Long Tử Nguyệt cất giọng: “Cảm ơn đại phu chuẩn bệnh giúp bằng hữu ta, ta gửi đại phu chút bạc. Nhờ người trông chừng bạn hữu dùm ta một lúc, hiện tại ta cần mua một ít đồ dùng, mua xong sẽ đưa hắn lên thành lớn hơn để chạy chữa.”, nói xong đưa tay vào hà bao lấy ra ít bạc vụn giao cho dược đồng.
Sau khi mua một ít vật dùng cần thiết đơn giản, Long Tử Nguyệt quay về y quán liền dìu Hạ Tử Lân lên lại trên chiếc xe đẩy, Long Tử Nguyệt trực tiếp đẩy Hạ Tử Lân ra ngoài trấn hội họp với U Minh Lang Vương vừa tìm được ổ sói của nó.
Chiếm cái ổ của U Minh Lang Vương, Long Tử Nguyệt đặt Hạ Tử Lân vào ổ rơm trước cặp mắt hậm hực của U Minh Lang Vương. “Đây là lần thứ hai rồi đó....” trong lòng gầm gừ nhưng cũng không có nói ra miệng. Long Tử Nguyệt kêu U Minh Lang Vương ra ngoài tìm vài loài động vật nhỏ về. Một là để nàng hồi phục tinh lực bản thân. Hai là làm thức ăn cho Hạ Tử Lân ăn tạm, hồi phục phần nào sức lực.
Long Tử Nguyệt dùng răng nanh cắn mạnh vào cổ tay nàng cho máu tươi chảy ra, rồi nhanh chóng kề vào khóe miệng Hạ Tử Lân đã được nàng cạy mở. Từng dòng máu nóng hổi chảy thẳng vào cổ họng, Hạ Tử Lân theo bản năng nuốt xuống trong vô thức lượng máu của Long Tử Nguyệt, cả người hắn dần chìm vào cảm giác thoải mái, giấc ngủ cũng sâu hơn nhiều.
Long Tử Nguyệt sau khi thấy vết thương nơi cổ tay nàng lành, tiếng tim đập dần dần mạnh lên của Hạ Tử Lân trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn. U Minh Lang Vương lúc này cũng tha về một con nai cái, thân hình khá “căng mọng” đủ để Long Tử Nguyệt hồi lại tinh lực.
Sau khi Long Tử Nguyệt hút cạn máu con nai kia, đưa tay xuống cổ chân rút thanh chủy thủ nhỏ nhắn nhưng cực kỳ sắc bén ra, nàng chợt phát hiện một việc... Nàng không biết phải làm sao để nấu một con nai thành thịt nai nướng nha....
U Minh Lang Vương nằm dài bên cạnh thấy chủ nhân uống no bụng rút chủy thủ rồi đứng im bất động, có chút khó hiểu cất tiếng hỏi: “Chủ nhân...người đang nhìn cái gì vậy?“. Long Tử Nguyệt hồi hồn lẩm bẩm, xem như đáp lại câu hỏi của U Minh Lang Vương: “Ta đang suy nghĩ xem làm thịt nai nướng bước đầu tiên là làm gì?”
“....” - U Minh Lang Vương, nó rất hoài nghi có khi nào đã nhận lầm chủ nhân lúc nhỏ hay không? Tiếc là không phải một mình U Minh Lang Vương có cái suy nghĩ này, Tiểu Ngân cũng đã tự hỏi không dưới vài chục lần rồi... Long Tử Nguyệt vẫn còn đắm chìm trong mớ suy tính của nàng, không chú ý đến ánh mắt khinh bỉ cùng nghi ngờ của U Minh Lang Vương.
Ở hiện đại Long Tử Nguyệt chưa bao giờ phải tự tay mổ xẻ bất kỳ loại động vật nào kể cả con gà, con vịt,... Hiện tại lại phải xử lý một con nai to lớn này, khiến nàng có chút lúng túng không biết hạ thủ nơi nào đầu tiên cả. Ngắm trái nhìn phải một lúc lâu, nhớ lại cách làm thịt gà chắc là phải moi ruột gan ra trước nhỉ? Thịt nai có lẽ cũng là vậy đi?
Rốt cuộc Long Tử Nguyệt cũng quyết tâm khai đao, rạch một đường thật sâu thật dài ngay bụng con nai, lôi hết nội tạng vẫn còn nóng hổi bên trong ra ngoài. Nơi này không có nước để rửa nên vết máu cùng mùi hôi khó chịu từ nội tạng con nai nhanh chóng tỏa ra.