Thuận Minh

Chương 291: Chương 291: Không thể ngậm miệng, cổ kim tương thông (1+2)






Mấy nghìn người ở trên ngựa vây bắt hơn một nghìn người, ở giữa lại có *** rất lớn. Bọn mã tặc ở trên ngựa nhìn chằm chằm binh tốt của quân Hoài Bắc doanh Giao Châu. Đột tập phía sau núi vừa rồi đã bị đánh hạ, bọn mã tặc không có huấn luyện gì xuống ngựa đánh sáp lá cả lại càng không phải là đối thủ của binh sĩ doanh Giao Châu.

Huống chi Cao Khoa đã phái cả thân binh của mình tới. chiến đấu liền kết thúc rất nhanh. Cả nhóm mã tặc bộ chiến mặt xám mày tro mà từ phía sau núi chạy ra.

Phần lớn mã phỉ thấy cục diện trước mắt như vậy. lập tức bỏ ý nghĩ tiếp tục xông lên. Ai cũng không ngờ đội quan binh này lại mạnh đến mức này. Đừng nói đến súng hỏa mai lợi hại kia, chỉ nhìn chút chiến đấu vừa rồi thì cho dù đối phương không có súng, kỵ binh cũng căn bản không thể xông vào trận thế trường mâu của đối phương.

Ăn không được không cam lòng, có người hứa mức thưởng rất cao. nhưng trước mắt cũng căn bản là không ăn được, chỉ có thể vây bắt xa xa như vậy.

Những mã tặc này đều ngồi trên lưng ngựa phân bốn phía, mà đất bằng ở đó lại hơi nhô cao. ở bên cạnh mà nhìn, thoạt nhìn vẫn có chút khí thế. Chúng đứng ở ngoài tầm sát thương của súng hỏa mai doanh Giao Châu.

Thiên tổng Cao Khoa lại tiến thêm vài bước lên phía sườn núi, trong lòng bọn mã tặc đông nghịt xung quanh liền có chút lo lắng. Mặc dù đã đánh mấy phiên lúc nãy. có gần hai trăm tên mã tặc hoặc chết hoặc bị thương, nhưng cục diện kế tiếp cũng không thật khiến người ta hết sầu. Đuổi không kịp đánh không được, có điều bọn mã tặc vẫn cố tình không lui bước. Xuất chinh lần này, Bởi vì có bọn diêm thương hứa hẹn phụ trách tiếp tế lương thực, lại thêm sốt ruột cứu người, chỉ mang theo hai bữa lương khô liền từ trong một thôn trang lên đường. Nhưng không ngờ. tác chiến nội tuyến lần này lại gặp mai phục của mã tặc.

Có trời mới biết những mã tặc này mang theo lương thực và cấp dưỡng bao nhiêu, nếu là vây khốn lâu dài, vậy thật đúng là đại phiền toái!

Có điều mã tặc đông nghịt đột nhiên liền tan tành mây khói. Sĩ tốt quân Hoài Bắc nghe được tiếng kêu đều sợ hết hồn. còn tường rằng bọn mã tặc đang định tổ chức lượt công tiếp theo.

Bọn binh sĩ vẫn còn chưa từ trong chiến đấu vừa rồi khỏi phục lại. có chút mỏi mệt. Bọn sĩ quan mỗi một nhóm đều quát mắng, lớn tiếng ước thúc bảo binh sĩ giữ vững tinh thần. Còn bọn sĩ quan của binh súng hỏa mai thì bảo binh sĩ kiểm tra số lượng đạn dược của mình, nếu đối phương trùng kích luân phiên. Vậy thì phải chuẩn bị để đánh lâu dài.

Nhưng bọn mã tặc cũng không phát động công kích, mà lại tán loạn, chạy như điên về phía quan đạo và ruộng đồng vắng người. Đại kỳ doanh trại quân đội của quân Hoài Bắc xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Thấy đại kỳ này. Cao Khoa liền bình tĩnh lại. binh sĩ cấp dưới đều lớn tiếng hoan hô. lúc này. hoàn toàn không cần lo lắng gì nữa.

