Vô Phong sau khi khôi phục hoàn toàn thương thế thì đã là chuyện của mười năm ngày sau, đã gần một tháng kể từ ngày hắn cùng Long Tử Nguyệt đang nổi tâm ma cùng nàng đánh nhau, hại hắn suýt nữa đi luôn cái mạng.
Thong dong đi về phía căn phòng giam giữ Long Tử Nguyệt, ánh mắt Vô Phong khẽ trở nên thâm trầm lạnh lẽo, máu cuồng bạo trong lòng lại nổi lên. Tiếng mở cửa lạch cạch, tiếc thay lúc này Long Tử Nguyệt đang hôn mê nên không biết Vô Phong đã tiến vào gian phòng, khóe mắt nhìn về vũng máu đỏ sậm nửa ướt nửa khô, từ cổ tay Long Tử Nguyệt vẫn thi thoảng rơi xuống vài giọt máu loãng.
Mùi máu tươi quen thuộc, quang cảnh quen thuộc cực kỳ khiến tâm tình Vô Phong trở nên tốt hơn một chút, cũng không vội vàng đánh thức Long Tử Nguyệt đang quỳ gối hôn mê đằng kia. Vô Phong an tọa trên ghế tựa lưng vào, ánh mắt lơ đãng quét về nàng.
Ngồi một lúc cảm tháy khá nhàm chán, Vô Phong đứng dậy tùy tiện chọn đại vài mũi tên đặc chế tiến đến hướng Long Tử Nguyệt, ngồi xổm xuống đưa tay vuốt phần tóc che đi đóa hoa bỉ ngạn chói mắt giữ mi tâm nọ liền lộ ra. Tò mò vuốt ve dường như muốn thử xem có thể dùng tay xóa đi hay không?
Động tác chà xát mi tâm của Vô Phong đối với Long Tử Nguyệt khiến nàng bị đau nên từ từ tỉnh dậy, thần trí mơ hồ, thị giác mất đi tiêu cự có chút không xác định khàn khàn cất giọng hỏi: “Phong....là ngươi phải không?“.
Cơ thể Vô Phong có chút khựng lại, nàng vừa gọi hắn là gì? “Phong” sao? Tiếng gọi lúc vừa tỉnh dậy mang theo chút gì đó lười biếng, lại khơi gợi dục vọng chiếm hữu của nam nhân, phân thân của Vô Phong lại chỉ bởi vì cái âm thanh lúc tỉnh lúc mê này của Long Tử Nguyệt mà bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy...
Tầm mắt liếc về tiểu huynh đệ không nghe lời kia lại nhìn lại Long Tử Nguyệt đang bị xích trước mặt, tâm trạng Vô Phong bỗng trở nên có chút rối loạn, Long Tử Nguyệt không nghe thấy âm thanh đáp lại chỉ cảm nhận một bàn tay có vẻ hơi thô ráp đang xoa xoa mi tâm nàng.
Long Tử Nguyệt cố gắng chớp mắt để nhìn rõ thân ảnh trước mắt, hàng lông mi nàngnhè nhẹ phe phẩy chạm phớt vào lòng bàn tay Vô Phong hơi ngưa ngứa, lửa dục như được châm thêm bừng bừng bốc cháy.
Vô Phong vội thu tay lạnh nhạt mang theo tức giận cất giọng: “Còn có tâm trạng đùa giỡn nam nhân, xem ra thể lực cũng còn tốt. Vậy ta cũng không làm phiền ngươi nữa!” Dứt câu liền định xoay người bỏ đi hòng tìm người dập lửa.
Bất chợt nghe thấy âm thanh của Long Tử Nguyệt phát ra thật nhỏ còn có vẻ yếu ớt, lại tựa như oán trách cùng chứa đựng sự tủi thân: “Thật vất vả mới về được nơi này, vừa tỉnh dậy thì thấy tay bị trói, bị bỏ đói, bị trọng thương. Các giác quan giảm sút đến tệ hại, đã vậy còn bị chụp mũ quyến rũ nam nhân... Thân tàn ma dại, khắp người không có nơi nào lành lặn, có nam nhân bị mù, bị úng nước não mới mắc câu!“.
Bực dọc xổ một tràng, tầm mắt Long Tử Nguyệt vẫn chỉ một mảng mơ hồ không rõ nhìn thẳng phía trước, không có tiêu cự nên không thấy được vẻ mặt của Vô Phong càng lúc càng tối đi, nổi bão cuồn cuộn trong lòng.
Bầu không khí xung quanh càng lúc càng lạnh, đông đặc đến khó thở. Rốt cục thì Long Tử Nguyệt ý thức cũng tỉnh táo đôi chút, nàng phát hiện được có điểm không đúng cho lắm, chợt ngẫm lại lời nàng vừa nói lại cảm thấy nàng không có nói sai cái gì nha...
Vô Phong càng nghe Long Tử Nguyệt nói trong lòng càng lúc càng cảm thấy như, nàng cố ý mắng hắn không có mắt mới có thể nổi lên dục vọng với nàng trong bộ dạng bê bết máu kia, quyết định ban đầu khi đến đây cũng bị hắn ném thẳng ra sau đầu.
Sải bước chân quay lại đứng trước mặt Long Tử Nguyệt, Vô Phong vươn tay tháo hạ hai sợi dây xích to bản kia ra khỏi cổ tay của Long Tử Nguyệt, sau đó liền ôm ngang thắt lưng của nàng xách nàng đi hệt như xách gà về phía cửa mật thất mà phía sau nó là một cái ôn tuyền.