Hạ Tử Lân chậm rãi bước đến chiếc ghế bên cạnh ghế chủ vị an tọa, trực tiếp đi vào vấn đề: “Bản vương hôm nay mời Long công tử đến đây là có việc muốn ngươi giúp bản vương....”, Long Tử Nguyệt ngắt lời: “Bản công tử làm sao phải giúp ngươi? Chúng ta không quen không biết, ngươi nhiều lần sai người ám toán bản công tử còn chưa tính toán rõ ràng. Hiện tại lại muốn bản công tử giúp? Nằm mơ nói sảng!”
Biết trong lòng Long Tử Nguyệt tồn tại bài xích với mình, Hạ Tử Lân cũng không để tâm lời nói khiêu khích của nàng, cất giọng: “Mộ Lâm đang trong tay bản vương, sống hay chết của hắn chỉ phụ thuộc vào câu nói của ngươi mà thôi.”
Long Tử Nguyệt hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khinh khỉnh nhìn Hạ Tử Lân như kẻ ngốc nói: “Mộ Lâm có chết hay sống cũng không liên quan tới bản công tử, ngươi bắt hắn uy hiếp bản công tử vô dụng thôi.“. Hạ Tử Lân nhướng mi tiết lộ: “Chẳng lẽ Long công tử không muốn tra ra người đằng sau Mộ Lâm là ai sao?”
U Minh Lang Vương nằm dài bên chân Long Tử Nguyệt nghe hai người nói qua nói lại mà đau đầu, khẽ hừ hừ. Long Tử Nguyệt bực bội đạp đạp nhẹ lên bộ lông màu xám sạch sẽ của U Minh Lang Vương vài cái, khiến nó lấm bẩn. Bất mãn vì hành động thô lỗ của chủ tử, U Minh Lang Vương chán ghét đứng dậy mở miệng: “Tiểu U đi tắm, các người cứ cãi nhau tiếp đi.”
Sau khi U Minh Lang Vương rời khỏi, trong lòng Long Tử Nguyệt có chút động tâm, có lẽ Hạ Tử Lân có biện pháp tóm được kẻ đằng sau thật tò mò hỏi: “Người đó là ai vậy?”, Hạ Tử Lân nhấp ngụm trà cất lời: “Chỉ cần ngươi giả làm nam sủng của bản vương, thì bản vương sẽ nói cho ngươi biết kẻ đằng sau.”
“Hả? Tại sao lại là ta?” Long Tử Nguyệt bất mãn hét lên, Hạ Tử Lân khí định thần nhàn nhìn nàng chậm rãi nói: “Hoàng thượng có ý định muốn bản vương cưới hòa thân công chúa Nam Cung Vụ Sương của Tây Hạ quốc, dùng hôn nhân để gắn kết giữa hai quốc gia với nhau. Có điều bản vương vốn không thích mượn sức của ngoại bang thông qua nữ nhân. Vậy nên bản vương chọn Long công tử đây làm nam sủng, đánh gãy mối lương duyên này.”
Long Tử Nguyệt ngờ nghệch nhìn Hạ Tử Lân cất giọng: “Ngươi vì hôn sự không ưng ý mà công khai ra bản thân mình là đoạn tụ, đập vỡ không biết bao nhiêu trái tim của thiếu nữ ái mộ ngươi như vậy ngươi không cảm thấy tiếc sao?”
Hạ Tử Lân nhíu mày nhìn Long Tử Nguyệt, bất chợt tiến lại sát gần khuôn mặt họa thủy của nàng. Hơi thở nam tính của Hạ Tử Lân phả vào khóe môi Long Tử Nguyệt khiến nàng vội vàng dịch người ra sau tránh thoát cái nhìn mờ ám của hắn.