Càng nghĩ tâm Vương Bác Tâm càng loạn ứng phó không kịp với các thế công kích từ Long Ám, hắn muốn mở miệng đầu hàng nhưng chung quy bị Long Ám mãnh liệt đánh tới đến hít thở còn khó khăn, căn bản cậu dùng hành động nhằm chặn họng hắn.
Người ngoài nhìn đến cảnh Long Ám thay đổi chiến thuật khiến Vương Bác Tâm ngay lập tức lâm vào thế hạ phong, không ngừng lùi về sau tránh né. Điều bọn họ bất ngờ bởi Long Ám chỉ là một hài tử mới hơn 10 tuổi, thể chất dường như rất yếu ớt lại có thể lật ngược trận chiến trong nháy mắt, dồn ép đối thủ mãnh liệt.
Ai ai cũng biết Vương Bác Tâm vốn có tư chất tốt, học võ từ khi mới vừa tròn 6 tuổi. Từ nhỏ chỉ có hắn đi bắt nạt các huynh đệ tỷ muội trong nhà, làm gì có ai có bản lĩnh trị được hắn ngay cả phụ mẫu hắn. Bản thân Vương Bác Tâm lại là kẻ thích động tay động chân, nay thấy hắn lâm vào tình cảnh chật vật đa phần đều cảm thấy vui lòng hả dạ.
Số ít thì nghĩ sâu xa hơn, nếu Vương Bác Tâm thật sự thua vậy chỉ còn lại hai lần tỷ thí, bọn họ nếu muốn giành quyền thừa kế từ tay Long Ám, nhất định phải đánh bại cậu tại hai trận sau. Có điều bọn họ bị cái khí thế lạnh lẽo của Long Ám tác động đến nội tâm, người ngu cũng nhìn ra rằng cậu đang chơi trò mèo vờn chuột với Vương Bác Tâm.
Cảm thấy chơi chán, chủy thủ trong tay Long Ám chợt thoát khỏi sự kiểm soát của cậu bay thẳng tới mi tâm Vương Bác Tâm, người ngoài nhìn sẽ nghĩ rằng vì tốc độ Long Ám vung tay quá nhanh mà chủy thủ trượt ra ngoài.
Bởi khi Long Ám thấy vũ khí trong tay vọt đi với tốc độ phá không lao về Vương Bác Tâm, nét mặt cậu lập tức lộ vẻ cực kỳ khủng hoảng, dường như cậu muốn dùng bước chân nhỏ bé của mình chạy đuổi theo thanh chủy thủ, với hy vọng có thể ngăn cản sức sát thương nó vậy.
Riêng Vương Bác Tâm đã và đang giao đấu với Long Ám cảm thụ rất rõ, khả năng cầm nắm cũng như kiểm soát lực của cậu rất chuẩn xác, tuyệt không sai lệch dù chỉ một li. Đây chắc chắn vì Long Ám cố ý phóng thẳng thanh chủy thủ nhằm ý đồ kết liễu hắn, lại giả trang nó thành một màn kịch ngoài ý muốn.
Khuôn mặt Vương Bác Tâm trắng bệch, há miệng muốn kêu lên nhưng âm thanh chung quy bỗng tắc nghẹn trong cổ họng kêu không thành tiếng. Đôi tròng mắt Vương Bác Tâm mở to hết cỡ cảm nhận lưỡi hái tử thần cận kề, nếu lúc này có loại thuốc chữa căn bệnh tên “Hối hận”, chắc chắn hắn sẽ bán cả gia tài đang có để đổi lấy thứ thuốc đó.
Lưỡi dao sắc lẹm sắp cắm thẳng vào mi tâm Vương Bác Tâm thì bị một lực đánh bật văng khỏi quỷ đạo ban đầu của nó, thanh chủy thủ tuy bị hất bay sang hướng khác nhưng do quán tính vẫn còn trực tiếp mạnh mẽ cắm phập vào bức tường bên cạnh.