Vương Chiêu Lâm ngẫm nghĩ chủ ý này quả thật hợp lý hợp lẽ, có lẽ lúc làm lễ nhận Long Ám làm nghĩa tằng tôn nên mời nam tử họ Long kia đến dự được càng hay. Ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Long Ám, hiền lành cất giọng: “Ám nhi lại đây ngồi ăn với tằng tổ phụ nào, cả buổi chưa ăn gì chắc ngươi đói lắm rồi.“.
Long Ám nghe Vương Chiêu Lâm gọi cậu sang ăn cùng cũng nằm trong dự đoán của cậu, nhưng vẫn chưa động đậy, chỉ nhỏ nhẹ nói: “Tằng tổ phụ cứ ăn xong rồi tằng tôn ăn sau ạ, ngồi ăn cùng tằng tổ phụ là không hợp quy củ.”
Vương Chiêu Lâm lại nói: “Ta nói được thì là được, cứ lại đây ăn cùng ai dám nói ra nói vào ta đánh chết kẻ đó.”, xong còn ném ánh mắt cưng chiều cho Long Ám, khiến cậu khắp người khó chịu.
Ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, động tác Long Ám thanh tao gọn gàng, tuy đói nhưng ăn không gấp, đóng miệng mở miệng nhai vô cùng nhã nhặn, hiển nhiên vô cùng vừa mắt Vương Chiêu Lâm.
Ăn được một chén cơm, Long Ám liền ngưng không ăn thêm nữa, Vương Chiêu Lâm có hơi bất mãn hỏi: “Thức ăn trù phòng làm rất khó nuốt sao?”, Long Ám khẽ lắc đầu đáp: “Dạ không có, tại tằng tôn từ nhỏ vốn ăn ít nên một bữa cũng chỉ ăn có từng này là thấy no rồi ạ.”
Long Ám thấy Vương Chiêu Lâm cũng không có tiếp tục truy hỏi, lão tiếp tục dùng bữa, còn Long Ám thì cố nén cảm giác dạ dày sôi trào biểu tình chỉ lẳng lặng ngồi đó giả vờ buồn ngủ, dù sao hiện tại cậu cũng là một đứa trẻ, ăn no rồi buồn ngủ là chuyện vô cùng bình thường.
Vương Chiêu Lâm thấy ánh mắt nữa khép nữa mở của Long Ám thì có chút không đành lòng liền cho cậu lui về phòng nghĩ ngơi, còn lão vẫn tiếp tục ở lại trong thư phòng xử lý vụ sự. Vừa về được đến cửa sương phòng ở nam viện, Long Ám nhanh chóng đi vào mao xí trong góc viện mà nôn hết thức ăn vừa ăn vào khi nãy.
Chiều tối dùng xong bữa tối trước ánh nhìn của nha đầu Nhã nhi, đợi cho mọi thứ chìm vào yên tĩnh thì Long Ám lại chạy đi “giải quyết” cái dạ dày đang biểu tình của cậu, xong việc cũng không lãnh phí thời gian nữa, một đường chạy như bay tới khách điếm Hưng Gia, nơi Long Tử Nguyệt đang ở trọ.
Sau khi được tiểu nhị dẫn lên gian phòng Long Tử Nguyệt rồi tiểu nhị lui xuống, Long Ám vừa định gõ cửa chợt nghe có tiếng nói bên trong, đang tập trung nghe xem bên tỷ tỷ nói gì thì cánh cửa mở ra.
Long Ám khóe mắt nhìn vào phòng, thấy một nam tử bận lam y đang ngồi trên giường bộ dáng vô còng phóng túng tùy tiện, đưa ánh mắt tò mò nhìn sang Long Tử Nguyệt thì thấy tỷ ấy chỉ nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Long Ám tiến vào Long Tử Nguyệt cũng đưa tay khép cửa phòng lại, tùy ý đặt mông ngồi vào cái ghế tựa bên cửa sổ, trong phòng chỉ còn cái ghế ở bàn trang điểm, Long Ám đành lại đó ngồi vào. bầu không khí có phần dịu đi đôi chút.
Long Tử Nguyệt cất giọng: “Đệ tới đây tìm ca ca là có việc?”, Long Ám liếc nhìn về nam tử đằng kia cảm thấy bất tiện, điều cậu muốn nói cũng chỉ là muốn hỏi thăm tỷ tỷ, tính tình cậu không thích tiếp xúc với người lạ, rất ít nói nên chỉ nhìn nhìn tỷ tỷ nhưng thủy chung cũng không có mở miệng.
Long Tử Nguyệt thần kinh thô, tưởng Long Ám có việc gì trọng đại mà do hiện tại có người ngoài nên không nói liền quay ngoắt qua cái tên kia gào lên: “Ta nói nhà ngươi bớt tìm ta sinh sự đi, ta chỉ vô tình thấy ngươi đằng xa đi lại tính né tránh nhưng không kịp, cứ vậy mà ngươi lại bám theo ta. Mấy ngày nay ngươi không thấy phiền nhưng ta thấy mệt. Hiện tại mời rời khỏi ngay, ta còn có việc muốn nói với đệ đệ ta.” Nói xong ánh mắt khinh bỉ liên tiếp ném về phía hắn.