Mãi đến khi Vô Phong nhìn Long Tử Nguyệt bị đám ăn mày thay phiên nhau cường bạo, nhìn thấy nàng dùng ánh mắt căm phẫn, hận không thể lao vào xé xác hắn thành nghìn mảnh. Rồi ánh mắt Long Tử Nguyệt dần trở nên lãnh đạm đáy mắt không còn nhìn ra sự tồn tại của Vô Phong, khiến hắn bất an, lo sợ có ngày Long Tử Nguyệt mãi mãi lạnh nhạt như vậy với người không liên quan là hắn.
Sau đó, Vô Phong tìm mọi cách quấn lấy Long Tử Nguyệt, mong được nàng chú ý, nhìn đến hắn, chỉ có điều cách thức có phần hơi khác người mà thôi. Vô Phong biết bất kể là ai cũng đều có thể có tư cách bày tỏ tình cảm với Long Tử Nguyệt, có tư cách quang minh chính đại theo đuổi nàng, nhưng hắn là kẻ không có tư cách nhất, không xứng đáng nhất.
Long Tử Nguyệt bỏ ngoài tai lời Vô Phong vừa nói, đi thẳng về vị trí mà Hạ Tử Lân đang ngồi, ngang nhiên tóm lấy cánh tay của hắn, kéo Hạ Tử Lân đứng dậy. Quay lại nhìn Hạ Bạch Thiền đang ngồi ngây người ra đó nhàn nhạt lên tiếng: “Bản cô nương muốn gả cho Hiền vương, mong hoàng thượng không gây cản trở.“.
Nói xong liền dẫn Hạ Tử Lân rời đi, hoàn toàn không cần sự đồng ý của Hạ Bạch Thiền cũng như không chừa lại cho Hạ Bạch Thiền chút mặt mũi nào. Vô Phong giả vờ xòe chiết phiến che miệng khẽ ra ho khan vài tiếng, Hạ Bạch Thiền vội hoàn hồn lại nổi giận, mất khống chế đập mạnh vào bàn một cái: “Bệ hạ, hoàng muội của người đây là có ý gì?”
Vô Phong cũng không giải thích nhiều chỉ đơn giản nói: “Muội muội quả nhân chắc là muốn thu nhận Hiền vương vào “hậu cung” của nàng thôi, Nguyệt Lan hoàng thượng cũng đừng để bụng muội muội của quả nhân.“. Ngoài mặt nói như vậy nhưng trong lòng Vô Phong âm thầm suy tính làm sao để diệt trừ Hạ Tử Lân, không thể để cho Long Tử Nguyệt thành thân với hắn được.
Hạ Tử Lân bị Long Tử Nguyệt lôi trở về Hiền vương phủ, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn bị nàng lôi đi như vậy. Một đường trở về, nô tài nha đầu trong phủ thấy vương gia nhà mình bị một cái nam tử tóc đỏ cực kỳ chói mắt lôi kéo, mà chủ tử không hề hất tay ra đều vô cùng tò mò thân phận của nam tử có khuôn mặt họa thủy nọ.
Sương phòng của Hạ Tử Lân ngoài A Phúc ra thì tất cả nô tài lẫn nha hoàn đều không được đặt chân đến, Long Tử Nguyệt là người đầu tiên tiến vào ngoại trừ A Phúc cùng Hạ Tử Lân. Lôi kéo Hạ Tử Lân một lúc bấy giờ Long Tử Nguyệt mới thả tay của hắn ra, nàng thở hồng hộc vì thoát khỏi tầm mắt như muốn giết người của Vô Phong. Tự mình rót đầy chung trà dốc cạn vào miệng, động tác cực kỳ thô lỗ không giống nữ nhân chút nào.