Thuận Minh

Chương 416: Chương 416: Tai họa Kinh thành. Thịnh kinh. (1+2+3)






Hoàng đế ở lâu trong cung, không thể có sức khoẻ tốt, đặc biệt là hoàng đế Sùng Trinh có tố chất thần kinh, càng không cần nói tới khoẻ mạnh gì.

Thủ cấp và mùi thi thể, mùi thuốc như có như không ở bãi dừng quân đối với hoàng đế Sùng Trinh cơ thể vốn đã suy yếu mà nói ảnh hưởng vô cùng lớn, càng không cần nói tới thời gian gần đây tâm trạng Sùng Trinh vốn buồn bực, vô hình đã có phản ứng phóng đại hơn nhiều.

Xa giá dùng lại, tiểu hoạn quan đánh xe cung kính định vén rèm lên, lại nhìn thấy hoàng đế trong xe lắc lư, hơn nữa còn dùng tay bịt miệng.

“Hồi....hồi cung”.

Hoàng đế Sùng Trinh gần như là khàn giọng nói ra lệnh này, tiểu hoạn quan đó có chút buồn bực, thầm nghĩ vừa tới nơi, sao lại quay về ngay, Vương Thừa Ân đi theo bên cạnh cảm thấy không ổn, vội vàng tới xem, vừa thấy hoàng đế dáng vẻ suy yếu, như sắp nôn mửa.

Liền liên tục thúc giục:

“Thánh thượng, long thể bất an, không thể ở lại đây nữa, mau hồi cung điều dưỡng”.

Đại thái giám Vương THừa Ân nói, hoàng đế Sùng Trinh trong xe thần sắc tái nhợt vội vàng gật đầu, Vương Thừa Ân quát tiểu hoạn quan chạy xe “tên hỗn trướng không có mắt này, còn không hạ rèm xuống, tránh gió thổi tới chỗ bệ hạ sao?” Sau đó quay đầu hô lớn với đội ngũ phía sau:

“Khởi giá, hồi cung”.

Tiểu đội này vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì, mọi người đều chuẩn bị dừng chân, ai ngờ Vương Thừa Ân lại hô như vậy, lời “long thể bất an” vừa nãy mọi người đều nghe thấy. Những người này đều là người sống an nhàn sung sướng, ở trong bãi dừng quân này vốn đã không thấy thoải mái, lúc này bên trên lại có lệnh, đều vui mừng nghe theo, lập tức dùng hành động còn nhanh hơn lời nói, vội vàng thu dọn lên đường.

Ba nghìn binh lính hộ vệ doanh kinh thành phái tới, tham tướng dẫn đội còn tưởng xảy ra chuyện gì lớn, vội vàng dục binh mã xếp hàng giữa đội quân báo tin thắng trận và xa giá của hoàng thượng, trận địa sẵn sàng đón quân địch, như gặp đại địch.

Binh lính doanh Giao Châu đều quen với nghi thức đơn giản và cổ động lòng người của doanh Giao Châu, bình thường cho dù Lý Mạnh tuyên bố điều gì,đều là binh lính xếp hàng, nghe xong lại xếp hàng quay về trại.

Nhưng hoàng đế dẫn quân tới, đội ngũ và nghi thức ăn mặc áo bào rộng tay áo lớn như vậy, trong mắt doanh Giao Châu, nhìn giống như một đám con hát, hoàn toàn không có uy nghi gì đáng nói. Hành động cũng lề mề, chút thần thánh cuối cùng của hoàng đế cũng tan thành mây khói trước mặt những binh lính báo tin thắng trận này.

Bả tổng đứng đầu càng nhìn rõ, cho dù không hiểu sao lại nói là khởi giá hồi cung, nhưng động tác này vẫn chậm rì, trong lòng hắn có suy nghĩ không thể nói ra được, nếu mình và những người áp giải này cầm binh khí, hợp thành đội hình đột kích, có thể đánh tan đội quân này, hơn nữa còn bắt được mục tiêu.

Về phần hơn ba nghìn người chặn trước họ, bả tổng quân Đăng Châu thậm chí chẳng buồn đánh giá, hoàn toàn là cười nhạt.

Nhưng bận rộn một đêm, mới đưa số thủ cấp này tới kinh thành, mất bao sức lực của mình và các huynh đệ, lẽ nào nghi thức này lại kết thúc như vậy. Lẳn qua lăn lại trên đường, chi phí người ngựa cứ mất trắng như vậy sao?

Bả tổng này suy nghĩ một chút, không tránh khỏi lên trước vài bước, bắt lất một tiểu hoạn quan đi cuối, hỏi:

“Vị công công này, nghi thức mừng công..