Thủ bị quân Hoài Bắc - Trương Giang chỉ dẫn theo sáu trăm tên kỵ binh, liền trực tiếp vọt lên phía sau mấy mã tặc. Vừa thấy những kỵ binh tinh nhuệ của quân Hoài Bắc xông lên. bọn mã tặc lập tức liền tán loạn. Đã không có cách nào bắt được bộ tốt, giờ đối phương lại có kỵ binh xuất hiện. Bọn mã phỉ vốn sĩ khí đã xuống thấp lúc này không còn ý chí tiếp tục nữa.

Đối với mấy mã tặc này mà nói. gặp phải quan binh hôm nay có thể nói là như gặp quỷ. Bộ tốt hoàn toàn không theo đường đi nước bước bình thường. Nhìn những kỵ binh này cũng có gì đó không đúng. Chua nói tới mỗi người đều mang giáp, mà tiết tấu phối hợp giữa kỵ binh với kỵ binh lúc cùng xung phong, đều xuất sắc cực kỳ.

Bọn mã tặc có thể nhìn không hiểu những thứ này. Nhưng bọn chúng là người chiến đấu trên lưng ngựa, vẫn có thể biết sự cao thấp của kỵ binh. Kỵ binh đối phương như vậy. một người đánh ba người mình cũng không thành vấn đề. Thấy như thế. còn có chiến ý gì để chống đỡ chứ, lập tức như chim thú tán loạn. Có bạc thì rất tốt. nhưng tính mạng càng quan trọng hơn.

Mặc dù binh sĩ ở sườn núi thấp bên này lớn tiếng hoan hô. nhưng đội hình vẫn không loạn như cũ. Đây cũng là yêu cầu nghiêm khắc của quy trình huấn luyện.

Thủ bị Hoài Bắc Trương Giang cưỡi ngựa đi tới trước mặt. Cao Khoa vội tiến lên hành lễ thăm hỏi. doanh gã suất lĩnh chết trận ba người. Nói tiếp có chút buồn cười, một gã binh sĩ là do Cao Khoa muốn ổn định lòng quân mà đánh chết. Hai gã còn lại thì lâm trận kích động, nhồi thuốc vào súng hỏa mai quá nhiều nên bị nổ tan xác.

Nhưng doanh Giao Châu xưa nay tác chiến, thương vong đều rất ít. Đối mặt với đám mã tặc ô hợp này. chết ba gã. Thiên tổng Cao Khoa cảm thấy xấu hổ dị thường, đặc biệt là gã thấy sắc mặt Thủ bị Trương Giang cũng không tốt. trong lòng lại càng thấp thỏm.

Còn chưa đợi gã khom mình thỉnh tội. đã nghe Thủ bị Trương Giang lạnh giọng nói:

"Không nên trì hoãn. Mau chỉnh đội. chúng ta trở về trấn Cao Kiều!”

Sau khi đại thắng, sĩ khí của binh sĩ cũng dầng cao. Mệt nhọc trong trận chiến vừa rồi cũng được che dấu không ít. hơn nữa có kỵ binh cứu viện cho mình, sau khi hợp binh lại. Sự nơm nớp lo sợ cũng biến mất không thấy nữa, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều, nhanh chóng chỉnh đội theo đường cũ về.

Trên đường đi Cao Khoa mới biết, mấy canh giờ sau khi bọn họ xuất phát, chưởng quỹ của cửa hàng gần Linh Sơn cầu kiến suốt đêm. Trương Giang cũng không dám chậm trễ. vội tiếp kiến. Chưởng quỹ kia nói là vừa rồi nhận được tin. diêm thương ở Mỗ thành cấu kết với mã tặc Đại Cổ. ở bên kia bố trí phục kích mấy doanh của Cao Khoa.

