Thuận Minh

Chương 414: Chương 414: Quốc gia đại hoạ. Là ai? (1+2)






Lão binh quan lại bộ binh, hình bộ, phủ Thuận Thiên, Cẩm Y Vệ trấn phủ tư khám nghiệm tử thi, có lẽ còn có người của Đông Hán và Ngự Mã Giám tham dự trong đó. Hễ là thủ cấp được kiểm tra, chính là biết rõ ý tứ lòng dạ cấp trên, đều muốn đưa thủ cấp Thát Lỗ tới tránh bệnh tật.

Nhưng hai tám tháng chạp, kiểm tra một canh giờ, hoàn toàn không tra ra bệnh tật gì, đối với thủ cấp Nữ Chân, Mông Cổ, Triều Tiên và quân Hán, doanh Giao Châu đều phần loại rồi cất kỹ, hơn nữa còn ghi chép trong sổ sách, đều không sai lệch gì, nếu không cũng không quay về muộn như vậy.

Lẽ ra, sau khi võ tướng đại thắng, những thủ cấp này thường là do quan văn ở vùng kiểm tra, nhưng tiêu diệt hơn ba Vạn bảy nghìn Thát Tử, trong đó Thát Tử (bao gồm Nữ Chân và Mông Cổ) gần ba vạn, thắng lợi gần như kinh hãi thế tục như vậy, nhất định phải do triều đình xác nhận mới có thể tuyên bố ra thiên hạ.

Trên triều đình, đại học sĩ Trần Diễn và binh bộ thượng thư Trương Quốc Duy đều có ý như vậy, mặc kệ bên dưới thế nào, chỉ cần là nắm chặt cửa ải kiểm tra này, luôn có thể có được kết quả triều đình mong muốn.

Cho dù là đại quân trong triều đình hay dân chúng bên dưới, đều đã hình thành lên lối tư duy như vậy, võ tướng bên dưới cho dù là đánh thắng trận, kết quả báo lên trên cũng chắc chắn là bốc lên lượng lớn hơi nước, luôn có thể In chứa ý xấu trong đó.

Ai ngờ binh mã Sơn Đông làm cũng thật đánh thật, hơn một canh giờ, dựa theo kiểm tra thường lệ từ xưa, cho dù là binh bộ kiểm tra thử, cũng có thể đưa ra kết luận. Huống hồ còn có nhiều người giỏi khám nghiệm tử thi như vậy, họ đều là những người lão luyện hiển nhiên biết nhiều.

Người của binh bộ tới chủ trì chuyện này là một viên ngoại lang, mọi người đều gọi hắn là Lâm viên ngoại. Nếu không biết còn tưởng là một phú ông nhà giàu nào, nhìn trời tối, nhưng không ai nói có vấn đề gì, dân chúng xem bên cạnh và gia nô của các gia tộc quyền thế đều ồn ào.

Tình hình này hôm nay sẽ không có kết quả rồi, Lâm viên ngoại lang này và một Cẩm Y Vệ thiên hộ bên cạnh trao đổi ánh mắt, ngầm hiểu lẫn nhau gật gật đầu, mở miệng lớn tiếng quat:

“Hôm nay đã muộn rồi, e không nhìn rõ nữa, tạo ra sơ hở, ngày mai chúng ta lại đến xem xét, nhanh chóng cho tướng sĩ Sơn Đông câu trả lời”.

Tiếp tục kiểm tra như vậy , sẽ không phải là kết quả những nhân vật lớn trong kinh thành mong muốn, phải mau quay về hỏi rõ ngọn nghành, để có kế hoạch tiếp theo, tránh mình phải gánh trách nhiệm.

Lời này hô ra, quan lại các nha môn đều trong lòng nhẹ nhàng thở phào. Họ tất nhiên cũng đều nhận các mệnh lệnh từ quan trên, nhưng dũng là cũng suy nghĩ như Lâm viên ngoại lang, không phải kết thúc tốt đẹp như vậy, phải đợi quyết định tiếp theo, Cẩm Y Vệ và Đông Hán đó càng tức giận, thầm nghĩ dân chúng và nô bộc những nhà giàu có không biết sống chết bên ngoài kia, nhất định phải nghĩ cách giải quyết, nếu không hôm sau chắc chắn càng thèm khó xử.