Tiểu hoạn quan bị lọt lại cuối cùng xem xét có sơ hở không, vốn là làm việc cho người có địa vị thấp nhất, trong lòng đang bốc lên cơn tức, thấy bả tổng quân Đăng Châu không biết tốt xấu tới kéo lại, lập tức phát hoả, thé giọng mắng nhiếc:

“Nghi thức mừng công cái gì, quân binh hỗn trướng các ngươi biết hiểu lễ nghi không nói làm gì, các ngươi còn kinh động tới bệ hạ, còn mặt mũi nào hỏi nghi thức mừng công, mau cút đi, cút đi”.

Những tiểu hoạn quan ở lâu trong nội cung biết gì, trong mắt họ, ngoài những đại thần quý nhân trong kinh thành ra, những người ngoài kinh thành đều là hạ nhân ti tiện, càng không nói tới những người tới từ Sơn Đông không biết quy củ này, nói chuyện cũng rất kinh thường và không chút khách sáo.

Lời này nói xong, bả tổng quân Đăng Châu thở dài một hơi, lúc này mới khống chế được cảm xúc, ở nơi này, ở trường hợp này, mình chưa nhận được lệnh, vẫn không được nổi giận.

Nhưng bả tổng này cũng không cười làm hòa, hắn chỉ nghiêm mặt buông tay ra, quay đầu đi thẳng về phía đội mình, đi tới phía trước đội, lớn tiếng nói:

“Cả đội, nhiệm vụ ở kinh thành đã kết thúc, hôm nay cả đội quay về Sơn Đông, nhanh chóng sắp xếp đồ dùng, trước giữa trưa sẽ xuất phát”.

Binh lính quân Đăng Châu doanh Giao Châu tham dự nghi thức mừng công, mấy ngày nay đã chịu đủ tức rồi, mấu chốt là kinh thành này chướng khí mù mịt, âm u khiến người ra thấy rất khó chịu. Ở Sơn Đông mọi thứ đều có quy luật có hiệu suất, có thể cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng ở kinh thành lại hỗn loạn tản mạn, khiến người ta cảm giác như là đám người già sắp chết hoàn toàn không thích ứng được.

Quay về Sơn Đông, ít nhiều còn có thể có cuối năm, năm nay đại thắng, tháng giêng ở Sơn Đông chắc chắn sẽ vô cùng náo nhiệt, những người chiến thắng như mình, nhất định sẽ được ưu đãi, vẫn nên nhanh chóng quay về thôi.

Mấy trăm binh lính đoàn xe, cả đội giải tán, động tác vô cùng nhanh chóng,bên họ cũng là bên quay lưng lại đội ngũ kinh thành, lại cũng là tư thế sắp bước đi.

Nhưng binh mã doanh kinh thành và tiểu hoạn quan lớn tiếng mắc nhiếc đó nhìn thấy má trợn mắt há miệng. Binh mã Sơn Đông thật không biết quy củ, xa giá hoàng thượng hồi cung, bên họ cũng nghênh ngang rời đi, cũng dáng vẻ tức giận, thật là to gan.

Nhưng mặc kệ tiểu hoạn quan đó hay là binh lính kinh thành, đều thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, binh mã Sơn Đông thất lễ đó là chuyện các đại lão trong triều nên quan tâm tới, chúng ta không nhận được lệnh, thì cứ nhìn là được rồi.

Chiều ba mươi tháng chạp năm mười lăm Sùng Trinh, đội ngũ báo tin thắng trận quân Đăng Châu doanh Giao Châu rời khỏi kinh thành, lên đường trở về. Hoàng đế Sùng Trinh còn định hôm nay sẽ cử hành nghi thức nhận công, nhưng vì thân thể bất an, giữa đường lại trở về hoàng cung.

Đội quân báo công Sơn Đông sau khi rời khỏi kinh thành, giữa đường đi dừng lại ở tiệm xe ngựa ở thành Thông Châu, lúc ăn cơm, bả tổng và mấy binh lính nói lại những gì nhìn thấy nghe thấy trong kinh thành cho những văn sĩ đợi trong mã điếm này.

Sau lưng ông chủ mã điếm này kéo đi kéo lại rồi cùng kéo tới thương đoàn Linh Sơn, mấy văn sĩ này đều xưng là xuất phát từ Sơn Đông, tới kinh thành theo học.

Họ ghi chép lại những gì quân Đăng Châu nói, hơn nữa còn trau chuốt thêm, một phần cho người mang vào trong kinh, một phấn giao cho người đưa tin, tốc mã mang về Sơn Đông.

