Hạ Tử Lân bình tĩnh an tọa trên ghế nhìn từng cử chỉ của Long Tử Nguyệt, thấy nàng uống xong chung trà rồi mới chậm rãi hỏi: “Long cô nương đây là có sự tình gì?”, Long Tử Nguyệt đặt mông ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Hạ Tử Lân nghiêng nghiêng khuôn mặt bâng quơ nói: “Tên kia là nghĩa ca của ta, bất quá ta không ngờ hắn lại là cẩu hoàng đế của Linh Tê quốc mà thôi.”
Hai tay Long Tử Nguyệt khoanh lại trước ngực quan sát biểu cảm của Hạ Tử Lân rồi nàng cất lời: “Ánh mắt của cẩu đế mang theo sát khí, vậy nên hiện tại mạng của ngươi có chút nguy hiểm, Vô Phong nhất định sẽ phái người đến giết ngươi hoặc chính hắn đích thân tới giết ngươi. Thời gian này tốt nhất phải ở cùng với ta, ta nhất định bảo hộ cho ngươi an toàn.“.
Hạ Tử Lân vốn không muốn núp sau lưng nữ nhân, Long Tử Nguyệt cũng nghĩ tới phương diện này nên đành nhẹ giọng khuyên nhủ: “Ta vốn không thể đoạt mệnh của Vô Phong, nhưng nếu hắn dám động thủ với ngươi, ta nhất định liều mạng với hắn. Việc này là do ta kéo ngươi vào, vì vậy ta có trách nhiệm với an nguy của ngươi.“.
Vừa dứt lời thì nha đầu bên cạnh Vô Phong mà Long Tử Nguyệt đã gặp ở khu rừng khi nàng giải cứu Tiểu Ngân, ả ta một cước đạp cửa từ ngoài xông vào. Long Tử Nguyệt kéo Hạ Tử Lân ra sau lưng nàng theo bản năng quắc mắt nhìn kẻ đột nhập bất ngờ kia. Nhưng mà cái nhìn này là nhìn cái nha đầu vừa xông vào hay là nhìn cái gì khác thì không rõ.
Nha đầu thấy Long Tử Nguyệt liền nổi điên lên chỉ thẳng vào mặt nàng mà mắng: “ Tiện nhân, ngươi dám quyến rũ chủ tử. Thân là muội muội lại cùng với ca ca dây dưa không rõ, là tại ngươi hại ta bị chủ tử trừng phạt, bị tra tấn, lăng nhục. Ta muốn lấy mạng của ngươi!“.
Long Tử Nguyệt mắt điếc tai ngơ nhướng mày nhìn ra sau lưng của nha đầu, ả ta vì ánh mắt khác thường của Long Tử Nguyệt tò mò quay đầu lại. Không quay thì thôi, vừa mới quay đã bị dọa cho sợ chết khiếp. Ngoài cửa là Vô Phong đang đứng nhàn nhạt mỉm cười, chiết phiến trên tay phe phẩy nhẹ làm lay động lọn tóc xõa trước ngực.
Nha đầu vội vã quỳ sụp xuống đất, dập đầu không ngừng, tuy nhiên ả ta lại không dám hé răng ra nói một lời nào để phân trần. Tính tình chủ tử ả đương nhiên hiểu, càng nói càng bị dày vò thảm hại hơn. Vô Phong mặc kệ nha đầu đang dập đầu liên tục dưới chân mà bước thẳng về phương hướng Long Tử Nguyệt đang đứng.