Mấy đầu mục đầu nghĩ như vậy, những lại viên đi theo và những người hầu kia cũng đều nghĩ như vậy. Ngày mai là hai mươi chín tháng chạp, năm nay có để người ta qua hết năm không nữa. Những người kiểm tra thủ cấp bên này, bản thân đều dính xui xẻo, cho dù là phát thưởng gấp hai lần cũng là như vậy.

Tiếng oán than dậy đất, hôm sau nhiều người không tới vì sợ mắc bệnh. Nếu binh mã Thát Tử đã không còn, hiện giờ đó là suy nghĩ chung trong lòng mọi người. Nhưng không có người nào trong quan trường nói rõ ra mà thôi, Thời gian mở cổng thành cũng lâu hơn.

Đám người kiểm tra thủ cấp đều ủ rũ quay về kinh thành trong bóng đêm.....

Tối hai tám tháng chạp, hoàng cung, nội các, binh bộ đều có mấy gian phòng đốt đèn cả đêm. Chuyện ngoài thành ban sáng đã lan truyền vào kinh thành.

Một trăm xe thủ cấp lớn và tường thuật của các binh lính đã bỏ đi điều hoài nghi cuối cùng trong lòng người.

Thủ phụ nội các mới lên chức Trần Diễn đã nhận được tin từ mấy đại thần tầm phúc, nói là ngày mai sẽ có nhiều quan lại Ngự sử trẻ tuổi thậm chí còn có lang quan đường quan trẻ tuổi cùng nhau thượng tấu, thỉnh cầu triều đình công bố với thiên hạ, biểu dương tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh, hơn nữa phái danh thần triều đình đảm nhiệm chức tổng đốc, hoạn quan cao phẩm làm giám quân, xuất binh tới quan ngoại hoặc là Hà Nam. Hồ Quảng, bình định Thát Lỗ và lưu phỉ.

Thủ phụ nội các Trần Diễn nhậm chức đối mặt với chuyện lớn đầu tiên chính là bắt thủ phụ tiền nhiệm Thông Châu - Chu Duyên Nho vào ngục, chuyện thứ hai chính là cho hắn biết mùi vị ngồi trên đống lửa.

Vốn dĩ khi còn trong nội các, Trần Diễn thấy Chu Duyên Nho làm việc cẩu thả, hoàn toàn không có phong phạm của danh thần thiên hạ, lòng luôn oán thầm rất xem thường. Trần Diễn sở dĩ có thể được Sùng Trinh bổ nhiệm là người kế nhiệm, cũng là vì hắn thường xuyên ngoài sáng trong tối công kích các chính sách của Chu Duyên Nho, hơn nữa còn có cái gì mà nếu thần làm sẽ thế nào thế nào, khiến hoàng đế Sùng Trinh rất trông đợi vào hắn.

Ai ngờ ngồi ở vị trí này, hoàn toàn không chỉ có những chuyện như vậy, thế lực các nơi dây dưa, trên dưới đều ngầm đấu đá, khiến người ta sứt đầu mẻ trán.

Mới chỉ có hai ngày mà thôi, Trần Diễn đã từ hăng hái nghĩ tới bi ai, nghĩ tới kết cục của Tiết Quốc Quan, Ôn Thể Nhân, Chu Duyên Nho cũng chính là kết cục của mình.

Nghe thấy những thanh niên không biết trời cao đất rộng này muốn tấu thư thỉnh công cho Lý Mạnh, Trần Diễn cảm thấy đầu váng mắt hoa, những quan lại triều đình trẻ tuổi này, không ít người đều là người cùng phe phái với mình, lúc tranh đấu với các đảng phái khác, đều là chủ lực xắn tay áo xông lên hàng trên cùng, mình có thể tới được vị trí này, cũng đều nhờ những người này tâng bốc.

Hơn nữa phần lớn đại quan trong triều đều đến từ Giang Nam, phía sau những quan lại trẻ tuổi này hoặc nhiều hoặc ít đều có các thế lực lớn và các gia tộc quyền thế, có những người phía sau còn nhiều thế lực. Quan hệ mạng lưới khó gỡ này, đâu thể đắc tội được, cách duy nhất cũng chính là ba phải, mọi người không có trở ngại gì là được rồi.