Dân chúng trong kinh thành đều thích náo nhiệt, ba mươi tháng chạp, hoàng đế ra ngoài thành nhận công, mặc dù ngày ba mươi bị sai dịch và binh lính đuổi đi, nhưng mọi người vẫn quan tâm tới chuyện này, thầm nghĩ ngày mồng một tháng giêng, tìm người hiểu biết, có thể nghe ngóng được chút náo nhiệt. Tin tức này chắc chắn không thể giữ bí mật. Những sai dịch, tên lính đó về nhà đều bịa thêm những gì nhìn thấy nghe thấy như kỳ văn khoe khoang với mọi người, ai ngờ hoàng đế ra ngoài thành lại vội vàng quay về. Ai có thể ngờ tới binh mã Sơn Đông không kinh sợ nhận tội, ngược lại còn nghênh ngang rời khỏi.

Dân chúng kinh thành đều thầm cảm thán, thầm nghĩ binh mã Sơn Đông quả đúng là đồ nhà quê, hoàn toàn không biết quy củ ở kinh thành, trời đất bao la, hoàng đế vẫn là lớn nhất. Các ngươi cho dù có công lao lớn, đắc tội với hoàng đế, các ngươi cũng đợi xui xẻo tới đi, kết cục của Sơn Đông không tốt đẹp gì rồi.

Nhưng quan lại và người giàu có trong kinh thành, có người thành thật, có người tiếc rẻ có người cười nhạt. Hành động của hoàng đế Sùng Trinh, cho dù là thật hay giả, rõ ràng là không muốn ban thưởng cho Sơn Đông, nhưng thân là thiên tử, lại làm những việc trẻ con trốn học mới làm thế này, há chẳng phải là muốn người trong thiên hạ cười rụng răng sao.

Cũng có người thông minh nghĩ đến, kinh thành làm khó như vậy, không may Lý Mạnh ở Sơn Đông lại nghi ngờ, khiến người ta cảm thấy oan ức cho cả Sơn Đông, còn triều đình kinh thành lại hoàn toàn đuối lý.

Quả nhiên, mồng ba tháng giêng năm mười sáu Sùng Trinh, nhân sĩ trong kinh thành bắt đầu ầm thầm truyền tin ra ngoài, nói là quốc gia nguy nan, đang cần trung thần lương tướng, nhưng thánh thượng lại đối đãi với công thần như vậy , chỉ sợ khiến cho người trong thiên hạ thất vọng, tin đồn quá mơ hồ, vì sức ảnh hưởng của người nói đúng là không đáng nhắc tới.

Nhưng dần dần lại có người viết văn về chuyện này, hơn nữa còn cổ động trong các hội văn và hội thơ, hết thảy những sĩ tử không cầm quyền, cho dù trong đầu nghĩ thế nào, luôn muốn tìm tòi, xoi mói tật xấu chính sự trong triều, thể hiện ra mình cao chiêm viễn chức nhân sĩ không cầm quyền, vẫn là nhân tài.

Đối xử tệ bạc với công thần như vậy, chính là triều đình không đúng, chính là có thể bị tìm ra tật xấu, một số người giống như ruồi muỗi nhìn thấy máu, lên án chuyện này vô cùng mạnh mẽ.

Cho dù là hoàng đế hay đại thần triều đình, hết lần này tới lần khác không có sức phản bác những người trơn họng được, đại công doanh Giao Châu là thật hay giả, cho dù có văn bản xác nhận rõ ràng, nhưng các nha môn xác định kết quả thế nào gần như cả thiên hạ đều biết, nhưng kinh thành không có ý ca ngợi, lại ngay cả nghi thức mừng công cũng bỏ dở giữa chừng. Những chuyện thế này, vốn dĩ khiến cho các công thần thất vọng, triều đình lại không phân phát chút lương bổng nào, binh mã Sơn Đông phủ Hà Gian một mình chiến đấu hăng hái, hơn hai mươi vạn binh mã đóng xung quanh kinh thành không phải tới lấy một đội chi viện.

Nếu nói doanh Giao Châu có dã tâm, nhưng tới Nam Trực Đãi binh loạn, tới Hà Nam bình loạn, tới Bắc Trực Đãi chi viện, đều có ý chỉ điều binh từ triều đình, binh mã Sơn Đông hoàn toàn làm theo quy củ, nếu nói doanh Giao Châu và Lý Mạnh lòng dạ khó lường, e rằng triều đình còn bị người ta nói là bạc nhược, qua cầu rút ván.

-o0o-

Dân chúng kinh thành đón tháng giêng vui vẻ, nhưng sĩ lâm và quan trường kinh thành lại không yên ổn, mười lăm tháng giêng, trong văn nhân đột nhiên xuất hiện một bài văn, tên là “Phi tương quân phú”. Mượn điển cố thời Tây Hán, Phi tướng quân Lý Quảng lập vô số đại công, nhưng vẫn không được phong hầu, cuối cùng bị bức tự sát, mượn đề tài này nói chuyện của mình, từ Sùng Trinh bắt đốc sư Lô Tượng Thăng vào ngục. Tôn Truyền Đình bệnh chết, đốc sư Thiểm Tây - Trịnh Sùng Kiệm không hiểu vì sao mà bị giết…v.v, nói là triều đình đối xử với thần tử quá tệ bạc vô tình, người lập đại công luôn không có kết cục tốt đẹp, không biết sau này binh mã Sơn Đông sẽ thế nào, hơn nữa có vết xe đỗ Lý Quảng, Nhạc Phi ở trước, tự huỷ diệt nước nhà là cái chắc.

