Thuận Minh

Chương 110: Chương 110: Không sợ va chạm






Đèn lồng ở trước mặt, chủy thủy lắp lóe hàn quang cũng cách không xa, nữ hài này liều mạng co rút thân mình nép sát vào vách thuyền, vốn cho rằng lần này gặp xui xẻo, nhưng không ngờ điều kiện của đối phương dễ dãi như vậy, nào dám không đáp ứng, liều mạng gật đầu như gà mổ thóc.

Song phương cách nhau rất gần, Lý Mạnh có thể ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, nữ hài tuy mặc nam trang, liều mạng giãy dụa, nhưng trong nhắt cử nhất động đều lộ ra vẻ xinh đẹp đáng yêu. Bộ dạng đó, Lý Mạnh còn thực sự lo sợ có thể dọa chết cô ta mất, thấy nữ hài đáp ứng. Lý Mạnh nghiêm mặt cầm chủy thủ cứa đứt dây trói trên người nữ hài, rút vải bịt miệng cho nàng ta.

Thân thể của nữ hài vừa được khôi phục tự do, cơ hồ lập tức từ trên sàn thuyền nhảy lên, động tác nhanh nhẹn vô cùng, ngay cả Lý Mạnh cũng vô ý thức tránh sang một bên, nhìn nữ hài đó xông ra bên ngoài.

Lý Mạnh lập tức nghĩ rằng nữ hài này phải chăng là muốn nhảy sông, tính tình của nàng ta không ngờ lại cương liệt như vậy. Có điều thuyền phu ở trên thuyền ai ai cũng đều giỏi thủy tính, nhảy xuống vớt lên là được. Lý Mạnh ở bên này vừa định hô hoán, nhưng lại không nghe thấy tiếng rơi xuống nước như trong dự liệu mà là tiếng nôn oẹ.

Thật đúng là một người kỳ quái, Lý Mạnh vội vàng chạy ra xem. Xung quanh đã có bốn năm diêm đinh nghe thấy tiếng động, thấy Lý Mạnh bước ra, những người này lại ai nấy quay về cương vị của mình.

Nữ hài đó đang nằm sấp trên mép thuyền mà nôn oẹ, Lý Mạnh trong lòng cảm thấy buồn bực, thầm nghĩ chẳng lẽ là bị say tàu. Nữ hài sau khi nôn oẹ một lúc, tới sau cùng chỉ còn nôn khan, không nôn ra được gì nữa, nằm đó thở hồng hộc.

Khó khăn lắm mới đợi được tới khi nữ hài đó nôn xong, Lý Mạnh cảm thấy người này phải chăng là nôn cả lục phủ ngũ tạng ra rồi, lại thấy nữ hài đó quay đầu lại oán giận nói: "Vải nhét miệng các ngươi chưa giặt bao giờ à, mùi vị buồn nôn quá, mau mang chút nước cho ta súc miệng đi."

Thật đúng là bất ngờ, Lý Mạnh cũng cảm thấy có chút thú vị, mĩm cười phân phó diêm đinh mang nước tới cho nữ hài. Nữ hài nhận lấy bát nước, trước tiên là oán trách rằng cái bát này cũng không sạch sẽ, sau đó uống nước sục miệng, uống một ngụm lại nhổ ra một ngụm, nửa cái bát còn lại thì bị nàng ta ừng ực uống hết, rõ ràng là bị trói ở trên thuyền đến khát khô cả cổ rồi.

"Bụng đói quá, có gì ăn không?"

Những năm này, khó mà thấy được một nữ hài tử không sợ trời không sợ đất, tự nhiên phóng khoáng như thế này. Liên hệ với cử chỉ và ngôn từ lúc trước của nữ hài này, quả thực là đúng với phán đoán của Lý Mạnh, không biết là thiên kim tiểu thư của nhà nào xuất thành dạo chơi. Có điều Lý Mạnh cùng lười chẳng buồn quan tâm, dẫu sao thì lần này tới Hà Nam cũng không phải là định ở lâu, tới lúc đó đưa người ta về là được rồi.

Cá mà nhà đò tự mình chọn, dầu đặc tương đậm, hương khí bức người, lại còn có thêm ít dưa muối. Bởi vì Lý Mạnh trả đủ tiền cho họ, mỗi bữa cơm còn có bánh bột mì, ở vào thời đại này cũng tính là bữa ăn thịnh soạn rồi. Nhà đò và thuyền công bản thân còn tiếc chẳng dám ăn, đặc biệt chuẩn bị cho các diêm đinh, vẫn là Trần Lục Vương Hải tốt bụng, nói rằng cứ ăn là được, tiền thì tính lên người diêm đinh. Kết quả thuyền công và nhà đò đều cảm kích rơi nước mặt, mỗi ngày đi thuyền đều khách khí vô cùng.

Có người dẫn tới đầu thuyền, Lý Mạnh cúi người rửa tay, sau đó bước tới trước một cái bếp than, canh cá đang sùng sùng tỏa khí nóng, phả ra hương vị thơm phức.