Đầu óc những quan viên trẻ tuổi này cũng quá dễ nóng lên rồi, hạch tội võ tướng Sơn Đông Lý Mạnh ương ngạnh, không nghe điều khiển từ triều đình, ngồi nhìn quân bạn bị địch tiêu diệt, còn buộc tội Lý Mạnh dựng trạm kiểm soát riêng, bóc lột dân thường trên kênh đào, tham ô hèn hạ, còn nói Lý Mạnh lập chức quan riêng, trong mắt không có pháp chế lễ nghi triều đình, nghi ngờ buộc tội cũng chính là những người này. Trong thực tế Lý Mạnh cũng đều làm như vậy, với những quan lại lão thành trong triều, tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh chậm trễ không thông báo tin thắng trận, gần tới cuối năm lại đưa tới mấy vạn thủ cấp , hơn nữa ngoài thành lại tạo dựng lên thanh thế lớn, nói là có công lớn, càng giống như biến đổi thể diện triều đình.

Nhưng một trận thắng, khiến nhiều người đều quên tất cả, đều thay đổi lập trường, có lẽ trong lòng những quan lại trẻ tuổi này thật sự có lòng báo quốc, cảm thấy Sơn Đông có quân mạnh như vậy, Đại Minh có hi vọng rồi, những năm này phỉ tặc tàn sát bừa bãi, Thát Lỗ uy hiếp đều đã bị quét sạch.

Mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy, họ vẫn chưa mất hết lương tâm, nên mới là quan lại trẻ tuổi. Lão thần làm tới vị trí như Trần Diễn, trong lòng đâu nghĩ gì tới lương tâm, mọi thứ đều là bảo vệ mình là trên hết, mọi thứ đều là ý của triều đình, ý của hoàng thượng, không có gì ngoài lợi ích của mình, mọi thứ phải cố hết sức để thực hiện.

Nhưng binh mã Sơn Đông đại thắng, khiến người ta sảng khoái, nhưng tranh chấp triều chính, Trần Diễn không hiểu cũng có suy nghĩ này, nhưng những điều ấy đếu bị ném sang một bèn, nghĩ tới ngày mai tranh chấp trên triều đình, còn nhiều phiền phức nữa!

Nội các chính trong chỗ nào đó của hoàng cung, sắc trời đã rất muộn rồi, Trần Diễn cũng chẳng muốn quay về, hắn khó hiểu, liệu Chu Duyên Nho ở Thông Châu khi tận tình cuồng hoan, báo cáo láo tin chiến thắng có phải là hành động hoàn toàn từ bỏ không, nhưng hắn cũng không tiếp tục giữ suy nghĩ này nữa.

“Trần đại nhân, vạn tuế gia triệu gặp”

Một hoạn quan nhỏ tiếng the thé thông báo cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Trần Diễn. Trần Diễn giật mình vội vàng đứng dậy, những đồng liêu nội các bên cạnh mang ánh mắt ngưỡng mộ khiến Trần Diễn cảm nhận được, khó xử thì khó xử, có thể có đãi ngộ như vậy, vị trí thủ phụ này cũng đáng.

Trong cung có kiệu nhỏ, một là nội các phần lớn là người già, hai là đi đêm trong cung, ngoại thần có nhiều bất tiện, chiếc kiệu nhỏ này cũng là một cách che đậy.

Trong thư phòng của hoàng đế Sùng Trinh cũng đang sáng đèn. Kinh thành buổi tối có rất nhiều người khó ngủ, hoàng đế Sùng Trinh chính là một trong số đó, trạng thái tinh thần hắn hiện giờ không khác gì ban ngày ở chính đường, so với vẻ phấn chấn và kích động ngày thường, lại có vẻ vô cùng uể oải.

Thủ phụ Trần Diễn vừa vào trong thư phòng liền nhìn thấy trạng thái của hoàng đế, đầu tiên là giật mình, người trước mắt này, dễ gạt nhưng không dễ hầu hạ, hoàng đế quá cay nghiệt, thiếu tình cảm luôn rất phiền toái.

