Lão trung niên thấy trong góc khách điếm còn có một vị nam tử cũng đang ngồi đó xem kịch vui bèn cất giọng nhắc nhở: “Kẻ không liên can nhanh rời khỏi tránh bị ngộ thương.”, nhưng vị kia dường như thủy chung lại không hề để lời nhắc nhở của lão vào đầu.
Lão cũng không nhiều lời mà nhìn thẳng về hướng Long Tử Nguyệt lạnh lẽo nói: “Ngươi đả thương gia đinh của phủ đệ ta có phải nên cho ta một lời giải thích chăng?“. Long Tử Nguyệt lúc bấy giờ mới dời ánh mắt đến trên người lão trung niên nhẹ nhàng nói: “Đúng là khuyển tử thì không thể có phụ thân là rồng được, cũng chỉ cùng giống loài mới ở cùng nhau thôi...”
Lão trung niên sắc mặt hơi tái lại nhưng vẫn kiếm chế được cơn giận cất giọng: “Ngươi ở đây chỉ có một người, nếu chịu quỳ xuống dập đầu tạ lỗi cầu xin con trai ta thu nhận ngươi làm nam sủng thì ngươi còn có thể giữ được mạng, nếu không...“.
Nửa câu sau chỉ cần nghe hiểu tiếng người liền biết được ngụ ý trong đó. Long Tử Nguyệt khinh bỉ liếc mắt nhìn lão như nhìn kẻ ngu bị thiểu năng trí tuệ đằng kia khẽ lắc đầu, đang tính cầm chung trà lên nhấp một ngụm thì nghe thấy âm thanh xé gió vèo một cái lao thẳng đến người nàng.
Bản năng phản ứng vội vã Long Tử Nguyệt lập tức dùng chiết phiến đang cầm trên tay, hướng về phía cái vật thể đen thùi kia đập một phát thì cổ tay bị hai cái tay nhỏ bé túm được, may mắn chiết phiến dừng lại cách mặt của cái vật thể đen thùi kia chừng một gang tay.
Long Ám đang đi mua kẹo hồ lô ăn vô tình nghe được mọi người đang bàn tán về một nam tử mặc hắc y vạt áo có hình kim hổ đang gây náo loạn ở khách điếm nọ, một mình đánh trọng thương cả đám gia nô, dọa cho thiếu gia nhà đó sợ đến xem xíu tiểu ra quần vội vã bò ra khỏi cửa bỏ chạy.
Đoán rằng tỷ tỷ cũng đã đến lại còn gây náo động như vậy Long Ám liền vội vã hỏi rõ địa điểm, rồi chạy nhanh hơn tốc độ bình thường một chút, tránh làm cho người khác nghi ngờ nên kết quả hiện giờ mới đến chậm như vậy.
Đang hứng chí bừng bừng chạy tới thì nghe lão già kia đang gây sự với tỷ tỷ, lại nhìn thấy dáng vẻ tỷ tỷ thật sự là....yêu nghiệt hết sức, không cầm lòng được lại vội vã dùng tốc độ của Huyết tộc lao đến bên người tỷ ấy. Kết quả là khiến Long Tử Nguyệt tưởng có kẻ nào đánh lén nàng nên phản xạ tự vệ vung cây chiết phiến trong tay về phía Long Ám đang phi tới nọ.
Vẻ mặt Long Ám như đưa đám nhìn Long Tử Nguyệt đầy uất ức miệng gào lên: “May mà đệ phản ứng nhanh nếu không khuôn mặt xinh đẹp, tươi như hoa này đều bị đánh thành đầu heo rồi....“.
Mọi người ở đây giương mắt nhìn nhau, không hiểu từ đâu mà tên tiểu tử kia lại xuất hiện, còn có tốc độ phản ứng chớp nhoáng kia của Long Tử Nguyệt khiến bọn họ cảm giác hoảng sợ. Này cũng quá biến thái đi, tốc độ nhanh như vậy nếu là đối với một đám người bọn họ có phải hay không...
Lão trung niên thấy Long Ám chạy vào, nhìn gương mặt hài tử kia có chút quen mắt nhưng lão không nhớ ra đã từng thấy ở đâu, theo lý một nam hài đáng yêu như vậy lão cũng thấy không ít đi, chỉ là không rõ vì sao lại cảm thấy quen mắt thế này mà thôi.
Phàm là người lão trung niên đã gặp qua vài lần đều nhớ vào đầu nhưng nam hài này lão thật không nhận ra được đã thấy ở nơi nào, trong lòng nổi sóng nhỏ, một cảm giác bài xích tiểu tử đằng xa cực kỳ rõ rệt, không hề ưa thích một chút nào.
Mà trong góc khách điếm ánh mắt của nam tử nhìn thêm mấy lần Long Tử Nguyệt cùng cái tiểu tử không rõ từ đâu vừa chui ra đằng trước, bản thân hắn cũng không nhìn ra rốt cục là cái tên tiểu tử ấy làm cách gì để vọt vào trong này mà không ai phát giác ra được, vả lại tốc độ phản ứng của tên hắc y nam tử nọ cũng là quá nhanh đi.
Long Tử Nguyệt lười để ý đến đám người còn đang sững sở trong quán khẽ nhéo nhéo khuôn mặt đáng yêu của Long Ám cao hứng nói: “Lâu không gặp sao đệ không bớt dễ thương chút nào, dễ thương như vậy sao ta chịu nổi đây...” rồi sau đó lại cao giọng chất vấn: “Bản công tử tạo ra động tĩnh lớn như vậy mà hiện tại ngươi mới chịu xuất hiện, này làm ta cảm thấy thật là tổn thương a...”