Từng đợt, từng đợt máu không ngừng tuôn ra từ khóe miệng của Mộ Lâm, hô hấp của hắn trở nên đứt quãng, cổ họng nghẹn ứ muốn nói gì đó nhưng chung quy nửa chữ cũng không có biện pháp nào thốt ra được. Long Tử Nguyệt đứng từ trên nhìn xuống tấm lưng Mộ Lâm đang không ngừng run rẩy, ánh mắt tràn ngập sát khí lạnh lẽo như muốn đâm xuyên qua tấm lưng của hắn.
Mộ Lâm những tưởng hắn cứ vậy mà thổ huyết đến chết, thì bất chợt sát khí xung quanh chợt rút sạch đi, máu trong người không còn bị sức mạnh vô hình nào đó ép buộc hắn phải phun ra nữa. Thân thể Mộ Lâm yếu ớt không thể chống đỡ nỗi liền nằm úp sấp xuống, khuôn mặt áp vào vũng máu vẫn còn ấm của chính mình.
Long Tử Nguyệt lảo đảo cước bộ từ từ tiến lại gần Mộ Lâm, bước chân nàng như có như không loạng choạng né tránh chướng ngại trên đất. Long Tử Nguyệt vất vả đi tới được chỗ Mộ Lâm đang kiệt sức nằm đó, nàng ngồi bệt xuống nền đá đầy cát bụi, thở hồng hộc vì sử dụng tinh lực quá độ.
Nghe tiếng bước chân lớn dần của Long Tử Nguyệt làm nội tâm Mộ Lâm càng hoảng sợ cực độ, hắn cố gắng chống đỡ thân thể bò dậy ý đồ kéo giãn khoảng giữa hắn và nàng. Thấy Long Tử Nguyệt ngồi xụp xuống ngay cạnh Mộ Lâm, ánh mắt hắn tràn ngập cảnh giác cùng hoang mang.
Long Tử Nguyệt sắc mặt trắng nhợt, nhưng như vậy càng làm cho đôi mắt nàng cùng một đầu tóc màu đỏ trở nên vô cùng nổi bật. Khóe miệng Long Tử Nguyệt mỉm cười kết hợp với vẻ yếu ớt mỏng manh, khác hẳn hoàn toàn bộ dạng ngùn ngụt sát khí ban nãy, khiến Mộ Lâm không cách gì thích ứng kịp với tốc độ trở mặt của nàng.
Long Tử Nguyệt vươn tay ra tóm lấy Mộ Lâm, bắt hắn phải nhìn thẳng vào mắt của nàng, giọng nói lạnh lẽo của Long Tử Nguyệt vang lên: “Là ai lệnh cho ngươi bắt sống Tiểu Ngân của ta?”, Mộ Lâm bị Long Tử Nguyệt thôi miên, theo bản năng khai ra: “Ta không biết.”
Không lấy được manh mối cần thiết Long Tử Nguyệt hỏi tiếp: “Kẻ đó tên là gì? Ngũ quan như thế nào? Mau nói cho ta biết mọi thứ về hắn mà ngươi biết cho ta nghe.“. Mộ Lâm nói: “Ta quả thật không biết kẻ đó là ai, bọn ta chỉ liên lạc qua bồ câu đưa thư, nhưng đã lâu lắm rồi hai chúng ta đã không còn liên lạc với nhau nữa.”
“Vậy sao? Vậy ngươi nói xem, ngươi bắt Tiểu Ngân của ta với dụng ý gì?” Long Tử Nguyệt tiếp tục truy vấn, Mộ Lâm đáp: “Con ngựa kia là linh thú, trái tim của nó kết hợp với một vài vị thuốc hiếm có thể làm thành một loại độc dược cực mạnh, vô phương cứu chữa, ta là muốn luyện thành công loại độc dược này nên mới bắt nó để luyện đan.”
Long Tử Nguyệt cảm thấy không còn gì để tra hỏi thêm nhưng cũng không có ý định giết Mộ Lâm ngay, bàn tay nàng dùng sức một chút đập mạnh vào gáy của Mộ Lâm khiến hắn ngất đi. Long Tử Nguyệt lại chụp đại lấy một cổ thi thể gần đó, ra sức hút lấy máu tươi bổ sung phần nào tinh lực bị mất của nàng.