Sở dĩ Long Tử Nguyệt biết hán tử bất tỉnh vì thấy hắn thân mình mềm nhũn mặc Vô Phong xách đi, nếu như không nghe thấy tiếng tái tim hắn đập thì hắn nhìn hệt như cỗ thi thể rồi. Long Tử Nguyệt chớp đôi mắt ngập nước có chút không hiểu Vô Phong có ý đồ gì.
Vô Phong cũng không vội để Long Tử Nguyệt hút máu chỉ ngồi xuống bên mép giường, quan sát thân thể dơ bẩn của Long Tử Nguyệt. Giọng nói có chút đè nén hỏi: “Muội muội có nhớ lần đầu của muội là cho ai hay không?”
Long Tử Nguyệt không đáp lời chỉ nhìn chăm chăm vào khuôn mặt Vô Phong, ánh mắt cũng không con vẻ thù hận như ban nãy, lại có vẻ nhiều hơn một tia thương hại cùng nghiên cứu làm Vô Phong thấy khó chịu.
Từ lúc muội muội tỉnh dậy đã gần như thay đổi toàn bộ từ tính cách đến cách hành xử, Vô Phong vẫn không biết được cảm xúc thay đổi trong lòng của nàng là do đâu. Long Tử Nguyệt bỗng mở miệng, mang theo chất giọng hơi khàn vì khát máu: “Chắc ngươi cũng đau khổ lắm, đeo theo thù hận từng đó năm mà phục dịch kẻ thù, sống cuộc sống bất lão bất tử chỉ để nhằm trả thù vào ta?”
Vô Phong bực bội khi nội tâm bị Long Tử Nguyệt đâm cho một dao, chết tiệt là nàng lại nói đúng, ném cái ánh mắt băng lãnh về phía nàng, định cứ để nàng nằm đó hút máu hán tử đang hôn mê kia thì nghe Long Tử Nguyệt cất tiếng nói tiếp: “Ngươi yên tâm, dù ta có thật sự mất lý trí cũng sẽ cố gắng không giết ngươi. Nếu không lần trước ngươi cũng không thể sống được đến hôm nay rồi.“.
Vô Phong cũng nhận ra hôm đó quả thực Long Tử Nguyệt dù nổi tâm ma nhưng thật sự cũng không có dốc toàn lực dồn hắn vào chỗ chết, thời khắc quyết chiến sinh tử, động tác công kích liền bị chệch một chút, tuy là khiến cho Vô Phong trọng thương nhưng không mất mạng được thật.
Ngẫm nghĩ một lúc Vô Phong vươn tay tháo xích cho Long Tử Nguyệt, lôi hán tử đang bất tỉnh dưới đất lên ném đến bên cạnh Long Tử Nguyệt. Hán tử bị Vô Phong ném mạnh, đầu đập vào ván giường cứng rắn bị đau liền lờ mờ tỉnh lại, thấy trước mặt một nữ nhân lõa lồ thân thể chi chít những dấu vết vừa hoan ái.
Khắp thân mình Long Tử Nguyệt đều là tinh dịch nhớp nháp, dơ bẩn tuy nhiên khuôn mặt vừa khóc được tẩy trôi phần nào tinh dịch nhơ nhớp kia, lộ ra một nữa nhan sắc tuyệt đẹp của nàng, tầm mắt hán tử vô tình lướt qua hạ thân Long Tử Nguyệt thì thấy cặp đùi thon dài cũng đầy vết hôn xanh xanh tim tím thê thảm đến cùng cực, còn có nơi bí mật kia một mảng máu đã khô đọng lại thành một màu đỏ thẫm.
Hán tử vội vàng dời tầm mắt lại nhìn đến khuôn mặt bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn của nữ nhân này, khóe mắt còn ẩn hồng chứng tỏ vừa mới khóc xong, chọc cho lòng hắn một trận dục niệm muốn áp nàng, muốn nàng kêu rên dưới thân hắn.
Long Tử Nguyệt cũng nhận ra ánh mắt đầy mùi vị dâm dục nọ của hán tử, vươn cánh tay yếu ớt lên túm lấy cổ tay của hán tử, hé ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn cắn mạnh vào mạch môn trên cổ tay của hắn. Long Tử Nguyệt vừa hút được vài ngụm máu thì hắn tử bừng tỉnh định giật tay lại, tay kia thì giơ lên tính giáng một cái tát lên mặt nàng lại bị nàng dễ dàng dùng một tay cản lại.
Chớp mắt một cái cánh tay nọ liền bị Long Tử Nguyệt vặn gãy, hán tử thét lên đầy đớn, liên tiếp hít thở vài ngụm khí lạnh thật lớn, bên tai bỗng nghe một giọng nam nhân tràn đầy tính khiêu khích: “Muội muội cũng đừng hung dữ như vậy chứ?“.
Hán tử lúc này mới phát hiện còn một người nữa trong đây, khẽ nhìn sang nơi phát ra âm thanh thì thấy nam tử bận bạch y đang ngồi trên cái ghế nhỏ cuối giường, ánh mắt băng lãnh nhìn cái tay hán tử vừa bị Long Tử Nguyệt bắt lấy phế bỏ nó.