Từ ngữ trong bài văn này không coi là văn tự đặc sắc bậc nhất, nhưng theo như lời dẫn dắt lại đều là điển cố và ví dụ thực tế nhất, hơn nữa trong câu nói, tự nhiên có thể thấy được vẻ phẫn uất chua xót, giống như vô cùng buồn khổ, lại không thể nói ra, chỉ có thể thông qua bài văn này thể hiện suy nghĩ trong lòng.

“Phi tướng quân phú” bỗng nhiên xuất hiện trong một phong thư tín ở hội quán Giang Tây, nghe nói là sĩ tử Giang Tây nào đó sao chép bài văn nào đó ở Giang Nam, cảm thấy đặc sắc, nên cho các đồng môn ở kinh thành xem, đầu tiên là các sĩ tử Giang Tây, sau đó dần dần mở rộng ra, mọi người đều không dám mang bài văn này ra binh luận công khai, vì văn tự trong bài gần như là bản án cho những đại thần văn võ bị xử chém và định tội những năm gần đây.

Nhưng càng là bài viết vì phạm lệnh cấm này, lại càng nhiều người đọc, tốc độ lưu truyền càng nhanh, càng không nói trong kinh thành có bao nhiêu bạn bè và người đồng cảm với các đại thần bị hoạch hội

Tích xưa đã qua đi, những gì bài văn nói tới dù sao vẫn là chuyện hôm nay, không cần người có con mắt tinh tường cũng có thể nhìn ra được bài “Phi tướng quân phú” này rốt cuộc là nói về ai.

Các ví dụ điển cố trong “Phi tướng quân phú” liệt kê công tích, nhưng lại phải chịu tội khiến người ta cảm thấy Lô Tượng Thăng. Tôn Truyền Đình, Trịnh Sùng Kiệm chịu oan khuất như vậy, triều đình kết tội hoang đường như vậy, hoàng đế Sùng Trinh với hình tượng cần kiệm anh minh, sau khi đọc bài văn này, chắc chắn trong lòng sẽ có nghi hoặc rất lớn.

Ngoài ra, điều khiến người ta không khỏi lo lắng cho tướng quân Trấn Đông Lý Mạnh trung thành, không tính toán được mất, xả thân vì nước, hắn lập công lớn như vậy , nhưng lại bị triều đình đối xử như thế, thật không biết tương lai sẽ thế nào, lẽ nào lần này triều đình lại theo lệ cũ, tự huỷ trường thành.

Thát Lỗ Mông Cổ và Mãn Thanh hiện giờ đều còn ở quan ngoại, sấm tặc và Tào Tháo còn có Bát đại Vương đang tàn sát khu trung tâm Trung Nguyên, hơn nữa khí thế càng lúc càng lớn, triều đình tuyệt đối không được làm việc gì hồ đồ.

Giữa tháng giêng, sĩ lâm kinh thành, Bắc Trực Đãi, bị đủ các loại thủ đoạn khơi dậy kích động, hình thành làn sóng dư luận mạnh mẽ, triều đình không thể lạnh nhạt với những tướng sĩ có lòng đền nợ nước trong thiên hạ, không thể tự huỷ trường thành, về phần cách làm cụ thể giải quyết chuyện này, hiện giờ chính là trọng thưởng đại tướng có công Lý Mạnh.

Sĩ lâm quen phê bình triều chính, nếu sĩ lâm muốn đưa dư luận lên cao, các quan lại trong triều cũng sẽ bị ảnh hưởng, họ cũng từng là sĩ lâm, ít nhiều cũng phải suy nghĩ bình luận của sĩ lâm. Từ khi văn sĩ bắt đầu kết đảng tới nay, bao nhiêu đại lão vì bị dư luận công kích mà chật vật rớt đài, đâu cũng là vết xe đổ.

Với bài “Phi tướng quân phú” tác dụng lớn như vậy, lão thái giám Lưu Phúc Lai lúc tụ hội với Tôn Truyền Đình, từng cười tán đương nói:

“Bài phú của Bá Nhã (tên tự của Tôn Truyền Đình) này, đủ để đuổi được một vạn đại quân Sơn Đông chúng ta”.

