Vô Phong chợt do dự, đặt mấy mũi tên kia trở về cái bàn bày đầy hình cụ, hắn cuối người ngồi xổm xuống nâng gương mặt đẫm nước mắt Long Tử Nguyệt lên nói nhỏ: “Nhận ta làm chủ tử, ta sẽ cho ngươi sống dễ chịu hơn một chút. Muốn không?“. Mặt đột nhiên bị Vô Phong nâng lên, đầu óc Long Tử Nguyệt bởi vì bị thương đã không còn mấy phần tỉnh táo, tai nàng nghe hắn hỏi gần như là sợ hắn đổi ý, theo bản năng trả lời ngay lập tức: “Muốn! Ta nhận! Ta nhận!“. Vô Phong hài lòng mỉm cười nhìn Long Tử Nguyệt, đưa tay nhổ mấy thanh dao sắc nhọn nhuốm máu ra, tháo khóa xích cho nàng. Cơ thể Long Tử Nguyệt trượt xuống được Vô Phong nhanh tay đỡ lấy, an ổn bế nàng lên rồi đi thẳng ra khỏi căn phòng giam đó, Long Tử Nguyệt nằm trong lòng Vô Phong bị đau đớn dày vò, cơn đói lại kéo đến khiến thần trí nàng suy yếu, mê man ngất đi.
Vô Phong ẵm Long Tử Nguyệt tới phía đông biệt viện, từ từ thả nàng xuống cái sạp nhỏ cạnh ao rồi đi về phía ao múc từng xô nước đổ vào bồn tắm bằng gỗ gần đó, âm thanh rào rào phát ra khiến Long Tử Nguyệt đang hôn mê khẽ nhíu mày không rõ là vì đau đớn trên cơ thể, mơ thấy ác mộng, do đói hay là bị tiếng ồn quấy nhiễu. Sau khi múc được kha khá nước vài bồn tắm, Vô Phong tiện tay để cái xô xuống đất, cất bước đi về phía cái sạp nhỏ kia có một người đang nằm trên đó. Vô Phong đứng đó nhìn Long Tử Nguyệt một lúc, ngồi xuống mép sạp đưa tay ra thoát đi tầng tầng y phục của nàng, đột nhiên hắn khẽ nhíu mày kiếm lại.
Long Tử Nguyệt bận y phục không đúng theo thứ tự từng lớp cho lắm, cách nàng thắt dây cũng khác hoàn toàn bình thường, Vô Phong loay hoay mãi vẫn không biết tháo dây làm sao bực bội xé toạc lớp áo ngoài cùng ra, rồi đến lớp áo kế tiếp, rồi lại lớp kế tiếp. Đến cái yếm nhỏ, Vô Phong đã sử dụng hết kiên nhẫn, hắn thô bạo xé nát hết mọi thứ vải vóc vướng víu kia đi lộ ra hai bầu ngực to tròn trắng trẻo đang đung đưa do động tác mạnh bạo của hắn tạo ra. Vô Phong chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, máu nóng chạy khắp cơ thể, nửa người dưới của hắn cũng bắt đầu rục rịch ngẩng dậy.
Gian nan nuốt ngụm nước miếng áp chế xúc cảm muốn nhào lên cắn Long Tử Nguyệt một cái xuống, Vô Phong lại đưa tay tháo lưng quần nàng ra, tầm mắt bất khả kháng nhìn vùng tam giác bí ẩn kia, cặp đùi thon gọn không tỳ vết có phần hơi trắng tái nhợt do mất máu nhiều. Vô Phong nén lửa dục đang thiêu đốt bản thân hắn, chuyển mắt nhìn qua hướng khác rồi nhanh chóng bế Long Tử Nguyệt thân không mảnh vải kia “ném” vào bồn tắm. Vô Phong cảm thán thở dài trong lòng, hắn không phải thánh nhân, ôm một khối thân thể đầy mị hoặc kia mà không động lòng thì cơ bản chẳng lẽ hắn “không được” sao? Chỉ là, việc đó có thể xảy ra sao? Vô Phong có thể bỏ qua được mối hận diệt môn mà ân ái mây mưa cùng Long Tử Nguyệt sao?