Thuần Huyết Huyết Tộc

Chương 14: Chương 14




Vô Phong thấy Long Tử Nguyệt hồn nhiên như vậy trực tiếp không để ý đến một đại nam nhân là hắn ở bên cạnh vô tư chà lau khắp người. Vô Phong lại thêm một điểm xác định nàng không giống với A Tình rồi. “Muội muội” của hắn rất ngại ngùng trong việc để người khác nhìn thấy cơ thể nàng, từ nhỏ đến lớn nàng đều tự thân tắm rửa không cần ai hầu hạ cả. Tắm sạch sẽ xong Long Tử Nguyệt tự mình đứng dậy bước khỏi bồn tắm bằng gỗ, lõa lồ như vậy mà đi về phía trước, tầm mắt nàng ngó quanh quất như đang tìm vật gì đó. Chợt nàng quay đầu lại hỏi: “Chủ nhân, y phục của thuộc hạ ở đâu?“.

Vô Phong chỉ tay về phía gian nhà lớn bên trái ao, Long Tử Nguyệt nhìn theo thì cảm thấy bất ngờ, gian nhà này đã được Vô Phong xây lại. Thật ra lúc đầu nó không to lớn như vậy, chỉ nho nhỏ được xây bằng những cây trúc, Vô Tình và Vô Phong cùng nhau chặt từng khúc cây, tán lá mà xây nên. Nhìn gian nhà ngơ ngẩn một lúc, Long Tử Nguyệt nện từng bước chậm rãi đi tới, chợt nàng nghe Vô Phong ở phía sau nói: “Mặc nam trang.” Long Tử Nguyệt dừng chân, xoay người lại, tròng mắt lóe sáng một cái, cúi đầu nhìn mặt đất, giọng nói lí nhí: “Chủ tử, ta...ta không biết cách mặc y phục!”, nàng đang đánh cược, đánh cược Vô Phong sẽ tin nàng mất đi trí nhớ.

Vô Phong hơi ngẫm nghĩ rồi sải bước hướng về gian nhà mà đi, Long Tử Nguyệt vội vàng lê tấm thân không mảnh vải cố gắng bắt kịp tốc độ của Vô Phong. Vào đến phía trong, Long Tử Nguyệt không khỏi há hốc mà kinh ngạc, gian nhà nhìn bên ngoài không xa hoa bao nhiêu nhưng bước vào rồi mới thấy nơi nơi đều khảm ngọc quý, trân bảo đính đầy tường, cột chạm trổ hoa văn cấu kỳ, nhìn rất đẹp vừa thanh tao không quá phô trương lại mang đậm chất quý khí.

Tường nạm nhiều viên dạ minh nhỏ châu lấp lánh ánh sáng xếp thành hình một con hùng ưng chính giữa gian nhà là cái bàn tròn, chân bàn được điêu khắc hình rồng uốn lượn qua các đám mây nhỏ giương móng vuốt ra tạo nên cảm giác huyền bí, ngay cả sáu cái ghế ngồi hình trụ cũng được khắc hình những con phượng hoàng đang xòe đuôi, sải cánh ôm lấy thân ghế.

“Đây là cung điện vua chúa à? Trang hoàng toàn long phụng....” Long Tử Nguyệt tuy tán thưởng nhưng cũng phỉ nhổ trong lòng. Vô Phong dẫn nàng sang gian phòng ngủ, ở đây có giường cực lớn, Long Tử Nguyệt nhìn có thể tưởng tượng ra trên đó nằm hơn được chục người vẫn còn rộng chán, giường to như vậy nằm không thấy trống trải à? Bên cạnh giường có cái sạp nhỏ, để bộ ấm trà bằng ngọc xanh biếc thật đẹp mắt. Xung quanh phòng có vài món đồ dùng để trang trí như bình hoa, vài rặng san hô đỏ thẫm rất bắt mắt,... giá trị cực kỳ xa xỉ.

Long Tử Nguyệt lục lọi trong trí nhớ của Vô Tình thì nàng biết rằng lúc trước phụ mẫu đã khuất của nàng ta không hề giàu có đến mức này, Long Tử Nguyệt cũng chưa từng thấy qua món đồ nào, gia sản nào hay bất cứ thứ gì đủ quý giá như vậy trong suốt trí nhớ của Vô Tình. chẳng lẽ sau khi phụ mẫu Vô Tình mất thì Vô Phong làm ra từng ấy của cải? Này cũng quá kinh khủng đi, chỉ 15 năm mà gầy dựng nên từng này...

Vô Phong không để ý ánh mắt tò mò nhìn quanh quất của Long Tử Nguyệt, chăm chăm đi về phía tủ quần áo trong phòng ngủ lấy ra một bộ nam trang màu đen đặt lên bàn giữa phòng. Long Tử Nguyệt tự giác tiến lại gần, Vô Phong lấy từng kiện y phục giúp nàng bận vào, hắn cố ý làm thật chậm cho nàng nhìn kỹ, ghi nhớ cách mặc y phục, thỉnh thoảng cũng hướng dẫn nàng cái nào bận vào trước cái nào sau, thắt dây ra làm sao,... Đại khái khá chu đáo Long Tử Nguyệt thầm đánh giá trong lòng, ít ra Vô Phong không hoàn toàn lạnh nhạt như những gì hắn thể hiện, Long Tử Nguyệt không biết rằng lúc nàng mê man thiếp đi Vô Phong mang nàng vào bồn tắm đã có sự thay đổi nhỏ trong lòng, chỉ là hắn cũng như nàng đều chưa phát hiện ra mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.