Với lời khen ngợi này, Tôn Truyền Đình chỉ cười không nói gì, hồi lâu mới đáp lại một câu thế này:

“Cũng chỉ là nói suy nghĩ trong lòng thôi “

Tôn Truyền Đình sau khi vào triều làm quan, chính là tận lực tận tâm cho triều đình này, thân là văn thần, lại mặc áo giáp xông trận, mấy lần vào sinh ra tử, lập lên những chiến công kinh thiên động địa, nhưng cuối cùng, lại vì mấy lời gièm pha của thân tín hoàng thượng mà bị bắt tới thiên lao chờ chết, nếu Sơn Đông không cứu hắn ra, vận mệnh của hắn sẽ giống như Trịnh Sùng Kiệm.

Dù có trung quân ái quốc thế nào, dù có được thánh hiền giáo dục ra sao, bị triều đình đối xử như vậy, trong lòng sao lại không oán hận, hành động của doanh Giao Châu ở kinh thành lần này, đều là từng bước bố trí của Tôn Truyền Đình, tạo hình tượng doanh Giao Châu bị oan ức, vẫn trung hậu không câu oán hận.

Hơn nữa với dư luận, khiến triều đình và hoàng đế hoàn toàn rơi vào thế bị động, hôm đó hắn và Lưu Phúc Lai bàn bạc với mấy đầu mục ở kinh thành trong hệ thống Sơn Đông, mọi người đều cảm thấy kế hoạch của Tôn Truyền Đình mặc dù có hiệu quả, nhưng triều đình chưa chắc sẽ hành động theo dự đoán.

Binh mã Sơn Đông lập công lớn, đã là chuyện người trong thiên hạ đều biết, lẽ nào triều đình giả bộ người mù, không chẳng quan tâm sao?

Nhưng kết quả lại khiến mọi người đều nghẹn họng cứng lưỡi, phản ứng của triều đình đúng là chẳng quan tâm, giả bộ người mù, vốn dĩ nói là có nghi thức mừng công, ai ngờ sau đó, lại nói là hoàng đế Sùng Trinh cơ thể bất an, hồi cung nghỉ ngơi.....

Đủ các chuyện, hệ thống tình báo doanh Giao Châu đều dùng tới truyền gửi tin tức cấp bậc cao nhất, không sợ hao phí lớn, chỉ cần những tin tức này có thể nhanh chóng truyền tới tay những người có liên quan ở Sơn Đông.

Ngày thường hệ thống truyền tin của doanh Giao Châu chỉ vận hành trong quân đội và nội bộ thương đoàn, lần này là lần đầu tiên vận hành theo phương thức dịch trạm, cả Sơn Đông đều có thể nhận được tin báo về tình hình ở kinh thành trong thời gian nhanh nhất, thể hiện rõ ràng những chuyện mà binh mã báo tin thắng trận Sơn Đông gặp phải ở kinh thành trước mặt mọi người.

Ở Sơn Đông, thậm chí là nội bộ doanh Giao Châu đều có rất nhiều người cảm thấy triều đình là chính thống, hoàng đế Sùng Trinh là nơi đại nghĩa, dù sao Đại Minh đã tồn tại nhiều năm như vậy, đã có rất nhiều điều thâm căn cố đế trong lòng mọi người, không thể dao động trong lòng mọi người.

Tôn Truyền Đình hiểu điều này, hắn chính là muốn dùng hành động của hoàng đế và triều đình khiến cho những người còn ôm ảo tưởng hoàn toàn hết hy vọng.

Điều khiến hắn cảm thấy vui mừng chính là về phương diện này, triều đình “phối hợp” với hắn rất tốt.

Bài “Phi tướng quân phú” tất nhiên là bút tích của Tôn Truyền Đình. Tôn Truyền Đình xuất thân khoa cừ, nhưng không tinh thông văn từ thi phú, nhưng bài văn này lại mang theo oán hận trong lòng, thơ từ ca phú, ẩn chứa chân tình động lòng người, bài văn này thực tế đã biểu đạt bi phẫn và cảm khái của chính Tôn Truyền Đình.

Có chân tình của hắn trong đó, lại có trình tự những gì hắn nghe được nhìn thấy, viết ra bài văn tất nhiên là rung động lòng người, hiệu quả vô cùng mãnh liệt.

Hạ tuần tháng giêng, ngay cả phản ứng của triều đình cũng nằm trong kế hoạch của Tôn Truyền Đình. Cẩm Y Vệ và Đông Hán bắt đầu ngầm điều tra bài văn cấm này.

Hành động như thế, không còn nghi ngờ là làm bài văn này gây sự chú ý ở phạm vi lớn hơn, cộng thêm các loại tin đồn ở phố xá, dư luận cả kinh thành đều bắt đầu trở nên xôn xao, chỉ trích triều đình tệ bạc, dư luận khắt khe với công thần càng ngày càng lên cao. Cuối cùng cũng khiến cho triều đình như đang nướng trên lừa.