Lý do doanh Giao Châu phái quân Hoài Bắc vào Nam Trực Lệ chính là để hiệp trợ chổng lại hải tặc. Trước mắt quân Hoài Bắc vừa vào trú đóng. Hải tặc chưa xuất hiện, sự tồn tại của quân Hoài Bắc kia cũng chưa quan trọng. Hơn nữa mặc dù bọn hải tặc đột kích đúng là khiến bọn diêm thương trở tay không kịp nhưng nếu kế tiếp bản thân bọn họ muốn phòng bị, dựa vào tài lực giàu bằng cả nước nhất định có thể xuất ra tư binh không tệ. nhưng quân Hoài Bắc phòng thủ diêm trường, chẳng khác gì là bóp cổ bọn diêm thương.

Phí bảo vệ hàng năm là một trăm hai mươi hai vạn. lại càng giống gai độc trong thịt. Bọn diêm thương mặc dù gộp chung tiền lại. nhưng đều thịt đau muốn chết.

Nếu quân Hoài Bắc của doanh Giao Châu bị đánh bại ở trên đường, toàn quân của chi bộ đội đó bị diệt, thì chắc chắn là quân Hoài Bắc sẽ không đóng tại nơi này. không có năng lực bảo vệ bình an. Đến lúc đó thay người vào chiếm giữ hoặc là dùng phương pháp khác. Tóm lại là phải đuổi những quân đội Sơn Đông này ra.

Gần ba nghìn vây công một nghìn tên bộ tốt. Bất kể thế nào. đều thấy dễ nuốt. Chiến đấu như vậy, nếu không phải là toàn diệt, e là cũng ngại mở miệng.

Nhưng nếu không hạ được thì ngược lại gặm khúc xương cứng này sẽ khiến răng rụng. Trong lòng Trương Giang cũng nghĩ mà sợ. cũng may Cao Khoa trụ vững, nếu như tán loạn. Chiến lực trên đất liền chưa tới bốn nghìn lập tức giảm đi mất hai thành. tiếp đó sẽ liền có phiền toái lớn.

Nhưng Cao Khoa không những trụ vững, hơn nữa còn thắng lợi. Toàn bộ mã tặc tán loạn, hơn nữa còn bắt được tù binh, vậy bên mình cũng chủ động, trước đó. Lý Mạnh phân phó là cố gắng hết sức mà mở rộng ảnh hưởng của doanh Giao Châu ở Hoài Bắc. Có lý do và cái cớ này, hoàn toàn có thể mượn cơ hội làm khó dễ.

Trên đường trở về, lại đi qua thôn trang đã từng dừng chân và hạ trại kia. Mấy tên quản sự ở thôn trang rõ ràng không ngờ quân Hoài Bắc có thể trở về. muốn chạy đã không còn kịp nữa rồi.

Nên trực tiếp bị kỵ binh của Trương Giang bắt về. thẩm vấn cũng không tốn công phu quá lớn, nói là định lúc doanh binh do Cao Khoa suất lĩnh cắm trại ở đây, sẽ đánh lén nửa đêm. Chỉ là Cao Khoa dựa theo thao luyện nghiêm chỉnh để làm việc. Bố trí trạm gác và binh sĩ cảnh giới, nên mới không bị người ta lợi dụng sơ hở.

ở trong trang này thẩm vấn mã tặc cũng có thu hoạch rất lớn. Những mã tặc này là mấy nhóm Hoài Bắc nhỏ tụ tập với đại đội mã tặc Hà Nam. Nói tới có chút buồn cười là còn có mấy trăm tên mã tặc Sơn Đông, vì doanh Giao Châu thống trị nghiêm mật ở Sơn Đông, chỉ có thể tới vùng Hoài Bắc kiếm cơm ăn.

Lời khai của mọi người, đều hướng tới một vị diêm thương ở Mỗ thành. Điểm này thật khiến Trương Giang và Cao Khoa có chút ngoài ý muốn, vẫn tưởng là bọn diêm thương cùng hành động, không ngờ chỉ có một.

Nhưng điều này cũng khiến người ta cảnh giác cao hơn. tùy tiện một diêm thương không ngờ lại có thể huy động được lực lượng lớn như vậy. Nếu những diêm thương này hợp lại. sẽ có lực lượng kinh khủng bực nào chứ. Cũng may những người này đều chỉ muốn hưởng thụ cấp dưỡng vinh hoa phú quý. không dám làm chuyện binh đao nguy hiểm gì.