“Ái khanh, ở đây có vài tấu chương của huân quý kinh thành, nói Lý Mạnh Sơn Đông là phúc của Đại Minh , trung hưng có hi vọng rồi, còn có người xin trẫm hạ chỉ, bổ nhiệm Lý mỗ làm tướng quân thống lĩnh binh thiên hạ, đi bình định loạn ngoại xâm, điều này thật hoang đường, lẽ nào không biết trẫm khó xử sao?”

Nếu không phải là Trần Diễn và hoàng đế Sùng Trinh Có thái độ như vậy trên triều đình, người ngoài còn tưởng hoàng đế Sùng Trinh nhiều như vậy, vì anh minh cẩn thận, mưu đồ trung hung hoàng đế Đại Minh , thủ hạ đột nhiên xuất hiện một đại tướng vô địch như vậy, hoàng đế chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng, cho làm trụ quốc.

“Bệ hạ, bên thần nhận được tin, ngày mai hội triều, những quan lại lục bộ tam ti trẻ tuổi cũng chuẩn bị thượng tấu, xin bệ hạ phong thưởng Lý Mạnh...Hôm nay kiểm tra thủ cấp ngoài thành, Sơn Đông quả thực không báo giả... ,hơn nữa dân chúng kinh thành thậm chí là đại tộc, đều đánh trống reo hò trầm trồ khen ngợi.. .Thần cho rằng, đội xe quy mô lớn như vậy, suốt đường lên bác, chắc chắn ven đường gặp nhiều nghe nhiều, càng không nói lân cận Sơn Đông này, tin tức hôm nay, e là người trong thiên hạ đều biết rồi.”

Trần Diễn nói ấp a ấp úng, nhưng cũng nói rõ được ýcủa mình, nhưng có những lời quả thực không dễ nói ra, nhưng không nói không được.

-o0o-

Thủ đoạn Sơn Đông này xem có vẻ ngu ngốc nhưng lại có hiệu quả thực tế, cũng không biết là chó ngáp phải ruồi hay là sớm có kế hoạch, hiện giờ là trên dưới kinh thành, vạn dân thiên hạ đều biết Sơn Đông đại thắng rồi, hơn nữa còn là có chứng cứ rõ ràng, hiện giờ triều đình là thể diện tốt nhất, nếu không giải quyết thoả đáng, chính là mất hết nhân tâm, tất nhiên hiện giờ lòng người đã mất đi vài phần, có thể mất đi chút nữa, lại là tốt.

“Ái khanh, lời khanh nói, trẫm hiểu, Lý Mạnh đã đưa trẫm và triều đình nướng trên lửa rồi”.

Hoàng đế Sùng Trinh cũng không phải tên ngốc, nhưng giờ phút này biểu hiện của hắn còn bất lực hơn cả trên triều đường, trầm mặc hồi lâu mới nói:

“Trần ái khanh, Lý Mạnh Sơn Đông lòng dạ khó lường, nuôi quân tự cường, hiện giờ không coi thể diện của triều đình ra gì, sau này tất có tai họa”.

Trần Diễn đã được ban ghế ngồi, ngồi trên ghế dịch người về phía trước, ngồi khom lưng ở đó, lời hoàng thượng nói vốn là lời nói thật, vừa định tiếp lời, lại nghe thấy ngữ khí của hoàng thượng trở nên kích động, thấy sắc mặt hoàng đế trẻ tuổi lại đỏ ửng, vội vàng nói:

“Lý Mạnh hắn từ một tiện dân từng bước đi đến vị trí tướng quân Trấn Đông, trấn thủ một thương hôm nay, hắn được không ít ân điển của triều đình, không có triều đình, không có trẫm ban ân, hắn có thể có địa vị hôm nay sao? Binh mã Sơn Đông cũng vậy, đều là con dân của trẫm, không có trẫm, sao có thể có họ của hôm nay. Nhưng những người này sao lại vong ân phụ nghĩa như vậy, hoàn toàn vứt bỏ trung quân ái quốc, trẫm vất vả cần kiệm như vậy, nhưng thần tử bên dưới lại đều bội nghịch, điều này....điều này....rốt cuộc trẫm đã làm gì sai?”

