- Đại ca, hay là đệ tìm mấy tên nô tài giơ cờ lên, để A Ba Thái dẫn bọn chúng vào quan ải.
Người chưởng quản lưỡng bạch kỳ tất nhiên là Duệ thân vương Đa Nhĩ Cổn, có thể hỏi như vậy chính là Đa Đạc nổi danh làm xằng làm bậy, A Tề Cách ở bên cạnh mặc dù không nói gì, nhưng mặt đầy vẻ tán đồng ý kiến của Đa Đạc, ngồi ở vị trí đầu là Đa Nhĩ Cổn, hắn không có bộ dạng thô hào của người Mãn Thanh, ngược lại có chút vẻ thư sinh của người Hán.
- Đa Đạc, đệ hiện giờ cũng là quý nhân có hạng của Đại Thanh chúng ta rồi, nói chuyện đừng có không thông qua đầu óc được không, nhập quan là chiếm lấy công đầu, lưỡng bạch kỳ chúng ta từ trên xuống dưới đều chăm chăm vào việc này, đều đem cơ hội giao cho những nên nô tài kia, sợ rằng phía dưới sẽ gây chuyện.
Đa Đạc ủ rũ ngồi xuống, hậm hực nói:
- Không biết vị ở bên trên điên khùng gì, lại để tên ăn hại vô tích sự A Ba Thái tới quan nội, hắn dựa vào cái gì chứ, lần này thế nào cũng phải là đệ đi...
Đa Nhĩ Cổn nghe tới đó bật cười, Đa Nhĩ Cổn, Đa Đạc, A Tề Cách là ba huynh đệ cùng một mẹ sinh ra, xưa nay luôn đoàn kết dưới chính bạch kỳ, lần này thảo luận cũng không kiêng kỵ gì, thong dong nhấp mấy ngụm nước trà mới chậm rãi nói:
- A Ba Thái là đại tướng quân hoàng thượng lựa chọn nhập quan binh mã các kỳ hắn có cũng là quyền lực mà hoàng thượng cấp cho, hơn nữa người ở phía dưới đều mong muốn được đi theo, chúng ta hà tất tự làm mình khó xử, muốn bao nhiêu người cho bấy nhiều người, sợ rằng hắn còn chả muốn dẫn theo toàn bộ người của chúng ta.
Hai tiểu đệ phục nhất là vị đại ca này của bọn họ, nên không nói nữa. Đa Nhĩ Cổn trước mặt huynh đệ của mình cũng bớt đi vài phần cẩn thận, trù chừ một lúc lâu cười lạnh nói:
- Hắn cho rằng nâng A Ba Thái lên quản lý chính lam kỳ, bên đó sẽ mang ân đức, những kỳ khác sẽ đối phó với chúng ta, cũng không nghĩ xem, năm xưa kế vị, A Ba Thái cùng lắm chỉ phàn nàn mấy câu, hắn muốn tới giết người rồi, hơn năm mươi tuổi còn là bối lặc, hắn có thể chấp nhận sao?
Đa Nhĩ Cổn cười lạnh mấy tiếng. A Ba Thái khả năng có điều oán hận trong lòng, chẳng lẽ ba huynh đệ Đa Nhĩ Cổn không có chắc, vốn sau khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích chết đi phải do bọn họ kế thừa, nhưng Hoàng Thái Cực ép A Ba Hợi mẹ đẻ Đa Nhĩ Cổn tuẫn táng, đoạt lấy đế vị.
Cái thù giết mẹ đoạt ngôi này, Đa Nhĩ Cổn làm sao mà quên được, Đa Đạc dù sao tuổi cũng lớn một chút, nói tới đây là hiểu rồi, A Tề Cách ngớ ngẩn nói vào một câu:
- Lưỡng hoàng kỳ Ngao Bái bình thường rất hung đữ, luôn đối đầu với chúng ta.
- Ngao bái... chẳng qua là tên mãng phu mà thôi.
Đại quân của Giao Châu doanh đang điều động xuống phía nam, trách nhiệm của quân Đăng Châu liền nặng hơn rất nhiều, tham tướng Triệu Năng trong tay có hai vạn binh mã, phái phụ trách phòng ngự ba phủ Thanh Lai Đăng, binh mã đại doanh Tế Nam nếu nam hạ, nhiệm vụ đóng giữ Tế Nam và Đông Xương cũng rơi lên đầu hắn.