Lúc đi mất hai ngày, nhưng lúc về thì lại ít hơn hai ba canh giờ. Nguyên nhân là vì trưng dụng toàn bộ súc vật kẻo của thôn trang kia. Trước mắt cũng không cần phải khách khí.

Đất Lưỡng Hoài, khoái mã cấp tốc. rất nhiều tin chưa tới một ngày là có thể truyền tới phủ Dương Châu. Dọc theo sông ở phủ Dương Châu thường có trang viên và dinh thự của bọn diêm thương, mấy ngày này, bọn thương hộ thường tụ tập lại. nhưng không phải là nghe hát. mờ tiệc vui chơi, cuồng hoan vô cùng như trước mà hình như là xảy ra đại sự gì đó. ngày nào cũng đều thương nghị.

Có điều hôm nay. những diêm thương này lại không đi cái nhà thường ngày, mà lại tới tụ tập ở một nhà khác. Điều này khiến những người rảnh rỗi thích đoán hành động của bọn diêm thương rất hồ đồ!

"Trần Ông. ngươi quá lỗ mãng rồi. Lý Mạnh ở Sơn Đông kia. chỉ sợ không có lý do gây náo ở Hoài Bắc. nhưng ngươi lại cho hắn lý do. Đây không phải là càng khiến hắn kiêu ngạo sao?"

Bọn diêm thương xưa nay sống an nhàn sung sướng, thích ngồi không thích đứng. Nhưng hôm nay ở trong thính đường này. cũng chỉ có hai người ngồi, những người còn lại đều đứng quanh tên ngồi chủ vị kia. bảy mồm tám miệng trách cứ. hoàn toàn không còn thấy khí độ giàu sang thường ngày, người nào cũng nóng giận.

"Một trăm hai mươi vạn lượng bạc. Mọi người sửa ít đi vài tòa miếu là có thể móc ra được rồi, Nhưng nếu bọn cướp đường Sơn Đông kia nhân cơ hội này muốn nhiều hơn. vậy thì phải cắt thịt. Muốn cắt. Trần Ngũ ngươi tự xuất huyết đi!"

Tên diêm thương ngồi ở ghế chủ kia vẫn luôn cúi đầu không lên tiếng. Nghe tới đây mới mở miệng phản bác:

"Các vị. Huynh đệ ta đây sao lại phải làm thế Không phải là vì mọi người sao. hơn nữa mấy vùng diêm điền chỗ Hải Châu kia tổn thất rất nhiều huynh đệ. cơn tức này không trút không được. Có nhiều binh mã Sơn Đông ở đây bóp cổ như vậỵ. cứ thêm ngày nào. Huynh đệ ta sẽ hao phí thêm ngày đó. cứ thế thì cũng xuất huyết!"

"Chúng ta như tay với chân, tổn thất của Trần Ngũ ngươi. mọi người cũng không vui chút nào. Nhưng chuyện ngươi làm lần này chọc giận đầu lĩnh của bọn cướp đường kia. liên lụy mọi người ngươi nói làm sao bây giờ?"

Vị Trần Ông từ trên ghế đứng phắt dậy. chỉ vào những diêm thương xung quanh gã. phẫn nộ quát:

”Bọn khốn kiếp các người, lúc lão tử đi tìm mã tặc. sao không có ai hót như khướu ở trong này, bây giờ chuyện thất bại. cả đám liên nói rung trời..."

"Trần Ngũ. Nếu ngươi đã nói thế. vậy là thật sự muốn dẫn mọi người cùng vào đường chết rồi, Chư vị đều nhà lớn nghiệp lớn. cũng không thể để mất vì ngươi được!"