Thủ phụ nội các Trần Diễn lần đầu tiên bị triệu một mình, cũng là lần đầu tiên nhìn cảm xúc của hoàng đế gần như vậy. Nhưng lời của hoàng đế Sùng Trinh thật khiến hắn trợn mắt há miệng.

Làm sai cái gì, binh mã của tổng binh Sơn Đông từ khi thành quân tới nay, lương bổng phát bao nhiêu, binh khí cấp bao nhiêu, có thế có địa vị hôm nay, là đối phương từng bước dùng quân công đổi lấy, nhưng cho dù đối phương là tổng binh rồi, binh bộ thượng thư tiền nhiệm Trần Tân Giáp không phải từng dùng đủ các thủ đoạn khống chế Sơn Đông sao?

Nếu đổi là mình,có lẽ mình sẽ phản, trong lòng Trần Diễn có suy nghĩ này, cho dù thân là thiên tử, đối xử với thuộc hạ hà khắc như vậy, tình cảnh hôm nay, đâu thể có nhiều ngu trung như vậy.

Oán thầm là một chuyện, trả lời lại là một chuyện, Trần Diễn suy nghĩ hồi lâu, nghĩ ra một cách không phải là cách, hắng giọng cẩn thận bẩm báo với hoàng đế Sùng Trinh: “Bệ hạ, tiểu thần có một cách, nhưng xin bệ hạ hãy cho mọi người lui ra, tránh chuyện lộ ra ngoài”.

Thấy Trần Diễn nói trịnh trọng như vậy, hoàng đế Sùng Trinh cũng xua xua tay, mệt mỏi nói:

“Trẫm và Trần đại nhân nói chuyện, các ngươi lui ra hết đi”.

Mấy đại thái giám luôn hầu hạ trong ngự thư phòng đều thấy nghi hoặc, nhìn Trần Diễn rất khó chịu, rồi mới cáo lui. Trong lòng Trần Diễn gượng cười, thầm nghĩ tự dưng lại đắc tội với người khác rồi. Khi người trong ngự thư phòng lui ra hết, Trần Diễn do dự rồi mới nói:

“Bệ hạ, tiểu thần cả gan nói một câu, hiện giờ bệ hạ và triều đình khó xử chỉ là không biết nên ban thưởng thế nào, dã tâm Lý Mạnh lớn như vậy, nếu bệ hạ lại ban chức vị danh phận lớn hơn cho hắn, e là tình hình càng thêm khó mà thu dọn được, nhưng hiện giờ trong bá quan và cả dân chúng đều đang quan tâm tới chuyện này, không ban thưởng về tình về lý đều không hợp lý, tiểu thần, nói đúng không?”

Đầu tiên là im lặng, sau đó hoàng đế Sùng Trinh mới chậm rãi gật đầu, rõ ràng là xác nhận cách nói này của hắn. Mặc dù trong phòng giờ chỉ có hai người, nhưng Trần Diễn vẫn nén giọng nói:

“Nếu mọi người muốn thưởng, đơn giản chỉ là một nghi thức, binh mã như vậy tới kinh thành, tất nhiên phải để họ hiến tiệp, nếu bệ hạ không ra mặt cử hành nghi lễ hiến tiệp cáo thiên, còn có điển lễ, vô cùng long trọng. Thần tử dân chúng bên dưới tất nhiên cho rằng tiếp theo sẽ là trọng thưởng, cũng không quá chú ý tới việc phong thưởng nữa. Nhưng cử hành nghi lễ xong, chúng ta cho đội ngũ báo tin thắng trận Sơn Đông phái tới quay về, cũng sắp hết năm rồi, mọi người đều bận việc nhà, có lẽ sẽ quên thôi, dân chúng có bệnh hay quên, qua tháng giêng, ai còn nhớ tới chuyện này, cũng sẽ lặng lẽ qua đi”.

