Một hồi quần chiến kịch liệt Hạ Tử Lân dần lâm vào thế hạ phong, thương thế chưa lành hẳn vì lao lực vì xử lý vụ án muối lậu, hiện tại lại vận dụng nội lực quá nhiều làm nội thương vốn chưa khỏi càng lúc càng thêm trầm trọng.
A Phúc nhìn thấy chủ tử sắc mặt dần chuyển sang trắng liền biết nội thương chủ tử tái phát, trong lòng gấp gáp lo lắng cố gắng bức ra khỏi vòng chiến của mấy tên ám vệ bên phe của quan phủ, phi thân nhảy đến bên cạnh Hạ Tử Lân, vung kiếm thay chủ tử cản trở chưởng lực hung hiểm đang đánh úp từ sau lưng đến.
Tứ chi Hạ Tử Lân dần thoát lực, khả năng giao chiến giảm đáng kể, mà Hạ Tử Lân lại tự nhủ kiên quyết không thể gục ngã như vậy được. A Phúc quan sát cuộc chiến thấy bọn ám vệ bên kia đã chạy thoát vài tên, lòng muốn đuổi theo truy sát nhưng không thể bỏ mặc chủ tử ở đây, còn có cái tên lạ mặt ban nãy cũng đã ra tay giết chết hán tử đầu lĩnh kia, không rõ địch hay bạn. Tầm mắt dừng lại trên thân ảnh đằng xa đầy cảnh giác, Hạ Tử Lân nhìn kỹ thì ra là Thái tử của Tây Hạ quốc - Nam Cung Dạ Tước.
Nếu Long Tử Nguyệt có ở nơi này nhìn thấy dung mạo của Thái tử Nam Cung Dạ Tước nhất định sẽ ngạc nhiên, hắn đích thị là nam tử đã ngồi trong góc sảnh của khách điếm, nơi Long Tử Nguyệt cùng Long Ám hai người bốn tay giết vô số gia đinh trong phủ của Vương Chiêu Lâm.
Hạ Tử Lân nén cảm giác khó chịu ngòn ngọt nơi cổ họng trong người xuống cất giọng nhàn nhạt hỏi: “Không biết Thái tử của Tây hạ quốc từ nơi xa xôi ghé thăm Nguyệt Lan quốc ta có gì chỉ giáo?“.
Nam Cung Dạ Tước cũng không vì thân thế bị vạch trần mà lúng túng, có chút thưởng thức nhìn Hạ Tử Lân: “Cô nhàm chán muốn đi thăm thú đây đó, Hiền Vương không chê cô phiền phức là may mắn rồi. Vả lại cô ta nhìn trúng một người, không biết Hiền Vương có thể giúp ta tìm hắn về đây hay không?”, ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Dù sao đây cũng là Nguyệt Lan quốc, cô cũng không thể nào mang theo quá nhiều thủ hạ đến để tìm người, gây náo động đến quý quốc được.”
Hạ Tử Lân có chút nghi hoặc trong lòng đáp: “Không biết người kia là ai mà được Thái tử để mắt đến như vậy?”, Nam Cung Dạ Tước mỉm cười đầy thâm ý cất giọng: “Không biết Hiền Vương có từng nghe qua cái tên Long Tử Nguyệt chưa?“.
Ánh mắt Hạ Tử Lân bĩnh tĩnh liếc nhìn Nam Cung Dạ Tước, đáy lòng lại không ngừng dậy sóng “Cái tên họa thủy Long Tử Nguyệt đã gây họa cái gì nữa đây? Ngay cả thái tử của Tây Hạ quốc cũng đã tìm đến nơi này đòi người rồi!”
A Phúc nghe Nam Cung Dạ Tước nhắc đến cái tên yêu nghiệt Long Tử Nguyệt nọ thì một bụng tức giận lần trước không có nơi phát tác, vẻ mặt càng lúc càng tối. Nam Cung Dạ Tước khóe mắt liếc nhìn thủ hạ cận thân của Hạ Tử Lân, cũng đoán được vài phần Long Tử Nguyệt có lẽ đắc tội với người của Hiền Vương rồi.
Gương mặt nửa tối nửa sáng của Hạ Tử Lân hoàn toàn không nhìn ra được chút manh mối nào, Nam Cung Dạ Tước vừa định cất lời thì nghe Hạ Tử Lân lên tiếng: “Không biết người tên Long Tử Nguyệt này là nam nhân hay nữ nhân? Dung mạo như thế nào? Thái tử cũng không thể bắt bản vương tìm một người ngoài cái tên Long Tử Nguyệt ra ở giữa cả biển người được?”