Chưa bao giờ bị một con súc sinh làm tổn thương, nhất thời Đông Lãnh tức giận dùng võ công muốn bắt lấy U Minh Lang Vương song hắn muốn là một việc, bắt được hay không lại là việc khác. U Minh Lang Vương tựa thiểm điện nháy mắt đã nhảy khỏi giường chạy loạn khắp phòng, Đông Lãnh thậm chí còn vận khinh công để rượt theo nó, bàn ghế bị chưởng phong bắn phá thành từng mảnh vụn nhỏ bay tứ tán, cả hai mặc sức náo loạn cũng không ảnh hưởng gì tới Long Tử Nguyệt ngủ trên giường.
Bỗng Đông Lãnh chợt nhớ ra còn Long Tử Nguyệt đang say giấc, hắn lập tức dừng bước chân lại trừng mắt với con tiểu súc sinh đang núp dưới kệ tủ, nó thè cái lưỡi hồng phấn ra thở hệt như chọc tức hắn vậy. Thấy Long Tử Nguyệt vẫn an ổn nằm yên nơi đó, không hề bị bọn họ náo tỉnh có lẽ nàng bị dày vò đến cạn kiệt sức lực thật rồi, Đông Lãnh lấy bộ y phục mới trong tủ ra tự thay xong thì rời khỏi đó đồng thời cho hạ nhân đến dọn dẹp những thứ hư hỏng trong phòng.
Trời tối dần mà Long Tử Nguyệt không chịu thức dậy dùng thiện, Đông Lãnh nghe nô tỳ bẩm báo liền lo lắng cho sức khỏe của nàng mới vội vàng ghé sang xem như thế nào. Vừa bước cửa phòng Đông Lãnh thấy con tiểu cẩu nằm ngay bên dưới bậc thềm giường nơi Long Tử Nguyệt đang ngủ say, U Minh Lang Vương nghe âm thanh lạ lập tức đứng lên xù lông, miệng nhỏ phát ra tiếng gầm gừ hướng về hắn. Đông Lãnh cau mày khó chịu, vì sao con súc sinh này hễ gặp hắn là lại chống đối hắn, không ngoan ngoãn như lúc được Long Tử Nguyệt ôm trong lòng chút nào.
Đông Lãnh còn chưa kịp lại gần Long Tử Nguyệt thì U Minh Lang Vương đã nhảy lên giường trước, dùng bốn cái chân nhỏ thay nhau dẫm lên người nàng. Bị U Minh Lang Vương quấy rầy, Long Tử Nguyệt nửa tỉnh nửa mê lẩm bẩm: “Tiểu U đừng phá, ta còn chưa ngủ đủ, ngươi tự chơi một mình đi.“. Biết Long Tử Nguyệt có thói xấu khi ngủ luôn ngủ đến khi tự tỉnh, thính giác nàng mất đi, lại ỷ lại vào U Minh Lang Vương canh giữ nếu không có gì quan trọng sẽ không bỏ dở ván cờ gây cấn với Chu Công, U Minh Lang Vương bất lực gác đầu lên cánh tay nàng.
Đông Lãnh quan sát thần sắc Long Tử Nguyệt đôi chút rồi kéo chăn ra để lộ cánh tay ngọc ngà trắng noãn, làn da mềm mại hết như da đứa nhỏ sơ sinh vậy, Đông Lãnh chuẩn xác đặt hai ngón tay lên mạch môn nàng tập trung bắt mạch. Lúc Đông Lãnh vén chăn lên Long Tử Nguyệt đã tỉnh hẳn dậy, chẳng qua nàng muốn chờ xem hắn làm gì tiếp theo nên vẫn giả vờ ngủ.
Tuy nhiên Đông Lãnh một thân y thuật đầy mình há không thể nào không nhận ra Long Tử Nguyệt đang thức hay ngủ, hắn lên tiếng: “Nguyệt nhi sợ ta lắm sao? Nàng không muốn gặp ta?”, bị hắn bóc mẽ nàng đành mở mắt rút tay về: “Ta..... Ngươi.... Ngươi muốn gì?“. Âm thanh đứt quãng, ấp úng kèm theo biểu cảm sợ sệt ôm gối lùi dần vào phía trong giường, đôi con ngươi nhìn chằm chằm đầy hoang mang vào hắn.
Mỹ nhân khuynh thành tựa Long Tử Nguyệt đáng ra phải được nâng niu trong lòng, vậy mà hắn lại có thể nổi lên thú tính dày vò nàng đến hỏng thành ra như thế kia, Đông Lãnh bị thay đổi tâm tính bởi phần nào ảnh hưởng sự thôi miên từ Long Tử Nguyệt, hắn tự trách bản thân không thôi. Thấy mạch tượng Long Tử Nguyệt vẫn bình thường, Đông Lãnh cất giọng: “Nguyệt nhi nếu đã tỉnh, ăn chút gì đi rồi uống thuốc. Ngoan ngoãn nghe lời ta mới mau khỏe lại để còn dùng bí dược của ta chuyển đổi dung mạo giúp nàng nữa.“.