Long Ám sau khi tiếp nhận một lượng lớn máu tươi, cơ thể đang tự hồi phục những vết thương lớn nhỏ trên người, trời cũng đã tản sáng dần dần, Long Tử Nguyệt cả đêm cũng nghĩ ngơi bên cạnh Long Ám, U Minh Lang Vương thì bị hai kẻ kia chiếm mất cái ổ ấm áp của nó, lại bị Long Tử Nguyệt đuổi ra ngoài cửa trông chừng, trong lòng vô cùng buồn bực, u ám mà ra cửa cảnh giới.
Lúc Long Ám tỉnh dậy khó khăn mở cặp mắt, ánh mặt trời làm cậu vội khép nhẹ mắt, nhìn xung quanh thấy đây là một cái hang động, vội vàng ngồi bật dậy như tìm kiếm một ai đó thì thấy Long Tử Nguyệt vẫn còn đang nằm ngủ gần cạnh cậu, khóe miệng còn chép chép như đang ăn món gì đó trong mơ...
Thật may tỷ ấy vẫn bình an vô sự, bỗng Long Ám nhìn ra ngoài cửa động thấy U Minh Lang Vương đang ngồi lù lù giữa lối ra, ánh mắt nó không còn màu đỏ yêu diễm nguy hiểm nữa, mà là một màu lam hệt như những con sói khác, hình như kích thước cũng có phần nhỏ hơn lúc cậu cùng tỷ tỷ đại chiến.
Nếu không phải do bộ lông màu xám lấp lánh ánh tím cực kỳ bắt mắt hiếm có, thì có lẽ Long Ám cũng nghĩ nó một con tiểu lang bình thường thôi. Bỗng lập tức nội tâm Long Ám cảnh giác trở nên cao độ, đứng dậy đi tới che chắn cho tỷ tỷ còn đang ngủ say trên đất kia, tầm nhìn dán chặt vào U Minh Lang Vương không rời.
U Minh Lang Vương thấy Long Ám vừa tỉnh dậy đã vội vã tìm kiếm thân ảnh của Long Tử Nguyệt, ánh mắt cậu mơ màng lúc vừa tỉnh dậy rồi chợt trở nên hoảng hốt, sau trở thành an tâm vì phát hiện được người cần tìm, rồi lại đột ngột trở nên căng thẳng đề phòng nhìn về phía nó.
Biết rõ bản thân không thể đối phó nổi với U Minh Lang Vương, nhưng vẫn lặng lẽ đi đến bảo hộ cho Long Tử Nguyệt đang mê ngủ trên đất, đây là lần thứ hai U Minh Lang Vương thấy Long Ám liều chết cũng muốn che chở cho nàng, phần tình cảm này quả thật làm cho nó cảm động rồi.
Khẽ mở miệng lộ ra vô số chiếc răng sắc nhọn trắng hếu nói: “Long Ám phải không? Yên tâm đi, U Minh Lang Vương ta tuyệt sẽ không bao giờ làm tổn thương chủ nhân của ta lần nào nữa, cũng sẽ đem tấm lòng bảo hộ chủ nhân của ngươi khắc ghi vào lòng, nếu sau này có xảy ra chuyện gì ta cũng cố gắng hết sức mà bảo vệ cả hai người.“.
Long Ám ngây người nhìn U Minh Lang Vương kích thước cũng chỉ bằng con tiểu lang nho nhỏ mở miệng nói chuyện, tỷ tỷ vận khí là cái gì vậy? Tùy tiện vào rừng vớ được Tiểu Ngân, hiện tại lại ở nơi này thu nhận được một U Minh Lang Vương?
Dường như bị U Minh Lang Vương cất giọng quấy rầy mộng đẹp, Long Tử Nguyệt đưa tay dụi dụi đôi mắt, ngồi dậy vươn vai ngáp dài một hơi thấy bóng lưng Long Ám che mất ánh sáng ban mai chiếu vào hang động, nghiêng người nhìn ra cửa thì thấy U Minh Lang Vương đang ngồi đưa lưng ra ngoài động, quay mặt ngó vào bên này, hơi nghi hoặc cất lời, mang theo chút ngây ngô khi vừa tỉnh giấc: “Đây là lại đang chơi đùa gì vậy? Cho ta chơi với!“.