Đừng nhìn vẻ ngoài yêu nghiệt cùng yếu ớt của Long Tử Nguyệt lại lầm tưởng nàng thành một kẻ tay yếu chân mềm, có mệnh yểu. Vô Phong suýt bị dáng vẻ thảm hại của Long Tử Nguyệt khi một đám ăn mày thay phiên nhau thao nàng, mà suýt bị dụ hoặc trúng phải thuật thôi miên.
Nhìn vẻ mặt giận dữ cùng đề phòng của Long Tử Nguyệt, Vô Phong trong lòng vui vẻ hẳn lên, không uổng công hắn một đường lần truy đuổi đến nơi đây. Long Tử Nguyệt lơ là trong phút chốc thì Diệp Âm Liên cùng Mộ Lâm cũng tranh thủ lủi đi, Vô Phong phát hiện chỉ lạnh nhạt lên tiếng: “Hai người các ngươi khinh bạc muội muội của ta, muốn chạy đi như vậy là xong chuyện sao?”
Long Tử Nguyệt lúc này mới nhận ra hai kẻ kia muốn trốn đi, nàng còn chưa kịp động thủ đã thấy Vô Phong nhanh như chớp lao đến mỗi tay tóm chặt lấy cổ họng của Mộ Lâm cùng Diệp Âm Liên tính dùng sức bóp chết cả hai, Long Tử Nguyệt vội vàng cất giọng ngăn: “Dừng tay, không được giết hai kẻ đó.”
Vô Phong quay sang nhìn Long Tử Nguyệt, nhưng lực đạo trong tay cũng không giảm bớt phần nào, hai kẻ kia không thể hít thở sắc mặt dần trở nên khó coi, Vô Phong nhàn nhã nói: “Ngoan, gọi ca ca một cái nào. Biết đâu ca ca sẽ vui vẻ mà tha cho bọn chúng một mạng.”
Cắn răng nghiến lợi, Long Tử Nguyệt không nghe được nhưng nhờ Tiểu Ngân nhắc nhở, chân mày nàng cau lại có chút chần chờ đảo mắt nhìn khuôn mặt trắng nhợt của hai tên kia, lại nhìn về khuôn mặt đắc ý của Vô Phong, nàng gằng giọng gọi: “Ca ca, tha cho bọn họ đi.”, Vô Phong sao không nghe ra được Long Tử Nguyệt đang miễn cưỡng gọi hắn, chỉ cười cười nói: “Không có thành ý.”
“Ca ca, ca ca tha cho bọn họ, muội còn có chuyện muốn tra từ bọn chúng.” Long Tử Nguyệt cố gắng làm cho giọng nói của nàng trở nên nhẹ nhàng lại hơn lúc nãy rất nhiều rồi, Vô Phong cũng không ép Long Tử Nguyệt nữa liền thả tay ra. Không khí bất ngờ có lại được tràn liên tục vào phổi cả hai tên kia, khiến chúng ho khan liên tục, thân thể run lên theo từng cơn, vô cùng chật vật.
“Ngoan, lại đây nào.” Vô Phong đưa tay ngoắc Long Tử Nguyệt. Sở dĩ Vô Phong dám làm càn trước mặt Long Tử Nguyệt bởi vì hắn nhìn ra được Long Tử Nguyệt đang trong thời gian khát máu, đói bụng nhưng lại không có đối tượng để rút máu bổ sung tinh lực, sức lực cũng suy giảm đáng kể mà nàng cũng không thể tự mình ra tay đoạt mạng hắn, càn quấy một chút cũng tốt... Chí ít, Vô Phong còn cảm thấy hắn còn tồn tại trên đời này.
Long Tử Nguyệt bực dọc, cũng không nghe lời Vô Phong nói, ngồi phịch xuống tảng đá ban nãy tiếp tục nướng cá. Tuy không bổ sung tinh lực tốt bằng máu tươi nhưng ít ra có cái ăn còn hơn không có, may mắn thay Thuần huyết Huyết tộc có khả năng tiếp thụ thêm chút tinh lực bằng thức ăn của con người, không đến mức vừa ăn vào cơ thể đã kháng nghị.
Nhìn Long Tử Nguyệt bộc lộ bản tính thật của nàng trước mặt mình, Vô Phong vẫn thấy vui vì nàng không dùng khuôn mặt lạnh nhạt đầy xa cách, lại ngập tràn hận thù nhìn hắn. Như vầy hóa ra vẫn có sức sống hơn nhiều. Vô Phong biết trong lòng Long Tử Nguyệt chắc chắn đã có khúc mắc thật sâu với lần hắn cường bạo nàng, gọi nhiều tên ăn mày như vậy đến lăng nhục nàng, chỉ hy vọng nàng có thể nhớ đến hắn, thù hận hắn cũng được.
Long Tử Nguyệt tự ăn phần cá nướng của nàng, mặc kệ ba tên nam nhân cùng nha đầu kia dùng thần thức trò chuyện với Tiểu Ngân, căn dặn nó giả vờ ăn cỏ rồi từ từ lủi đi chỗ khác trốn trước, Long Tử Nguyệt sợ trong lúc sơ sót lại tổn thương đến Tiểu Ngân.
Mộ Lâm thấy Tiểu Ngân cặm cụi gặm cỏ nhưng có vẻ càng gặm càng đi xa chỗ ngồi bọn họ, hắn vừa muốn lên tiếng thì bị ánh mắt sắc lạnh như dao của Long Tử Nguyệt bắn phá tới, Mộ Lâm đành phải ngoan ngoãn im miệng. Bản thân tính mạng hắn còn chưa biết ra sao, làm sao còn hơi sức lo lắng lạc mất con bạch mã nọ nữa.