Thuận Minh

Chương 120: Chương 120: Binh doanh mới lập






Ba trăm nhân mã ở bên ngoài ăn uống chi tiêu cũng không phải nhỏ, chỉ cần có thể đứng vững mấy ngày, binh mã ắt là phải rút lui. Tới lúc đó nhờ người tốn bạc dàn xếp, chuyện không hay cũng sẽ được giải quyết.

Ai ngờ tới những người này lại đánh vào như bẻ gãy nghiền nát, ngay cả tâm lý cầu xin cũng chưa chuẩn bị xong thì đã bị người ta lôi tới tiền viện, trong lòng chỉ còn lại sự hoảng hốt và sợ hãi, quì ở đó liều mạng dùng tiền tài để khẩn cầu họ tha mạng.

"Xin quan gia nể mặt lão quân thiên tôn mà tha cho bần đạo, sau này bần đạo nhất định sẽ mỗi ngày cầu phúc cho quan gia!"

Người thời này đều kính sợ quỷ thần, nghe thấy những lời khẩn cầu của lão đạo này, những con cháu hào cường một mực không dám mở miệng đều nhao nhao xin giúp. Nói nào là dẫu sao cùng đã đánh hạ trang viên này rồi, tội buôn lậu muối tư cũng tính như là bị trừng phạt. Những đạo nhân này có quan hệ thế này thế kia với quan phủ, tha thứ cho họ cũng được. Truyện "Thuận Minh "

Triệu Năng cũng có chút khó xử, tính khí của hắn tuy ổn trọng, nhưng cũng có tình huống dễ mềm lòng. Trong lòng hắn dĩ nhiên là vô cùng chán ghét Tam Thanh quán chủ, nhưng nhiều người như vậy mồm năm miệng mười, lại đều là con cháu hào cường không có xung đột gì, tương lai có lẽ còn phải qua lại, cũng nên nể mặt họ.

Trong lúc đang trù trừ thì đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng cười dài, có người cao giọng nói: "Dạng không biết sống chết như thế này, chém được thì chém đi, việc gì phải nghe người ta nói này nói nọ!"

Giọng điệu của người này rất không khách khí, nghe thấy giọng nói này từ sau truvền tới, những con cháu hào cường đều nổi giận, nhao nhao quay đấu lại, thấy được hơn một chục kị binh đi trên cầu treo, trực tiếp tiến vào trạch viện này, phục sức trên người xem ra cũng giống như những diêm đinh kia, cơn tức lập tức nghẹn lại ở trong bụng.

Triệu Năng và các diêm đinh đang ở trong viện từ đều vui mừng hét lên: "Cung nghênh Lý đại nhân!"

Vừa nghe thấy câu này, ai ai cùng đều hiểu ra đây chính là thủ lĩnh diêm đinh, tân nhiệm thủ bị Giao châu Lý Mạnh. Lý thủ bị có những sự tích gì thì mọi người đều biết cả, mọi người đều nghe thấy rất nhiều lời đồn về Lý nhị lang năm đó, rất nhiều việc còn liên quan tới máu tanh và mạng người. Hôm nay thấy biểu hiện của những diêm đinh này, không có ấn tượng giống như là đã phóng đại Lý Mạnh.

Mọi người nhìn lên Lý Mạnh thân hình cao to đang ngồi trên lưng ngựa, trong lòng đột nhiên nảy sinh lòng kính sợ. Kỳ thực những chuyện hiệp nghĩa hư vô mờ mịt đó, mọi người ở trong lòng cũng không hề coi trọng. Nhưng hôm nay thấy được đám hổ lang chi sư này, còn nghe nói dưới tay Lý Mạnh có hơn hai ngàn người, lúc này mới thực sự cảm thấy sợ hãi.

Triệu Năng và mọi người sau khi hỏi thăm xong, nhìn Lý Mạnh cưỡi ngựa đi lên trước, mĩm cưỡi từ trên lưng ngựa nhảy xuống, trong lòng không khỏi mừng rỡ, bước nhanh mấy bước, hành lễ: "Lý đại nhân về lúc nào vậy, nếu biết sớm thì các nên ra nghênh đón mới đúng."

Đừng nhìn tuổi Triệu Năng tuy lớn hơn Lý Mạnh, nhưng thấy Lý Mạnh trở về, trong lòng thật sự giống như là đã có người đứng ra làm chủ, có điều hắn cũng lập tức nói: "Lần này vì cảm thấy sự tình quá khẩn cấp, cho nên mới kéo các huynh đệ tới đây, xin đại nhân chớ trách."

Lý Mạnh mặt mày tươi cười, cũng không có ý tứ trách cứ, ngược lại còn mở miệng nói: "Việc này ngươi xử trí vô cùng chính xác, nếu không tới, những người này làm sao biết được trời cao đất dày."

Câu nói này thập phần chói tai, lời nói cũng không giống như là nhắm vào quán chủ chùa Tam Thanh đang quì ở dưới đất mà là nhắm vào những con cháu hào cường chạy theo xem náo nhiệt. Nhưng lời nói tuy khó nghe, song không có ai dám phản bác.