Người ngồi phía sau kia chậm rãi mở miệng. Gã vừa mở miệng, cả phòng lập tức im lặng trở lại. Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn gã. Tên Trần Ngũ kia lúc đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, vẫn có dũng khí mười phần, cải cọ lớn tiếng. Nhưng người này vừa mở miệng, liền lập tức câm như hến. sửng sốt nửa ngày mới đứng lên lo lắng mà khẩn cầu:

"Phương viên ngoại. Phương viên ngoại, tiểu Ngũ ta cũng là vì mọi người mới làm ra chuyện này. Ngài cũng không thể mặc kệ ta được! ”

Phương viên ngoại kia chậm rãi đứng dậy. bên trong mấy tên diêm thương vừa cải vã vừa nãy lập tức có mấy người tranh qua đỡ. ân cần hết sức. Phương viên ngoại đứng lên. lạnh giọng nói:

"Đồng nghiệp Lưỡng Hoài chúng ta đều tuân thủ vương pháp triểu đình, làm ăn giữ khuôn phép. Hôm nay ngươi làm như vậy. ngày mai những mã tặc kia có thể đốt thôn trang và diêm trường của chúng ta cũng không biết chừng. To gan lớn mật. Lão phu cũng không cần quan tâm ngươi, chư vị. giải tán đi!"

Sau khi nói xong lời này. bầu không khí giương cung bạt kiếm trong phòng đột nhiên biến mất không thấy gì nữa. Mọi người cũng không quay đầu lại mà đi ra bên ngoài. Trần Ngũ kia đứng lên định nói gì đó. nhưng lại chán nản mà ngồi xuống.

Cả đám diêm thương bên ngoài đều có người hầu, xe ngựa của mình, ra khỏi thính đường đều có người tới nghênh đón. chỉ có hai gẵ diêm thương là vẫn đỡ Phương viên ngoại không rời tay, mà bọn họ làm dạng mua bán hạ nhân này chẳng những không cảm thấy hổ thẹn, ngược lại còn cảm thấy mặt đẩy vinh quang, tự hào vô cùng.

Người hầu, gia đinh của Phương viên ngoại kia theo ở phía sau. Tuổi của Phương viên ngoại kia xấp xỉ hơn sáu mươi tuổi. ở thời đại này, tuổi như vậy đã gọi là cao tuổi. Râu tóc bạc trắng. Đợi tới khị đỡ lão lên xe ngựa, Phương viên ngoại kia vén rèm xem lên. một gã gia nhân tới nghe dặn mấy câu. rồi vội chạy đi.

Xe ngựa của bọn diêm thương vừa tản đi, rất nhiều nha dịch của phủ Dương Châu liền xông vào trong phủ đệ của Trần Ngũ này như lang như hổ. Tiếng la khóc trong đó đột nhiên phát ra.

Những người rảnh rỗi ở xung quanh xem náo nhiệt đều trợn mắt há hốc mồm. Văn thư ở phủ Dương Châu hạ xuống, lập tức có khoái mã đưa văn thư này ra khỏi thành, chạy cực nhanh tới Hải Châu ở Hoài Bắc. Lúc này. quân Hoài Bắc còn chưa trở về.

Tổng kết bài học kinh nghiệm trong trận chiến lần nậy, bảo người bị thương đi chữa trị. cho ngựa nghỉ ngơi, bổ sung trang bị và đạn dược. Đây đều chuyện cần làm trước tiên. Bộ tốt quân Hoài Bắc và doanh Tín Dương Thủy đều tăng cường để phòng. Trấn Cao Kiều, Huệ Trạch, vùng Hải Châu, hễ là chỗ quân Hoài Bắc của doanh Giao Châu đóng quân. đều giới nghiêm.

Đồng thời. phái khoái mã truyền tin cho doanh trại quân đội Giao Châu bên kia trước. Trương Giang và mấy tên Thiên tổng, còn cả chưởng quỹ cửa hành Linh Sơn sau khi thương nghị, lập tức bảo sư gia viết tờ trình, định gây phiền toái cho phủ Hoài An và phủ Dương Châu. Chuẩn bị xong hết thảy trên thực tế cũng đã qua thời gian hai ngày.

Nhưng công văn hỏi tội gây khó dễ còn chưa phát ra thì sứ giả phủ Dương Châu đã tới, đem ba vạn hai lượng bạc bồi thường quân đội và công văn xử trí diêm thương họ Trần tới.

