Lớn tiếng quát lớn một câu: “Tất cả im miệng hết cho ta!”, bàn tay Vương Chiêu Lâm day day huyệt thái dương một chút, chợt nghe âm thanh non nớt mềm mại cất lên: “Tằng tổ phụ, người bị đau đầu sao? Để Ám nhi đến xoa xoa cho người nhé?“.
Long Ám nói xong hai cái chân nhanh chóng hoạt động vèo vèo chạy đến phía sau Vương Chiêu Lâm, cố nhón người cao lên hai tay ra sức xoa bóp thái dương cùng đấm nhè nhẹ vào vai lão bất tử, độ mạnh yếu cực kỳ vừa phải. Từ nhỏ Long Ám đã ở cùng với bà nội ốm đau bệnh hoạn triền miên, nên việc lấy lòng này không hề khó làm chút làm mà còn làm một cách vô cùng thuận mắt.
Người bên ngoài không chứng kiến sự kiện nhìn vào còn tưởng là đây là gia đình có ông cháu vô cùng hòa thuận nữa kìa, Vương Chiêu Lâm nghe có giọng trẻ con lên tiếng còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã cái bóng dáng nho nhỏ kia chạy ù ra sau lưng ông nhón chân kiễng người đấm bóp vô cùng thích ý.
Trong lòng Vương Chiêu Lâm vốn còn đang bài xích cái “con riêng” của Vương An Duy mang từ bên ngoài vào, còn tính đưa nó ra ngoài ánh sáng nằm chiếm đoạt gia sản của ông, thành kiến tuy giảm bớt xuống một chút nhưng lại tăng thêm vài phần cảnh giác. Vương Chiêu Lâm trầm giọng nói: “Ngươi là tên nhãi nào, ai cho ngươi xông vào đây? Mau ra kế cái tên phụ thân của ngươi mà đứng đi. Tránh xa ta ra!”
Long Ám vẻ mặt mếu máo cùng tủi thân lùi lại ra đứng phía sau Vương An Duy, ánh mắt trong veo nhìn về Vương Chiêu Lâm cứ như tố cáo ông quát nạt cậu vô cớ. Lúc này Vương Chiêu Lâm mới có dịp quan sát Long Ám cẩn thận, mặt mũi cũng sáng lạn đáng yêu, thân hình tuy có hơi ốm nhưng mà ăn nhiều thêm chút có lẽ là rất có tương lai đi gieo họa cho các cô nương đi.
Còn có ánh mắt Long Ám trong trẻo đầy cảm xúc đều được thể hiện qua đó, một bộ dáng quy quy củ củ đứng khép người tựa như cậu đã làm ra chuyện gi đó vô cùng tội lỗi đang hướng ông xin ông tha thứ vậy.
Vương Chiêu Lâm tuy cưới rể cho nội tôn nữ mình, nhưng ông cũng biết Vương An Duy không hề liên lạc hay chu cấp gì cho gia đình bản thân kể từ lúc hắn bước vào phủ, đứa nhỏ này chắc là lần đầu gặp phụ thân của mình, một thân một mình đến tận đây tìm phụ thân đã không dễ dàng gì rồi, đã vậy còn bị hắt hủi cùng đe dọa.
Vương Chiêu Lâm lúc nhỏ cũng đã từng trải qua nhưng ngày cơ cực, tuy hiện tại phủ đệ một tay ông gầy dựng không thể tùy tiện giao cho Vương An Duy hay Vương Hoài An - tức Vương nhị thiếu được, một kẻ thì tâm cơ, một kẻ thì ăn chơi trác tán, chỉ toàn lo nuôi một đoàn nam sủng, nhưng đứa nhỏ này có lẽ còn bồi dưỡng được.
Vương Chiêu Lâm thầm suy tính trong lòng, bên này Vương An Duy cũng tính toán riêng không biết hắn có nên tăng lượng thuốc nặng hơn mọi ngày nữa được hay không còn Vương Tú Linh cũng không phải ngu ngơ không có dự tính gì, ả còn tính hạ độc hoặc thuê người giết chết Long Ám cùng trượng phu, một mình gom trọn gia tài nữa là.
Mỗi người đều đang tính toán thì nghe Long Ám lại cất giọng non nớt nho nhỏ nói: “Phụ thân đại nhân, hài nhi đói a...”, thành công cắt đứt tạm thời suy tính của mấy người đang ở đây. Vương An Duy ngẫm nghĩ cũng đúng, cả một buổi sáng nháo tới nháo lui chưa ai kịp dùng bữa.
Ngay cả Vương An Duy cũng còn thấy đói huống hồ Long Ám chỉ là một tiểu tử, hiện tại cũng đã gần qua cử trưa rồi cũng nên ăn cái gì đó, chỉ là...lão bất tử còn ở đây, Vương An Duy cũng không dám làm ra hành động gì quá đáng.