Nói xong, Lý Mạnh phất tay xuống, những diêm đinh đứng ở bên cạnh quán chủ chùa Tam Thanh và tay chân của lão lập tức đè những người này xuống đất, bất chấp chúng lớn tiếng van xin, giơ đao lên rồi chém xuống. Mấy cái đầu lặp tức lăn lốc lốc ở trong viện, máu nóng phun trào, cả viện tử ngập trong máu đỏ.

Tràng diện lập tức có chút yên tĩnh, Lý Mạnh vỗ vỗ vai Triệu Năng, cười khẽ: "Lần sau không được như thế nữa, không có mệnh lệnh của ta, không thể điều động một binh một tốt ở bên dưới, trừ phi là ta trước chuyện đã có mệnh lệnh tương tự!"

Triệu Năng rùng mình, vội vàng đáp ứng, đột nhiên nghe thấy tiếng "bốp", "bốp", nhìn ra xung quanh, phát hiện con cháu của thổ hào hương thân ở phía sau rõ ràng đều nhũn chân rã rời, mặt mày trắng bệch quì ở đó, trong mắt lần này toàn là sự kính sợ chân chính.

Các diêm đinh thì không có ai để ý đến điều này, có người tới dịch chuyển tượng thần nho nhỏ trong chính điện, đào vàng bạc lên, còn có người tiếp tục xua tù binh vào một chỗ.

Ác bá ác liệt hút xương ép tủy tới trình độ này, Lý Mạnh từ trên người những nô công đang đờ đẫn quỳ ở bên cạnh cũng có thể nhìn ra một hai. Sau khi đạo sĩ và đám tay chân bị chém đầu, trong số những nữ nhân đó có người tuy khóc lóc, nhưng đại bộ phận đều có vẻ mặt cao hứng, thậm chí còn có vài người chạy tới phía những nô công đang quì ở bên cạnh. Không cần nói cùng biết, đây chính là cái gọi là khi nam hiếp nữ.

Giải quyết quán chủ chùa Thanh Quan này, vừa lập được uy phong, vừa kiếm cho mình được thanh danh tốt. Trên thực tế Lý Mạnh vừa về thành Giao châu thì biết được chuyện này, cũng không phải là lo lắng Triệu Năng lĩnh binh sẽ làm ra những chuyện không nên làm, mà là lo lắng rằng, dẫu sao cũng là công đánh trạch viện của người khác, chuyện địch thủ ta công này là làm lần đầu tiên.

Lý Mạnh lo lắng xuất hiện điều gì sơ xuất, cho nên mới không thèm nghỉ ngơi mà dẫn người tới chi viện. Ai ngờ khi tới nơi thì chuyện đã xong xuôi, rất là thuận lợi. Khi mình tới thì đã bắt đấu quét dọn chiến trường rồi. Có điều khiến hắn có chút bất màn là Triệu Năng đối đãi với những hương thân địa chủ này quá khách khí.

Lại an tĩnh một lát, Lý Mạnh cao giọng nói tiếp: "Diêm chính là quốc gia đại pháp, bất kỳ ai ở trong địa hạt của Lý Mạnh ta dám buôn bán muối tư sẽ có kết cục giống như là đạo sĩ phạm quốc pháp này. Mọi người đều là đại tộc đại hộ ở địa phương, thân bằng cố hữu nhiều, xin mọi người khi quay về thì truyền tới họ quy củ này của Lý Mạnh, để tránh sau này lại xuất hiện cục diện ngày hôm nay!"

Ngươi chính là là diêm kiêu lớn nhất của Giao châu, phủ Lai châu, tỉnh Sơn Đông mà! Mặc dù có người ở đó oán thầm, nhưng thấy những thi thể không đầu nằm trong vũng máu, những người này ai ai cũng vội vàng gật đầu, miệng nói biết rồi.

Các diêm đinh tự có người đi thu thập chiến lợi phẩm, cũng có người cầm các loại khế đất văn thư tới tìm nha môn tri huyện đương địa để làm thủ tục. Triệu Năng và Lý Mạnh thì nhàn rỗi, vừa rồi sau khi Lý Mạnh nói xong câu đó, giữa hai người cũng có chút xấu hổ, vẫn là Triệu Năng mở miệng trước: "Lý đại nhân lần này tới Hà Nam có thu hoạch gì không?"

Vừa nhắc tới chuyện này, Lý Mạnh liền thở dài, nói: "Nếu tất cả thuận lợi, mỗi tháng có thể có thu nhập sáu ngàn lạng hoặc là tám ngàn lạng, không nhiều như dự tưởng của ta, còn mang về một phiền phức..."

Trận chiến đấu ở chùa Tam Thanh chỉ có thể nói là quân Lý Mạnh diễn luyện công phòng một mặt, có điều hiệu quả sản sinh lại tốt vô cùng. Hệ thống muối tư của Lý Mạnh sau khi thành lập, mang lại cho rất nhiều người cơ hội phát tài, nhưng cũng cắt dứt tài lộ của không ít người. Nhưng Lý Mạnh thế lớn, không có ai dám làm bậy.