Kinh thành là trung tâm của thiên hạ, làn sóng dư luận như vậy, chắc chắn sẽ từ kinh thành truyền ra ngoài, khuếch tán tới các tỉnh lị. Ngoài việc khiến người trong thiên hạ nảy sinh hoài nghi với thiên tử và triều đình ra, ở một góc độ khác lại chứng minh trận đại thắng của doanh Giao Châu. Trận đại thắng này đối với mọi người đều quá mức tưởng tượng, chỉ có thông qua triều đình - về mặt ý nghĩa là nơi có tiếng nói quyền uy nhất hiện nay công bố ra ngoài mới là chứng cứ có hiệu quả nhất.

Vốn dĩ với tầng cấp của hoàng đế Sùng Trinh, người bên dưới muốn che dấu tin tức, hắn hoàn toàn không thể biết được, nhưng bài “Phi tướng quân phú” này không hiểu sao lại từ bên Điền phi truyền vào trong. Trong lòng hoàng đế Sùng Trinh có cảm giác không tin tưởng các nội quan và đại thần, có lúc cũng thông qua thân tín ở hậu cung của mình để tìm kiếm tin tức, kết quả không hiểu vì sao, bên Điền phi có người đưa bài phú này tới.

Người yêu thể diện như yêu mạng sống như hoàng đế Sùng Trinh sau khi đọc bài phú xong, lập tức nổi trận lôi đình, hạ lệnh điều tra. Giữa tháng giêng, người hầu cũng đều ở nhà đón tết, trong lúc vội vã đâu thể điều động lực lượng lớn như vậy, huống hồ hướng lưu truyền bài văn này là văn nhân sĩ tử, thậm chí là trong tay quan lại nào đó.

Những người đọc sách này không phải mình có thân phận thì trong nhà có địa vị thân phận, động vào ai, kéo ra cả một đoàn, những người trong Cẩm Y Vệ, Đông Hán, phủ Thuận Thiên cũng không phải tên ngốc, dám tuỳ tiện đắc tội những người này.

Huống chi những gì viết trong bài phú đều là việc vì phạm lệnh cấm, mọi người cũng không ngốc tới mức đọc tán đương công khai, đi đâu mới bắt được đây. Điều khiến mọi người bật cười là muốn điều tra tới cùng, hướng dễ ra tay nhất, rõ ràng nhất hiện nay chính là người nhà Điền phi.

Động tới người nhà Điền Phi, người nhà mẹ đẻ Hoàng thượng, đó chính là không muốn mình sống lâu rồi, vẫn nên làm từng bước theo trình tự, những người này, trong lòng bất giác cũng bị bài văn này ảnh hưởng. Những trung thần võ tướng đó lập công lớn đều bị hoàng đế giết chết, huống hồ là mình những người hầu này, làm càng ít việc, trách nhiệm càng nhỏ, vẫn là ít gây phiền phức thì tốt hơn.

Kinh thành điều tra, ở hình thức nào đó lại trở thành một hình thức tuyên truyền bài phú này. Các văn nhân sĩ tử nam bắc quan tâm thời sự, dù nói thế nào cũng phải đọc bài “Phi tướng quân phú” mới có thể ra ngoài. Sĩ tử Giang Nam Đông Lâm vì họ ủng hộ Chu Duyên Nho vì nói dối quân tình, sau đó bị tra ra hàng loạt các vụ việc tham ô bị hoạch tội vào ngục, chờ tin bị xử trảm, hiện giờ có chuyện này di chuyển sự chú ý của mọi người, lại có thể có cơ hội công kích triều chính.

Nhất thời không quan tâm tới Lý Mạnh là kẻ thù của sĩ lâm Giang Nam, đều sáng tác văn thơ, tỏ vẻ lòng đầy căm phẫn, công kích triều đình tệ bạc, khe khắt với công thần, mãi như vậy sẽ nước mất nhà tan.

Hoàng đế Sùng Trinh ở trong cung, liên tiếp đánh chết ba hoạn quan chỉ mắc lỗi nhỏ, ngoài triều cũng vô cùng giận dữ, nhưng triều đình trong lúc vội vã sao có thể đưa ra cách đối phó. Sự việc như vậy, mình không có chút lý do, nếu giải thích hoặc bác bỏ, chỉ có thể là càng tô càng đen.

Hiện giờ còn có thể làm thế nào, những gì có thể làm chính là bóp mũi phong thưởng thôi, nhưng cục diện như hiện nay, triều đình cũng không tiện lên tiếng, chủ động ban thưởng cho người ta được, nhưng sau khi doanh Giao Châu bị đối xử lạnh nhạt, chắc sẽ không mặt mũi nào chủ động tới báo công nữa, chuyện này nên giải quyết thế nào, thật là khó xử.