Hai vạn nhân mã trấn thủ năm phủ, đúng là có chút giật gấu vá vai, ba nghìn người của thủy doanh Tín Dương phòng thủ một dài viên biên Đăng châu và Lai Châu càng chắc chắn, mấy cửa cảng trọng yếu được bố trí dần hoàn thiện.
Sau khi Triệu Năng và Lý Mạnh liên lạc thư mấy lần với nhau, liền đem đại bộ phận quân Đăng Châu di chuyển tới phí tây.
Đăng Châu và Lai Châu, Thanh Châu dù sao cũng là trung tâm của Sơn Đông, là cánh cửa vào Tế Nam và Duyệt Châu, cho dù đại quân nam hạ, cũng phải bảo vệ bình an cho hai nơi này.
Cho nên sau khi Lý Mạnh suất lĩnh đại quân xuất phát, Triệu Năng lập tức suất lĩnh quân Đăng Châu bổ xung vào lỗ hổng phòng ngự của Tế Nam, còn ba phủ kia thì dùng binh mã thủy doanh, vũ trang diêm đinh, và đội bảo vệ điền trang duy trì, ba nơi này đều theo Giao Châu doanh nhiều năm, có thể yên tâm được.
Thời gian gần đây trong ngoài Giao Châu doanh đều không yên bình, trừ binh sĩ của đại bản doanh ra, thì những người khác tâm tư không ổn định được.
Trước tiên chưa nói điều động đại bộ phận quân đội, ai ai cũng biết đại chiến sắp xảy ra,. đây chỉ là một phương diện, hơn nữa thiên tổng các doanh đều đã truyền đạt mệnh lệnh của Lý đại soái.
Mệnh lệnh này mức độ khơi tâm tình của mọi người vượt qua cả trận chiến sắp tới, từ hôm nay trở đi. những lính xuất thân truân điền, nếu như phục dịch ba năm trong Giao Châu doanh, ba năm sau cả bản thân và người nhà đều sẽ biến thành bình dân.
Từ thân phận nô bộc biến thành người tự do, hơn nữa, bắt đầu từ hôm nay trở đi, tất cả thu hoạch của gia đình có người tham quân được giữ lại sáu phần, còn lại nộp lên trên coi như đóng thuế.
Ba năm sau, tất cả thuế má mà hộ truân điền phái gánh vác sẽ hưởng thụ chính sách ưu đãi giống như binh sĩ bình thường của Giao Châu doanh.
Từ khi mệnh lệnh này ban ra tới ba năm sau, lính truân điền được đãi ngộ như binh sĩ kỳ cựu, nhưng vì thời gian nhập ngũ muộn hơn, nên chỉ được hưởng lương bảy phần.
Trong ba năm này, mặc dù hộ truân điền thân phận tự do. nhưng vẫn phải quản chế sinh hoạt sản xuất, ba năm sau mới có được thân phận tự do hoàn toàn.
Những điều lệ trên đều là tính theo tình huống bình thường, nếu như trong thời gian đó lập công hoặc được khen ngợi, thì sẽ được rút ngắn thời gian, người lập đại công có thể đổi thân phận tức thì, hơn nữa còn được đề bạt, nếu như bị trừng phạt thì tất cả tiến hành ngược lại.
Sau khi tuyên bố tin tức này, các thiên tổng đều chú thích rõ, hiện giờ đây chỉ là phương án, muốn biến thành quy định còn phải cần thời gian, duy nhất chỉ có điều “ hộ truân điền đổi thân phận'’ là khẳng định sẽ thực thi.
Tin tức này vừa đưa ra, sĩ khí sục sôi là điều có thể dự liệu, quan quân các doanh một ngày tiến hành ba lần giảng giải, hai lần nói cuộc sống tốt đẹp hiện nay là vì sao mà có.
Quan quân các cấp đều báo cao lên trên, diêm bang Sơn Đông và doanh thân binh cũng xem xét tới những tình huống nơi này.
Chính là khi nói tới ân tình của đại soái, phản ứng của các binh sĩ đều vô cùng kích động, thậm chí có người tự phát quỳ lạy cầu phúc cho Lý Mạnh.