Đội ngũ diêm đinh rất nghiêm chỉnh, khác hẳn những kẻ hoành hành thôn xóm trước kia. Những tên vô lại lưu manh đó cũng có rất nhiều chỗ hở để luồn lách, nhưng các diêm đinh này rất khó bị mua chuộc.

Đội diêm đinh nguyên bản từ sau khi đổi thành Giao châu doanh, từ võ trang tư nhân nguyên bản biến thành binh mã triều đình, lại đóng trại ở các nơi để tra tập muối tư, khó tránh khói có chút danh bắt chính ngôn bất thuận. Rất nhiều người tâm nhàn linh hoạt đều muốn hành động, sau hành động tiêu diệt chùa Tam Thanh lần này, tin tức bắt đầu được truyền bá ra trong các địa chủ hào cường địa phương, sức chiến đấu và ưu thế có tính áp đảo của các diêm đinh thì không cần phải nói, mấy cái đầu đẫm máu thôi cũng đủ để dọa chết không ít người rồi.

Hệ thống muối tư hơi có xao động lập tức biến thành an tĩnh trở lại. Có điều, chuyện khiến những người trẻ tuổi gia cảnh khá giả nhưng lại không yên phận kích động đã tới rồi, tuần kiểm ti của diêm chính đóng iwr Giao châu trong tỉnh Sơn Đông đã bắt đấu chiêu nhận diêm đinh, binh ngạch mà Giao châu doanh báo lên là hai ngàn năm trăm người.

Diêm đinh vốn đóng ở các nơi đều được gọi về, nhưng diêm đinh ở các địa phương còn lại cần phải đóng quân thay phiên, ít người cũng không được, cho nên bắt đầu nhận người.

Lý Mạnh trước mặt mỗi tháng có thu nhập khoảng một vạn năm ngàn lạng, tiêu phí cho các diêm đinh gần một ngàn lạng, chỗ tiền còn lại là dùng để làm sản xuất và sinh ý, tích trà. Ai cũng biết nhiều người thì lực lượng khẳng định là sẽ lớn, nhưng vấn đề là nhiều người thì lương bổng, huấn luyện, trang bị nếu như không lên theo thì căn bản là không luyện ra được. Binh nhiều thì cũng chẳng qua là tụ tập một đám lưu dân thổ phỉ ăn lương lại mà thôi.

Lần này tới Hà Nam, tuy nói là làm được sinh ý muối tư, nhưng cũng không có thu nhập kếch sù như trong dự tưởng, thu hoạch chân chính là biết được thị trường muối tư của cửa hàng Văn Như là tiêu thụ tới Hà Nam. Cũng không phải là Lý Mạnh muốn cướp sinh ý của đối phương, mà trước giờ một mực sợ sản lượng của ruộng muối và đồng muối quá lớn, tạo thành trị trường này bão hòa, giá cả xuống thấp. Truyện "Thuận Minh " Truyện "Thuận Minh "

Lần này thấy được rằng thị trường này còn lâu mới bào hòa, bên mình tăng sản lượng tiêu thụ cũng không sao cả, sản lượng tăng thì thu nhập cũng tăng, tất nhiên cũng có thể chiêu nhận thêm diêm đinh.

Mấy năm nay, diêm đinh đóng ở các nơi đã có tác dụng kiểu mẫu khá tốt, là mục tiêu mà những người trẻ tuổi hướng tới. Sau khi đánh xong chùa Tam Thanh, trải qua sự tuyên dương của các con cháu hào cường, cũng có rất nhiều con cháu hương thân địa chủ cảm thấy tới làm diêm đinh cũng rất có thể diện.

Khi quay về tới thành Giao châu đã là gần tháng mười. Chuyện đầu tiên mà Lý Mạnh làm khi về nhà là tự nhốt mình ở trong phòng, lại thông qua người truyền một bức thư tới cho Nhan tri châu tiểu thư Nhan Nhược Nhiên, nội dung không gì khác ngoài những điều mắt thấy tai nghe trong chuyến đi Hà Nam lần này. Đương nhiên, Lý Mạnh không nhắc tới chuyện gặp một nữ tử kỳ quái.

Sáu trăm gánh muối xanh bán được hơn sáu ngàn lạng bạc ở Tế Ninh châu, cũng tính là một khoản tiền lớn.

Rời đi hai tháng, Giao châu doanh cách thành Giao châu khoảng năm dặm đã xây dựng được kha khá. Lúc này là thời gian nông nhàn, nông hộ nông gia đều muốn nhân lúc này làm việc kiếm thêm thu nhập. Hệ thống của Lý Mạnh làm gì cũng có lợi ích rất lớn, trước giờ lại không thiếu tiền, lại trả bằng hiện ngân, trong dân gian có thanh danh rất tốt, ai ai cũng đều muốn kiếm chỗ tiền này, cho nên vừa triệu tập làm việc, ai cũng đều hăng hái tới làm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.