…………….

Khi Thát Lỗ vẫn chưa có đại pháo và khả năng tấn công thành, dưới sự vây đánh của họ, cũng rất ít thành trì có thể giữ được.

Lúc đó Mãn Thanh đã dựa vào“dụng gian” (sử dụng Hán gian), mỗi khi đại chiến cấp bách, luôn có nội ứng hiệp trợ trong thành, rất nhiều trận chiến có vẻ khó như lên trời, nhưng dưới sự hiệp trợ của những tên phản đồ vô si lại dễ dàng giành chiến thắng. Từ thời lão Khả Hãn Nỗ Nhĩ Cáp Xích, kế này thường xuyên dùng tới.

Tới thời Hoàng Thái Cực, càng duy trì truyền thống tốt đẹp này, hướng đi chính sự trong kinh thành, chiến lược chiến thuật của quân Minh , rất nhiều điều đều có thể nằm được nhờ mật thám rinh

Triều đình kinh thành, đối với việc lộ các tin tức bí mật bị người ta giỡn xưng là cái sàng, cái sàng không chỉ đối nội mà ngay cả đối ngoại cũng giống nhau.

Trong kinh thành có tin tức gì, Thịnh Kinh ở quan ngoại biết được cũng không quá muộn so với quan nội, thậm chí còn sớm hơn cả các tỉnh Giang Nam.

Từ sau khi A Ba Thái trên thảo nguyên đại hội các bộ lạc, sau đó tháng mười một dẫn đại quân vào trong trung nguyên, tin tức về đội quân chính mình này càng thiếu hụt, chỉ thỉnh thoảng thông qua mật thám ở Bắc Trực Đãi qua thời gian dài dằng dặc truyền về Thịnh kinh, tới tháng mười hai, tin tức hoàn toàn cắt đứt.

Tin tức đứt đoạn cũng là bình thường, các hoàng thân quốc thích trong thành hoàn toàn không lo lắng gì, không có tin tức, chứng minh binh mã Đại Thanh chúng ta đánh sâu vào nước Minh, cướp người và tài sản càng nhiều, đội quân lớn mạnh bách chiến bách thắng như vậy, còn điều gì phải lo lắng chứ.

Từ bốn lần vào trung nguyên trước, luôn có thời gian tin tức bị đứt đoạn, cuối cùng vẫn bình an vô sự thắng lợi trở về, Hoàng Thái Cực trên giường bệnh càng hiểu rõ những chuyện này.

Nhưng Hoàng Thái Cực vẫn lo lắng, hắn luôn cảm thấy mình có lẽ vì trọng bệnh, nên tâm tình cũng không nghĩ thoáng như lúc trước, luôn nghi thần nghi quỷ, nhưng Hoàng Thái Cực không khống chế được nỗi lo của mình. A Ba Thái dẫn lực lượng Bát Kỳ tác chiến với quân Minh , nhưng quan ngoại không vì tác chiến bên ngoài mà yên bình được.

Vốn dĩ chinh chiến bên ngoài là con đường thứ hai di chuyển mâu thuẫn nội bộ, nhưng mọi người đều cảm thấy chắc thắng trong tay, không ai xem ra gì, nên làm thế nào thì làm thế đó.

Các hoàng thân Lưỡng Hoàng Kỳ và Lưỡng Bạch Kỳ đã không phải xung đột một hai lần, Tương Lam Kỳ và Lưỡng Hoàng Kỳ lần này không biểu hiện như trước nữa, đứng trước mặt Lưỡng Hoàng Kỳ, mà chọn cách trung lập và co đấu. Trước đây điều này hoàn toàn không dám tưởng tượng. Hoàng Thái Cực lâm bệnh nặng, cát hung khó lường, khiến nhiều người đều rụt về.

“Vạn tuế gia, đài cao gió lớn, thân thể vạn tuế gia người, nô tài thật.., thật....”

Nghe giọng thái giám bên cạnh nghẹn ngào, Hoàng Thái Cực nói yếu ớt:

“Không sao, mỗi ngày đều ngồi không, trong lòng trẫm bất an, đốt lửa than lên, mặc áo lông là không sao rồi”.

Mấy thị vệ bên cạnh mặc dù đứng trang nghiêm, nhưng trong lòng đều cảm khái, nếu là trước đây, một hoạn quan sao đám nghi vấn quyết định của hoàng đế. Hoàng Thái Cực anh minh cũng không để ý tới hoạn quan này, nhưng hôm nay lại giải thích từ tốn, rõ ràng là già rồi.