Ở Hà Nam nạn đói khắp nơi, chắc hẳn có rất nhiều người vì một bữa cơm như thế này mà bán cả con cái, nhưng nữ hài đó nhìn thấy chỗ thức ăn này lại nhíu mày, mở miệng nói: "Đây là bữa tối à?"

Lý Mạnh phát hiện nữ hài này không có một chút ý tứ sợ hãi nào cả, ít nhất thì vẫn cứ ríu rít nói liên tục, rõ ràng là rất hưng phấn. Bụng Lý Mạnh có chút đói rồi, cũng lười chẳng muốn để ý tới nữ hài ở trước mặt, cầm một cái bánh bột mì được nướng đỏ trên bếp than lên tách ra, nhúng vào trong canh cá, sau đó thì bỏ vào trong miệng. Bánh hút nước, vị đạo cũng rất ngon.

Nữ hài ở đối diện thấy Lý Mạnh tách bánh rồi nhúng vào trong nồi, lập tức rít lên, quát: "Bẩn rồi, thế này thì ra làm sao mà ăn được?"

Có điều xem ra nàng ta cũng đói lắm rồi, sau khi oán trách một câu, bản thân cũng cầm một cái bánh, bắc chước nhúng vào canh. Người đói ăn gì cũng ngon, huống chi bánh nhúng với nước canh đậm lại thêm dưa muối, vị đạo thực sự không tồi. Nữ hài sau khi nuốt miếng đầu tiên, mắt lập tức sáng lên, ăn ngấu ăn nghiến, mấy lần suýt nữa thì nghẹn.

Mỗi một động tác nhỏ nhặt của nữ nhân mỹ lệ đều rất động lòng người, nếu là nữ hãi mĩ lệ, vậy thì có thể gọi là đáng yêu. Nữ hài này cũng có bộ dạng như vậy, Lý Mạnh ngồi đó chậm rãi ăn bánh, nhìn động tác của nữ hài đối diện, cảm thấy vô cùng có ý tứ.

Lý Mạnh chậm rãi hỏi: "Dây dưa cả một ngày rồi mà vẫn chưa được biết phưong danh của cô nương, có thể nói cho tại hạ hay chăng?"

Đã có hai cái bánh vào bụng, xem ra là ăn no rồi, nữ hài không chút lễ nghi lau lau miệng, ngẩng đầu lên cười thản nhiên, mỡ miệng nói: "Ta tên là Chu Trúc Quân."

Lý Mạnh ở thời hiện đại đã đọc rất nhiều tiểu thuyết và tạp chí, thường có loại ví von gì đó như khi một người nào đó mĩm cười, lập tức xung quanh sáng bừng. Hôm nay nhìn Chu Trúc Quân ở đối diện. Lý Mạnh cảm giác một cách rất chân thật rằng loại hình dung đó cũng không phải là không có đạo lý, ít nhất thì nữ hài ở trước mặt có thể chứng minh điểm này.

Bình tâm mà luận, nữ hài tự xưng là Chu Trúc Quân ở trước mặt so với Nhan Nhược Nhiên thì mỹ lệ hơn nhiều, có điều Lý Mạnh lại có thể dùng tâm thái rất thản nhiên để thưởng thức, chứ không hồi hộp như khi tiếp xúc với Nhan Nhược Nhiên. Chuyện cảm tình nam nữ, thường thường đều là loại tình cảm vi diệu sản sinh trong phút chốc, không thể nói được rõ ràng. Truyện "Thuận Minh "

Sau khi nữ hài nói ra danh tự của mình, lại nhảy tới mạn thuyền, nhìn những con thuyền ở trước và sau. Tất cả các con thuyền đều treo đèn lồng ở đầu thuyền và đuôi thuyền, lại thêm ánh trăng sáng rỡ, cảnh sắc ở hai bên bờ như ẩn như hiện trong bóng tối, cảnh trí cũng khá đẹp. Chu Trác Quân cực kỳ hứng trí, hoàn toàn là bộ dạng lần đầu tiên được ngồi thuyền.

Bất tri bất giác, Lý Mạnh cảm thấy tâm tình của mình cũng bị vẻ hoạt bát của nữ hài này khiến cho nhẹ nhõm hơn, cho dù là với kiến thức của Lý Mạnh ở thời đại này, cũng biết cái tên Chu Trúc Quân là tên giả, khuê danh của nữ hài nào có thể tùy tiện nói cho người khác biết như vậy. Huống chi lúc nữ hài nói ra cái tên này, thần sắc rõ ràng có chút kỳ lạ.

Có điều, Lý Mạnh cũng không muốn hỏi han kỹ càng, dẫu sao thì chỉ là sụ việc xen giữa trong lữ trình Hà Nam mà thôi. Bỏ đi, đợi trên đường về, đưa nữ hài này tới Khai Phong là được rồi. Dầu sao thì sau này cũng không còn cơ hội gặp mặt nữa, mặc kệ tên nàng ta là thật hay là giả, có cái để xưng hô là được rồi.