Quân Hoài Bắc dọc đường đi tra hỏi quản sự và tù binh bắt được đều nói là vị diêm thương họ Trần kia ở sau lưng sai khiến. Lại thấy công văn xử trí và bạc bồi thường quân đội của phủ Dương Châu, cũng không còn gì để nói. không khỏi thầm than phản ứng của những diêm thương này nhanh chóng. Khiến cho quân Hoài Bắc vẫn luôn muốn gây hấn làm khó dễ có chút cảm giác lão hổ không cách nào ngậm miệng. Cảm giác như vậy thật đúng là buồn bực. Nhưng cũng có chuyện kỳ quái, đối phương sao có thể tìm được nhiều mã tặc như vậy. Mấy nghìn người đấy. nói huy động liền huy động được sao.

Có điều, trước mắt cho dù là ở Hà Nam huy động mã tặc nhiều hơn cũng có thể kiếm ra. Trước mắt đại tai (tai = tai họa) vùng Hà Nam lại tăng lên. Dân chúng lầm than, đường sống duy nhất chỉ có thể là nổi dậy tạo phản và đối kháng với quan phủ. Có thể nói là đạo tặc khắp nơi, gió lửa khắp chốn. Quan binh vùng Từ Châu. Phụng Dương sứt đầu mẻ trán, cứ sợ tặc binh Đại Cổ tràn qua.

Doanh Giao Châu ở trung tâm Giao Châu của Sơn Đông, gần đây so với trước kia quạnh quê không ít. Nguyên nhân là do Chu Dương bị điều nhiệm đi nhận chức đồng tri phủ Tế Nam. Đương nhiên, điều nhiệm này cũng không phải là ý của Tuần phủ đại nhân, mà là sự an bài của Lý Mạnh.. Phủ Tế Nam coi như ở trong đất Sơn Đông, đối với việc quản lý vùng xung quanh cũng tiện vô cùng. Đồn điền, điền trang còn phải khuếch trương, ở Giao Châu cũng có chút hẻo lánh, không tiện lắm.

Từ tháng 1 đến tháng 3 năm nay. tổng cộng đã có hai đợt tuyết. một trận mưa. Lão nông có kinh nghiệm đều có thể đoán được, có khi năm nay lại là đại hạn hán, mà phán đoán tử đồn điền, điền trang các nơi cũng báo lên như thế. Khiến hệ thống doanh Giao Châu vừa lạc quan vừa chẳng lạc quan với năm Sùng Trinh năm 13.

Năm nay đại hạn, chẳng khác gì là đất đai sát nhập cảnh nội Sơn Đông càng ngày càng tăng lên. đất đai tập trung ở trong tay doanh Giao Châu sẽ càng ngày càng nhiều, lưu dân cũng nhiều hơn. Người và đất đai càng nhiêu, đại biểu cho tư nguyên của doanh Giao Châu càng nhiều. Đồng dạng cũng sẽ mang đến tiêu hao rất lớn.

Cùng may là Sơn Đông tăng kinh doanh muối lậu và số tiền bọn diêm thương Lưỡng Hoài giao nộp khiến Lý Mạnh có hơi dễ thở một chút. Nhưng Lý Mạnh vẫn cần tìm được tài nguyên mới.

Đối với nội trạch của Lý Mạnh mà nói. gần đây các nữ quyến vẫn có chút cao hứng. Bỡi vì thời gian Lý Mạnh ở nhà có nhiều hơn. lại luôn ở cùng các nàng.

Bụng của Nhan Nhược Nghiên càng ngày càng lớn lên. Lý Mạnh thấy thê tử mang thai tâm tình luôn rất vui sướng, sắp có hậu nhân rồi. ở hiện đại lông bông lâu như vậy. lúc đi tới thời đại này, rốt cuộc cũng có gia đình và hậu nhân. Điều này đúng là chuyện tốt khiến người ta cao hứng.

Người Tây Deng Grass bại hoại thành thân vào ngày mồng 2 tháng 2. coi như là thành chính quả với quả phụ kia. Người Tây Deng Grass sau khi thành thân lần đầu tiên chủ động đi tìm Lý Mạnh, muốn ra ngoài làm lính tuyến đầu.

