Từ sau khi được Long Tử Nguyệt chuyển hóa, Hạ Tử Lân gần như không xài danh xưng “bản vương” trước mặt nàng, hắn cảm thấy xưng hô như vậy rất xa cách. Long Tử Nguyệt thì không quan tâm lắm về cách Hạ Tử Lân tự xưng ra sao, nàng hướng tầm nhìn về phía bốn người nạn dân: “Ta thấy bọn họ thập thò gần đại môn của phủ ngươi, nghe nói bọn họ có oan tình muốn cáo trạng với ngươi nên ta thuận tiện mang bọn họ cùng tiến cung.“.
Bốn người vội dâng lên bức huyết thư cho Nhiếp chính vương xem, Long Tử Nguyệt không hứng thú mấy định đứng dậy rời đi trước thì Hạ Tử Lân lên tiếng: “Nàng cho người đến gọi ta tới đây rồi hiện tại lại bỏ ta như vậy sao?“. Long Tử Nguyệt nói: “Ngươi cũng không phải tiểu hài tử, ở đây ngươi nắm quyền cao nhất. Ngươi nói một không ai dám cãi hai, đừng bày ra cái bộ dáng như vậy.“.
Hạ Tử Lân không đùa cợt Long Tử Nguyệt nữa, hắn nghiêm túc đọc nội dung huyết thư xong, vẻ mặt tuy không có gì thay đổi nhiều nhưng giọng nói trở nên băng lãnh: “Hay cho một tên Thượng Băng Cung dám ngang nhiên qua mặt bản vương. Các ngươi yên tâm, bản vương nhất định sẽ làm chủ chuyện này, nhanh chóng bổ sung thêm lương thực cứu trợ nạn dân.“.
Long Tử Nguyệt lờ mờ suy đoán có lẽ là một vụ tham ô đi, nàng chỉ rảnh rỗi tạo chút phúc cho người dân thời cổ đại mà thôi, không có ý muốn dính líu quá nhiều vào chuyện triều chính. Hạ Tử Lân cho người đưa bốn người nạn dân rời khỏi hoàng cung, cho họ lộ phí cùng lương khô và cử một chiếc xe ngựa đưa bọn họ về biên cương quê nhà.
Trong điện chỉ còn Hạ Tử Lân và Long Tử Nguyệt cùng hai thái giám thiếp thân đứng hầu, Hạ Tử Lân hỏi: “Nàng biết trong huyết thư nói gì không?“. Long Tử Nguyệt liếc mắt khinh bỉ nhìn Hạ Tử Lân nhàn nhạt nói: “Ta biết hay không biết thì có quan trọng không? Dù sao ngươi quyết như thế nào cũng là chuyện của Nguyệt Lan quốc, cùng ta không có liên hệ. Tham ô lũng đoạn thời nào chẳng có, không nhiều thì cũng ít, lòng tham con người là vô đáy mà.“.
Hạ Tử Lân từng nói hắn không thích nữ nhân thông minh quá thể bởi hắn không có cảm giác an toàn với bất kỳ nữ nhân nào hắn từng gặp, càng không muốn bị nữ nhân tính kế, như mẫu phi của hắn là một ví dụ điển hình. Hiện tại, suy nghĩ này lại bị Hạ Tử Lân bác bỏ, hắn thừa nhận hắn yêu thích nữ nhân này, hắn muốn nàng bộc lộ tài năng ẩn giấu trong người nàng, muốn cùng nàng vượt qua chặng đường dài vô tận của một Huyết tộc.
Long Tử Nguyệt nói tiếp: “Nếu ngươi có việc thì đi xử lý trước đi, ta tự chăm sóc bản thân mình được. Vả lại ở đây có rất nhiều cung nhân hầu hạ, ta không chết được đâu.“. Hạ Tử Lân mỉm cười lắc đầu bởi thái độ khác người của Long Tử Nguyệt, lúc nàng chưa biết thân phận của hắn trực đem hắn coi thành không khí, lúc biết thân phận của hắn là Hiền vương vẫn chỉ xem hắn như bá tánh bình dân mà đối đãi, thích ai thích cả đường đi lối về, Hạ Tử Lân không cách gì chán ghét nàng nổi.
Vô Phong dạo gần đây sai người điều tra về việc liên tục có Huyết tộc tới lùng bắt Long Tử Nguyệt, tuy nhiên kết quả vẫn chưa tra ra chút manh mối nào, bọn chúng cứ như từ đất nẻ chui lên vậy. Vô Phong đập tay lên bàn, tức giận quay sang lớn tiếng: “Tra! Tra tiếp cho ta, tra đến khi nào ra thì thôi! Ta không tin không tra được chút manh mối nào.“.