Lý Mạnh cao giọng gọi nhà đò tới, tách một phòng riêng ở trên thuyền ra cho Chu Trúc Quân, hơn nữa phân phó diêm đinh ở một số chuyện phải né tránh, dẫu sao thì nam nữ cùng có khác biệt, sau khi an bài hoàn tất, nữ hài đó vẫn hưng phấn bừng bừng đi đi lại lại ở trên thuyền, Lý Mạnh cao giọng gọi: "Ta tên là Lý Mạnh, ở trên thuyền có chuyện gì thì cứ tìm ta, chớ có chạy loạn hỏi loạn đấy, để tránh gặp phải những chuyện không vui." Truyện "Thuận Minh "

Nữ hài đáp ứng một tiếng, vẫn vui vè đi đi lại lại, rất là hứng thú...

Thuyền đi lại trên Hoàng Hà so với thuyền đi lại trên Vận Hà thì khác hẳn, cũng bởi vì mặt sông rộng hơn không ít, cảnh sắc ở hai bên bờ cũng phong phú hơn nhiều. Có điều cũng chỉ vậy mà thôi. Lý Mạnh và các diêm đinh sớm đã ngắm chán rồi, khi đi thuvền đều tranh thủ lấy binh khí của mình ra lau. Bọn họ có được cuộc sống như ngày hôm nay là nhờ ơn của Lý Mạnh, mỗi ngày nếu như tiện ghé vào bờ, các diêm đinh vẫn không chậm trễ chuyện thao luyện.

Có điều bọn Lý Mạnh không ngắm, nhưng Chu Trúc Quân mới lên thuvền thì nhìn chỗ nào cũng thấy mới mẻ, mỗi sáng cứ vừa mở mắt ra là chạy đi chạy lại trên thuyền, ríu rít hỏi han không ngừng, may mà nữ hài tử này xinh đẹp đáng yêu, cho nên mỡ miệng hỏi thì mọi người cũng thành thật trả lời, nhưng thái độ đều hơi trịnh trọng.

Lai lịch của nữ hài ở trong mắt Lý Mạnh càng lúc càng thú vị, nhìn bộ dạng thì hình như chưa từng ra khỏi thành Khai Phong, đây cũng là việc bình thường, thiên kim tiểu thư nhà giàu có khi cả trạch viện cũng chưa từng bước ra, nhưng trên người Chu Trúc Quân lại có rất nhiều chỗ mâu thuẫn, thế sự cơ hồ là một khiếu cũng không thông, nhưng dường như đối với mỗi một phương diện lại rất thông suốt. Nhìn da thịt, rõ ràng là con cháu nhà giàu, theo lý mà nói thì nên biết rõ lễ pháp, nhưng lại không tuân thủ quy củ một chút nào, một số hành vi thậm chí còn có thể nói là phóng túng. Hơn nữa cho dù là nữ tử nhà giàu, giống như Nhan Nhược Nhiên thích đọc thi từ văn chương, thích đồ gốm mới là bình thường, làm gì có nữ hài tử nào lại biết luật Đại Minh, biết súng điểu, hơn nữa còn liên hệ tới cả mưu phản.

Chu Trúc Quân lần đó đột nhiên theo bọn Lý Mạnh, chắc là hành động vô ý, hiện tại cũng đại khái có thể đoán ra, xem chừng là muốn dùng đoàn người của Lý Mạnh làm yểm hộ để ra khỏi thành, có lẽ là do bọn người Lý Mạnh bản thân chính là có tật giật mình, cả đám người lúng túng khó xử, đâm lao phải theo lao mà ra khỏi thành.

Nhưng Lý Mạnh cũng không muốn đi hỏi làm gì, biết càng nhiều thì phiền phức cũng càng nhiều. Nữ hài này tuy mỗi ngày đều ngắm cảnh rất vui vẻ, nhưng cũng không phải là không gây phiền phức, sau khi quay lại trả về Khai Phong là tốt nhất.

Sau khi rời thành Khai Phong được hai ngày, Lý Mạnh ở trong khoang thuyền của mình đọc công báo cũ mà ngày ở lấy ra ở trong thành Khai Phong, đây là huynh đệ Mạnh gia lấy được từ trong thành.

Công báo là một trong những thủ đoạn hữu hiệu nhất để Lý Mạnh hiểu được thời đại này. Có điều từ lúc tới Cao Mật tiêu diệt mã tặc rồi trở về Giao châu chuẩn bị xuất phát đến nay, một mực không có thời gian để quan tâm. Hơn nữa sau khi thủ tiêu dịch trạm, tuy nói thư riêng giữa Lý Mạnh và Lưu thái giám có thể lưu thông, nhưng đưa nhận công báo chưa hẳn đã thông thuận, cũng lúc ngắt lúc được.

Phía thành Khai Phong này tất cả vẫn tính là thông suốt. Lý Mạnh dứt khoát bảo huynh đệ Mạnh gia lấy một ít công báo cũ, dầu sao thì công báo các nơi cũng đều là chép trên giấy, bán cho những quan viên về hưu và người đọc sách không có điều kiện để đọc.

Kỳ thực đối với Lý Mạnh mà nói thì đây cũng coi như là một thứ hiếm có để giải trí, tính chất cũng giống như là ở hậu thế mỗi ngày ngồi xe đi làm đều phải mua báo sáng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.