Cũng không phải là sau khi thành thân, không muốn ở cùng với vợ. mà là do động lực và áp lực phải nuôi dưỡng miệng ăn. Vị trí giáo tập này kiếm tiền cũng không ít. nhưng Deng Grass nếu muốn cùng vợ duy trì một cuộc sống giàu có vẻ vang thì lại có chút khó khăn. Gã cũng không thể giống như cha cố Federer luôn giữ cuộc sống đạm bạc mà vẫn vui được.

ở trong thành Giao Châu, đi lính tuyến đầu có thể kiếm được tiền luôn nhiều hơn so với khi làm quan thái bình ở hậu phương. Dù sao cũng là liều mạng, lấy tiền tất nhiên là nhiều hơn một chút rồi

Deng Grass đối với quân binh khác của doanh Giao Châu mà nói vẫn có ưu thế của gã. Lý Mạnh cũng tiếp xúc qua không ít người giang hồ. những kẻ được gọi là cao thủ võ thuật. Công phu của những người này lúc một chọi một thì rất có tác dụng. Nhưng khi đại quân giao chiến, lại không có ý nghĩa thực tế.

Mà thử người Tây Deng Grass có thì chính là kỹ thuật chiến tranh đã trái qua định lượng và nghiệm chứng thực chiến, bất kể nói thế nào. người phương Tây căn bản từ người nguyên thủy tới bây giờ càng giống dã thú hơn, họ vẫn luôn tận sát lẫn nhau, chứ không hưởng thụ hòa bình như người phương Đông, ở trong chém giết dã man và máu lạnh này, kỹ thuật chiến tranh của phương Tây bọn họ đúng là bắt đầu dần dần vượt lên dẫn đầu. Dẹng Grass mặc dù là một gã lính đánh thuê lụn bại. nhưng kỹ năng của gã. đích xác là đứng đầu. Trước mắt Lý Mạnh cũng đã đọc được những binh thư và chiến thư thời cổ đại này. Trong đó hắn đọc "Kỷ hiệu tân thư" của Thích Kế Quang rất nhiều lần. Ngôn ngữ của bản binh thư này cũng mạch lạc dễ hiểu. Trong đó có vài đoạn giống với tư tưởng luyện binh của hắn.

"Mở đại trận, đối đại địch, khác với kỹ năng ở trong tràng bắt tóm tiểu tặc. Trận quy mô. trăm nghìn người xếp thành hàng mà tiến, người phải gan dạ trước không được e sợ người khác sau. Hợp thương đâm tới thì cũng hợp thương mà rút ra. Loạn đao bổ tới chẳng khác gì giết loạn, chỉ nên đồng loạt chém tới. khi đó trở tay cũng khó. xung quanh sao có thể xông qua được, một người quay lại. mọi người cùng nghi, một người dời đi nửa bước, mọi người liền giết, sao có thể tách hoặc lui được".

Bọn binh sĩ doanh Giao Châu tác chiến đặc biệt chú ý hàng ngũ. Hiển nhiên chính là phù hợp với những lời này. ở trên chiến trường, lực lượng của cá nhân bé nhỏ không đáng kể. chỉ có phát huy lực lượng tập thể với hiệu suất lớn nhất, mới có thể thể hiện lực chiến đấu tới mức tối đa

Điều này thật ra chính là nói Deng Grass khác với những nhân sĩ giang hồ kia. cổ kim nội ngoại (xưa nay trong ngoài), đường lối và kế sách dẫn binh, thật ra luôn tương thông.

Không trái qua huấn luyện nghiêm khắc. nhưng vẫn ở trong danh sách của doanh Giao Châu, chỉ có chỉ bộ đội này. Phái Deng Grass làm đội trường, kiêm quản huấn luyện, coi như là người tận nhân tài.

Tiễn Deng Grass đi. cha cố Federer lại chủ động tới cầu kiến. Người này từ trước tới nay luôn thanh bần tự thủ. cũng không biết tới hỏi gì đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.