Nghe xong lời của thủ phụ nội các Trần Diễn, hoàng đế Sùng Trinh hồi lâu không lên tiếng, phẫn nộ quát:

“Vì một tên võ tướng ương ngạnh, trẫm lại phải lao tâm khổ tứ như vậy, tiêu hao tiền tài quốc gia, thật là càn khôn điên đảo, trẫm vất vả như vậy, sao lại có tai họa gian tà như vậy”.

“Vất vả như thế” “tiết kiệm như vậy”, những lời như vậy, phàm là bá quan văn võ trên triều đường đều nghe tới tai mọc kén, nhưng tối nay Trần Diễn nghe thấy lời này, lại cảm thấy vô cùng chói tai. Nhưng với vị trí đại thần, cơ bản đều là vinh nhục không thể hiện ra sắc mặt, đầu hơi cúi xuống, mặt vẫn luôn giữ vẻ cung kính.

Hoàng đế Sùng Trinh thở phì phì nói xong câu này, Trần Diễn lại không biết tiếp lời thế nào, ai ngờ tới lúc sau, hoàng đế Sùng Trinh lại do dự hỏi:

“Trần ái khanh, Lý Mạnh xoay chuyển Sơn Đông, võ tướng đó ương ngạnh như vậy , triều đình đối xử như vậy, liệu có gây ra phiền phức gì không?”

Sau khi nghe câu hỏi này, đại học sĩ nội các mới nhậm chức cuối cùng đã hoàn toàn thất vọng về hoàng đế Sùng Trinh, thủ phụ nội các khác với những học sĩ nội các khác, thủ phụ thân cận với hoàng đế, những đại học sĩ nội các khác lại bất hòa, trên triều đường. Trần Diễn đánh giá về hoàng đế Sùng Trinh cũng không cao.

Ai ngờ sau khi tiếp xúc gần gũi, lại phát hiện ra hoàng đế Sùng Trinh còn không bằng dự đoán của mình, tính cách chính trực, không muốn gánh vác trách nhiệm, rồi lại lo trước lo sau, luôn lo lắng sợ hãi. Người như vậy, cũng khó trách thiên hạ hiện giờ lại trở thành thế này, chính trong giờ khắc này, niềm hân hoan khi có được vị trí thủ phụ nội các trong Trần Diễn hoàn toàn tan biến. Từ khi hoàng đế Sùng Trinh đăng cơ tới nay, không biết bao nhiêu thủ phụ, thượng thư, thị lang, tổng đốc các tỉnh, tuần phủ bị giết, vận mệnh của mình chắc cũng không tốt đẹp gì cả.

Nhưng Trần Diễn vẫn kính cẩn bẩm báo:

“Bệ hạ, theo quan sát của tiểu thần, tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh mặc dù ương ngạnh, nhưng làm việc lại luôn cầu danh phận đại nghĩa, hiện giờ vạn dân thiên hạ trung quân ái quốc, không cắt đứt được loạn thần tặc tử hoành hành, chắc Lý Mạnh cũng nhìn thấy điều này, không dám manh động. Đại nghĩa này tất nhiên cũng có chủ động, hiện giờ ngoài hơn hai mươi vạn binh mã đóng ngoài kinh thành, binh mã các tỉnh cộng lãi cũng gần trăm vạn, Sơn Đông chẳng qua là một tỉnh, mượn thời loạn lạc, mợi thừa cơ mà nổi dậy, hiện giờ binh mã Thát Lỗ gặp thiệt hại nghiêm trọng ở quan nội, chắc cũng tổn thương nguyên khí, trong thời gian ngắn chưa hẳn vào trong được, triều đình đang có thể triệu tập, luyện binh, hoặc là sử dụng binh mã Sơn Đông tranh đấu với lưu phỉ”.

Vừa nói, Trần Diễn vừa quan sát sắc mặt của hoàng đế Sùng Trinh, đúng như hắn dự đoán, sắc mặt Sùng Trinh càng lúc càng hòa hoãn, cuối cùng cũng binh phục lại.

“Tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh thô lỗ vũ phu, chỉ là uy phong nhất thời, tự đưa mình vào chỗ chết, đây là thiên hữu Đại Minh , liệt tổ liệt tông phù hộ”.

