Vô Phong vẫn đứng lỳ ở cửa sương phòng gõ, mãi một lúc sau khi Long Tử Nguyệt thay xong bộ y phục khác thuận tiện hơn cho việc đi lại, nàng cảm thấy hắn thật ồn ào đành đi ra ra mở cửa. Vô Phong nhìn y phục Long Tử Nguyệt mặc là nam trang, mái tóc đỏ của nàng vẫn vấn nhẹ kiểu đơn giản rồi dùng trâm ngọc cố định trên đỉnh đầu.
Quan sát bộ dạng ngơ ngác của Vô Phong, Long Tử Nguyệt cất giọng: “Ngắm đủ chưa? Khi nào thì đi được?“. Quá bất ngờ bởi Vô Phong không nghĩ muội muội tin hắn, âm thanh không chút che giấu niềm vui: “Đi! Bây giờ huynh lập tức chuẩn bị một ít thứ. Muội muốn canh chừng huynh thì cùng đi với huynh.”, nói rồi Vô Phong nhanh chóng phi thân chạy ra khỏi hoàng cung.
Tất nhiên Long Tử Nguyệt dễ dàng đuổi theo Vô Phong, cả hai phi thân trên nóc những mái nhà nhấp nhô lúc trời chạng vạng tối tránh thoát khỏi tai mắt của ám vệ. Sau khi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cần thiết, Vô Phong cưỡi con hãn huyết bảo mã dẫn Long Tử Nguyệt và U Minh Lang Vương đi về phía tây nam của Tây Hạ quốc.
Chặng đường do nghỉ ngơi thì ít đi không dừng vó thì nhiều nên hãn huyết bảo mã của Vô Phong liền sớm đi điện Diêm Vương báo danh, Long Tử Nguyệt đành để Vô Phong cưỡi U Minh Lang Vương chung với nàng. U Minh Lang Vương không phải Tiểu Ngân, hiển nhiên tốc độ cùng sự dẻo dai không bằng vả lại sức ăn cũng kinh người.
Cần rất nhiều thịt tươi để bổ sung năng lượng bù vào sức lực U Minh Lang Vương bỏ ra, Long Tử Nguyệt nhiều lúc hay cằn nhằn: “Ngươi có thể bớt ăn hay không? Ăn như ngươi thì mọi sinh vật sống sẽ không kịp lớn lên, thậm chí còn không kịp sinh sản nữa đó.”, U Minh Lang Vương oan ức nhìn Long Tử Nguyệt không đáp, đôi mắt nó hờn dỗi tập trung vào mỹ thực tươi ngon trước mặt.
Long Tử Nguyệt hỏi: “Ngươi định đưa ta đi đâu vậy?”, Vô Phong đáp: “Tây nam Tây Hạ quốc - Thất sát cốc.”, trên trán nàng chảy xuống ba vạch đen: “Vậy sao lúc Hạ Tử Lân đi sứ ngươi không nói sớm để cùng đi với hắn?”, Vô Phong khó chịu nói: “Huynh không thích hắn, không muốn thấy mặt hắn. Tuy chúng ta đi cùng hướng tới Tây Hạ quốc nhưng lần này đi là để giúp muội chuyển đổi một chút dung mạo, chứ nào có đi ngao du mà kéo theo cả đám người đông đúc làm gì?“.
Ròng rã hơn hai tháng mới tới Thất Sát cốc, Long Tử Nguyệt tự nhận có đôi mắt “xịn nhất nhì thời hiện đại” của nàng ra sức quan sát chướng khí mù mịt giữa hai hẻm núi, song vô lực phát hiện nàng “chẳng nhìn được gì” ngoài một mảng khói xám bao trùm lên nơi đây, Vô Phong ngó chừng bộ ngớ ngẩn của muội muội lâu lâu mới bắt gặp quả thật khiến hắn cảm thấy nàng đôi lúc ngây thơ đến đáng yêu.
Vô Phong nắm tay Long Tử Nguyệt trầm giọng: “Muội cho U Minh Lang Vương thu nhỏ bản thể lại sau đó ôm nó vào lòng đi. Theo sát huynh, coi cho kỹ những nơi nào mà huynh đã đặt chân lên thì đi theo nó. Chỉ cần muội dẫm sai một bước toàn bộ mê trận sẽ thay đổi vị trí mắt trận, huynh không giải kịp để cứu muội được đâu.”, xem ra độ khó của trận pháp này cao đủ khiến Vô Phong phải cẩn trọng đến vậy.