Cho dù chuyện đổi thân phận này thực thi cần phải có một khoảng thời gian, dù sao gần hai chục vạn hộ. muốn thay đổi còn phải tốn rất nhiều tinh lực của Chu Dương và hệ thống dân chính của Giao Châu doanh, không phải trong thời gian ngắn mà làm được.
Nhưng mọi người đều cảm tạ ân đức, Lý Mạnh thành lập điền trang làm bọn họ có đường sống trong lúc thiên tai, đợi tới khi mùa màng tốt rồi, lại cho bọn họ thân phận địa vị, đại ân này sao không cảm kích cho được, người không chịu ân cũng hi vọng mình cũng thành một người trong đó.
Phương hướng chính sách, được Giao Châu doanh phát đi khắp nơi như công văn khẩn cấp hàng đầu, bất kể là quân lính đóng giữ bản địa, hay là tác chiến ở Nam Trực Đãi, phủ Phụng Dương đều được giảng giải ngay tức thì.
Sau khi giảng giải, sĩ khí đều dâng cao y như trong dự liệu, đối phó với với sĩ khí tăng cao này, quân Hoài Dương thậm chí phải tổ chức một cuộc tấn công nhỏ với Cách Tả ngũ doanh.
Vào hạ tuần tháng tám, nhiệt độ giảm xuống, đất đai trở nên chắc chắn, thích hợp cho quân đội chú trọng đội hình tác chiến, còn quân Hoài Dương tất nhiên phải xếp trận tấn công.
Quân Hoài Dương thừa lúc ban đêm lợi dụng thế lực hào tộc bản địa và thuyền bè thương buôn muối Lưỡng Hoài cung cấp, tiến tới cách nơi đóng quân của Cách Tả ngũ doanh năm dặm.
Nơi này kênh rạch chằng chịt không hợp kỵ binh hành động, nhưng quân Hoài Dương ẩn nấp chiến trường cũng rất xuất sắc, hoàn toàn phong tỏa thám tử mà Cách Tả ngũ doanh phái ra.
Đánh vào phạm vi năm dặm, đó là nơi mà tầm nhìn có thể tới được rồi, có thám tử hay không cũng không phải là vấn đề lớn, thế nào người Hồ cũng phát hiện ra
Quân Hoài Dương chiến đấu vẫn như truyền thống cũ, xếp đội ở những nơi có thể dàn quân, lính cầm súng phía trước, lính cầm thương phía sau, hỏa pháo thì trên đường thủy, có thể phối hợp tác chiến bất kỳ lúc nào.
Dùng hỏa pháo bắn nhau, không phải là đối thủ của Giao Châu doanh, hỏa pháo Giao Châu doanh cơ động linh hoạt, có thể tới gần mới bắn, hơn nữa tốc độ nổ pháo cực nhanh.
Xếp đội xung phong không xông vào được, đội súng từng hàng từng hàng bắn tới, người xung phong chết cả mảng, người phía sau sĩ khí sụt giảm, thậm chí phải dùng tới cả đội đốc chiến.
Ở loại địa hình này không thể xếp quá nhiều người để tăng cường mật độ xạ kích, cho nên binh sĩ của Cách Tả ngũ doanh vẫn có thể xông tới trước trận.
Nhưng tới trước trận rồi thì càng đau đầu, đội trường mâu trông nhỏ bé yếu ớt, lại như tường đồng vách sắt, căn bản không đánh hạ nội, quân sĩ Cách Tả ngũ doanh hăng máu liều chết, quan binh Hoài Dương cũng chiến đấu say xưa.
Các đầu mục lớn nhỏ của Cách Tả ngũ doanh gần như đều có thể phát giác ra, sĩ khí quân Hoài Dương tăng vọt, căn bản không thể đánh nổi.
May mà Trần Lục tổ chức cuộc chiến này đơn giản chỉ vì tiết phát tâm tình kích động của binh sĩ, tránh cho trong nội bộ xảy ra chuyện gì, chiến đấu chỉ tới chừng mực, không thẳng tay mà đánh, nên Cách Tả ngũ doanh còn có thời gian thở lấy hơi.
Cách Tả ngũ doanh cuối cùng cũng tỉnh ra, đối phương không phải muốn đánh tan mình, chỉ làm minh không hành động gì được thôi, mọi người không muốn tin nhưng cục diện và kết quả là thế chẳng cần ngươi tin.
Thế này không phải là cách, Mã Thủ Ứng cuối cùng cũng phải suy tính tới lối thoát khác.