Nói xong, hoàng đế Sùng Trinh hoàn toàn thả lỏng, vẻ mặt lại tươi cười, chỉ là tự Trần Diễn lại cảm thấy lời này mình cảm thấy chán ghét, vào chốn quan trường nhiều năm như vậy, nói láo thì đã thành chuyện thường ngày rồi, nhưng lời này mình không thể nói ra.

Nếu đã định như vậy, các nha môn cũng đã an tâm, cứ làm theo quy củ là được rồi, nhưng những quan lại khám nghiệm tử thì bên dưới đều oán hận. Già trẻ trong nhà vẫn còn đợi về ăn tết, vậy mà hai chín tháng chạp vẫn phải bận việc, người nhà đã rất nén giận rồi.

Tối nay, hoàng cung và các nha môn đều là đêm không ngủ, ngoài những người lo lắng này, trong những quan lại trẻ tuổi chuẩn bị hôm sau thượng tấu có mấy người cũng không ngủ được.

Có người đốc thúc người nhà sửa sang hanh lý đồ tế lễ, cũng có người đang thiêu huỷ văn kiện gì đó, nếu những quan viên này điều tra kỹ tình hình, sẽ tra ra xuất thân của họ hoặc là ở Sơn Đông, hoặc là ở phủ Dương Châu, hơn nữa gia quyến của họ không hoàn toàn chuyển tới kinh thành.

Còn có mấy cửa tiệm trời còn chưa tối đã niêm phong đóng cửa, chưởng quầy đã phát tiền cho các tiểu nhị, hơn nữa còn dặn dò:

“Hôm sau tới Nam thành tiêu tiền, mời vài người rảnh rỗi, ra thành chơi, chơi xong rồi lại tới mã điếm nam thành nghe theo sắp xếp, không cần quay về thành nữa”.

Mấy trăm cỗ xe ngựa ở ngoài cổng thành, chính là kinh thành bận đón tết, dân chúng kinh thành cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi mà ra ngoài thành góp vui được, chỉ có đám người đầu tiên tập hợp lại, đầu tiên là dựng thanh thế lên rồi mới có hiệu ứng giới hạn, giống như trên núi tuyết, cuộn một quả cầu tuyết, quả cầu tuyết này tự lăn xuống dưới, sẽ càng lăn càng lớn, cuối cùng biến thành tuyết lở kinh thiên động địa.

Đồng thời, thương đoàn Linh Sơn và đoàn muối Sơn Đông bố trí mấy cứ điểm ngẩm, cũng làm như vậy, mấy trăm cỗ xe ngựa dừng bên ngoài, những cứ điểm ngầm trong kinh thành bắt đầu hoạt động, cổ động người rảnh rỗi ra khỏi thành xem náo nhiệt, sau khi tạo nên thanh thế, đoàn người nam tới bắc lui, còn có dân chúng trong thành thích xem náo nhiệt, tất nhiên là sẽ càng ngày càng đông, hoàn toàn làm lớn thanh thế lên.

Phương gia phủ Dương Châu và thương muối Lưỡng Hoài và rất nhiều quan lại kinh thành đều có quan hệ này nọ, nhà nào, thương gia nào cũng có người thân cận, nhị công từ của Phương gia và doanh Giao Châu vinh nhục cùng hưởng, sớm đã giới thiệu quan hệ trong kinh thành của mình cho doanh Giao Châu rồi.

Người tính sổ sách trong doanh Giao Châu và đoàn muối Sơn Đông tất nhiên có cách khống chế những quan lại mới vào triều không lâu này, vào thời khắc mấu chốt, có thể dùng tới, quan hệ lại tìm quan hệ, dùng mấy người này cộng thêm chút vàng bạc, đúng là vô cùng hữu dụng.

Thật ra các đại lão trong triều cũng đoán ra dụng ý của doanh Giao Châu, doanh Giao Châu báo công lần này, chính là muốn làm khó triều đình, không biết phải làm sao, sau đó lại ra sức tuyên dương đại thắng và huy hoàng của doanh Giao Châu, dù sao cũng không bằng do trung tâm kinh thành nói ra, càng thêm đáng tin, càng nhiều người nghe.

Nói trắng ra là doanh Giao Châu tới kinh thành để mua mặt....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.