Hạ Tử Lân cùng Long Tử Nguyệt khẽ vén rèm che, cả hai bước xuống đi bộ đến Thần Cung Điện nơi thượng triều của hoàng thượng Hạ Bạch Thiền. Sau khi được thái giám tuyên vào, Hạ Tử Lân dẫn Long Tử Nguyệt tiến vào trong, còn U Minh Lang Vương thì nằm dài ra đất phơi nắng trước bậc thang vào điện.
Hạ Bạch Thiền đang ngồi ngay ngắn trên long ỷ, tuy có nét uy nghiêm nhưng thi thoảng vẫn lộ ra nét mặt ngây ngô như tiểu hài tử. Chỉ có một mình Hạ Tử Lân khom người thi lễ: “Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”, Long Tử Nguyệt vẫn giữ thẳng tư thế đứng thẳng người, mặc cho Hạ Tử Lân có ra ám hiệu phải thi lễ với hoàng thượng như thế nào nàng vẫn không chút để ý.
Đúng vậy, là khom người thi lễ chứ không phải quỳ xuống vái lạy nhưng đối với một người đến từ hiện đại không câu nệ tiểu tiết như Long Tử Nguyệt thì nàng lười phải làm hình thức xã giao này. Tầm mắt Long Tử Nguyệt ngắm nhìn đôi chút bày trí trong điện, trực tiếp coi Hạ Bạch Thiền cùng bọn nô tài, nô tỳ thành không khí.
Hạ Bạch Thiền thấy hoàng đệ Hạ Tử Lân tiến cung còn dắt theo một nam nhân có khuôn mặt họa thủy, mái tóc đỏ tùy ý vấn một nửa, lộ ra đôi mắt cùng đóa hoa bỉ ngạn giữa mi tâm màu máu vô cùng yêu diễm có chút sững sờ. Có nghe Ngô công công bẩm báo trước về dung mạo của Long Tử Nguyệt, nhưng Hạ Bạch Thiền thật không ngờ trên đời lại có nam nhân có dung mạo khuynh thành không khác gì nữ nhân kia.
Sắc mặt Hạ Bạch Thiền đen đi vài phần, Hạ Tử Lân không quỳ lạy hắn đã cố nín nhịn phẫn hận vào lòng, nay còn bị một tên thảo dân hèn mọn khinh thường hắn đến mức không thèm hành lễ, đường đường hắn là bậc cữu ngũ chí tôn há lại chịu nổi sự khi quân phạm thượng.
Ngô công công đứng đằng sau Hạ Bạch Thiền thấy Long Tử Nguyệt vô lễ liền quát lớn: “Điêu dân to gan, gặp hoàng thượng mà không hành lễ.”, Long Tử Nguyệt nhướng mày tiêu sái đáp lấy lệ: “Tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng hảo.“. Lưng Long Tử Nguyệt cũng không khom, tay cũng không chắp lại càng đừng nói đến là quỳ xuống hành lễ, ngay cả trong giọng nói cũng mang bộ dạng tùy tiện nói cho qua chuyện.
Hạ Bạch Thiền nội tâm nổi giận, Ngô công công dễ gì bỏ qua cho Long Tử Nguyệt nhanh chóng thị uy: “Hỗn láo, hành lễ với hoàng thượng mà không quỳ lại còn dám đứng thẳng người nhìn thẳng vào long nhan hoàng thượng, khi quân phạm thượng. Quả thật to gan, người đâu lôi kẻ này ra ngoài chém cho ta.”
Hạ Tử Lân cũng không lên tiếng bênh vực Long Tử Nguyệt, đứng bên cạnh xem kịch vui. Long Tử Nguyệt mắt thấy có vài tên thị vệ tiến lại gần muốn bắt người, nàng lập tức nhảy tránh sang một bên giương mắt tràn đầy ý cười như giễu cợt đám nô tài kia.
Đang lúc ấy chợt nghe thái giám bên ngoài thông báo: “Thái tử điện hạ Nam Cung Dạ Tước, công chúa Nam Cung Vụ Sương thuộc Tây hạ quốc cầu kiến!“. Hạ Bạch Thiền nén giận nói: “Truyền!“. Nhận được lệnh từ hoàng thượng Nam Cung Dạ Tước cùng muội muội Nam Cung Vụ Sương tiến vào.