Cả hai nam nhân ngồi khách sáo, tán gẫu cùng nhau một lúc lâu rốt cuộc đã vào điểm mấu chốt, Đông Lãnh hỏi: “Không rõ Long cô nương muốn thay đổi dung mạo trở nên như thế nào?”, Long Tử Nguyệt suy nghĩ đôi chút rồi trả lời: “Ta chỉ muốn mái tóc và đôi tròng mắt thành màu đen, còn đóa bỉ ngạn này hy vọng Đông công tử tìm cách giúp ta che giấu nó đi.“.
Vừa nói ngón tay thon dài của Long Tử Nguyệt chỉ vào đóa hoa đỏ rực chói mắt giữa mi tâm, đôi hàng mi cong vút đều đặn như cánh quạt khẽ chớp làm Đông Lãnh nhộn nhạo tâm xuân. Vô Phong ngồi bên cạnh thấy dù cho muội muội có vô tình hay cố ý tạo ra động tác cực kỳ bình thường nào đi chăng nữa, thì ẩn trong đó đầy rẫy sự dụ hoặc nhất là với nam nhân, kể cả họ là con người hay Huyết tộc đi chăng nữa.
Đông Lãnh ho vài tiếng đè nén lửa dục đang nhen nhóm trong lòng: “Tại hạ cần bắt mạch để nắm rõ thể trạng của Long cô nương hiện tại ra sao để xét xem cô nương có thể tiếp thụ nổi dược liệu cần thiết cho việc chuyển đổi dung mạo sắp tới hay không.“. Long Tử Nguyệt hơi nghiêng đầu dáng vẻ hỏi ý Vô Phong nhưng đâm vào mắt Đông Lãnh như thể nàng đang quyến rũ ca ca của chính nàng vậy.
Vô Phong thấy muội muội nhìn hắn, bộ dạng nhu thuận hệt lúc nhỏ khiến hắn chỉ muốn áp nàng xuống dưới thân mà dày vò không ngừng, bởi lẽ Vô Phong đã từng hưởng thụ qua thân thể Long Tử Nguyệt, biết được nó tựa như đóa anh túc, khiến người khác muốn chìm đắm vào nó nhiều đến độ nào. Cố gắng thanh tỉnh tâm trí, Vô Phong gật đầu: “Muội để Đông công tử chuẩn mạch thử xem.“.
Long Tử Nguyệt tuy bản thân nàng thuộc Huyết tộc nhưng vì là nữ tử thuần chủng nên vẫn có mạch môn hệt như con người, có điều mạch đập của Thuần huyết Huyết tộc không khác gì một con người bình thường, không có võ công lẫn nội lực gì cả. Đông Lãnh muốn bắt mạch bởi hắn kiểm chứng xem Long Tử Nguyệt có nội công gì trong người, có đủ sức lực để phản kháng khi bị hắn áp ở dưới thân hay không, quan trọng nhất vẫn là được chạm vào làn da mịn màng kia của nàng.
Không ưa gì Đông Lãnh song Long Tử Nguyệt là người xuyên không, ở hiện đại nắm tay nhau vốn không có gì hệ trọng, mất mát nên nàng thản nhiên đưa cổ tay ra cho Đông Lãnh bắt mạch. U Minh Lang Vương trên tay còn lại của nàng ra vẻ gầm gừ vài cái khi Đông Lãnh sắp chạm đến cổ tay Long Tử Nguyệt, nàng giả vờ ấn trấn an nó: “Ngoan nào.“.
Đông Lãnh hơi ngừng lại sau đó tiếp tục đưa tay sờ vào cổ tay Long Tử Nguyệt vẻ mặt chú tâm xem mạch, cảm thấy thân thể nàng chỉ là một nữ tử bình thường, thậm chí có chút hư nhược, có vẻ đã từng bị thương trước đó. Đông Lãnh âm thầm trù tính nếu có thể bỏ xuân dược cùng mê tình hương cho Long Tử Nguyệt để nàng ngoan ngoãn phối hợp hoặc chỉ cần nằm cho hắn hưởng lạc chán chê thì thật sự rất tuyệt a.... Còn việc rồi dùng bí thuật thay đổi dung mạo của nàng lúc nào hắn muốn sẽ ra sức sau, tên ca ca Vô Phong nọ trực tiếp độc chết y là được.