Nơi Hoàng Thái Cực đứng, là vọng đài thời mới dựng hoàng cung Thịnh Kinh làm, ngày đó Mãn Thanh cái gì cũng đứng, hoàng cung cũng xây dựng theo hình thức này, khi mọi việc đã ổn định, vọng đài này vì có thể lên cao nhìn ra xa mà được giữ lại

Từ sau hạ tuần tháng mười một, ngày nào Hoàng Thái Cực cũng có người hầu dìu đỡ, tới nơi này ngồi, ngày nào cũng nhìn về hướng nam, giống như trong lòng sẽ bình yên hơn nhiều. Nhưng từ khi A Ba Thái rời khỏi Mãn Thanh, chứng bệnh của Hoàng Thái Cực càng nặng hơn, vốn dĩ tức giận là máu chảy không ngừng, nhưng hiện giờ ngay cả máu cũng không chảy ra nữa, cả người vô cùng suy yếu.

Mấy thân vương và hoàng thân quốc thích đều tới khuyên nhủ, nói là đài cao gió lạnh thấu xương, thân thể vạn tuế gia lại suy yếu như vậy, đừng lên trên nữa, nếu thật sự quan tâm chi bằng cho nô tài người hầu nghe ngóng tin tức báo tới là được rồi, nhưng Hoàng Thái Cực lại vô cùng bướng bỉnh trong chuyện này, vẫn kiên trì như vậy.

Lúc này đã là quan ngoại tháng giêng, ở đây lạnh khủng khiếp, chính thức là mùa đông, gió như đao cắt vào da thịt, mặc dù trên đài cao quấn áo lông, hơn nữa bồn than rực lửa, nhưng dù sao cũng là nơi thông gió, hoàn toàn không thể ấm hơn,nhưng người trên đài này đều sống lưng thẳng tấp, đứng trang nghiêm một bên.

Ánh mắt Hoàng Thái Cực nhìn về phía Nam có chút mênh mang, nghe tiếng pháo vang khắp nơi trong Thịnh kinh, cảm nhận không khí vui mừng, ở đó thì thào thấp giọng nói:

“Lúc nhỏ trẫm theo Thái Tổ, lúc mới tới đây rất ngưỡng mộ lễ mừng năm mới của người Hán, thầm nghĩ lúc nào trẫm cũng có thể mặc quấn áo mới như trẻ con người Hán đây..

Giọng hắn rất yếu ớt, một thanh niên đứng bên cạnh không nghe rõ, người thanh niên này mặt râu quai nón, người cũng cao lớn khoẻ mạnh, nhưng nếu nhìn cẩn thận, sẽ phát hiện ra người này tuổi tác không lớn lắm, người này đứng ở trước, nhưng không phải vượt qua mà là che gió lạnh cho Hoàng Thái Cực.

“Ngao Bái, ngươi che tầm nhìn của trẫm rồi, chút gió này, trẫm vẫn chịu được, lúc nhỏ, ta và lão Hãn cùng nhau đi săn trong trời băng đất tuyết, ngồi trên đống tuyết ăn bánh bột ngô lạnh, cũng vui tươi hớn hở” Lúc có Hoàng Thái Cực. Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã là đại quý nhân quan ngoại rồi, chuyện nói tới tất nhiên là săn bắn giải trí, người Nữ Chân đánh cá và săn bắt không chỉ là cách sinh tồn mà còn là một kiều huấn luyện bán quân sự, trong đánh cá và săn bắt bồi dường kỹ năng chiến đấu và sự phối hợp với nhau của các chiến sĩ.

Ngao Bái là người thống lĩnh hộ quân dưới tay Hoàng Thái Cực, cũng chính là thống lĩnh binh bạch giáp, nói cách khác, hắn dẫn đầu binh mã tinh nhuệ nhất trong đội quân trực thuộc hoàng đế. Ngao Bái cũng là một người tuấn tú trẻ tuổi ở Mãn châu, được xưng là đệ nhất dũng sĩ trăm năm qua ở Mãn châu. Hắn là người trung thành, tận tâm cũng là người được tin nhiệm nhất của Hoàng Thái Cực.

Ngao Bái này luôn hào phóng, nhưng lúc nghe thấy Hoàng Thái Cực yếu ớt nói nhỏ nhẹ, Hoàng Thái Cực không để ý tới mình đã thay đổi cách xưng hô “ta” và “lão Hãn”, đó là cách nói khi hắn còn trẻ, Ngao Bái chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, mũi cay cay, muốn rơi lệ, vội vàng sụt sịt mũi, quay đầu nói:

“Vạn tuế nghỉ ngơi cho khoẻ, đợi sức khoẻ tốt lên, rồi dẫn chúng nô tài tới nước Minh, đánh hạ giang sơn của chúng, vào trong hoàng cung của chúng, làm hoàng đế Mãn Châu, nước Minh và Mông Cổ....”

Hoàng Thái Cực nghe thấy như thế, không khỏi bật cười, hiện giờ hắn cười không còn ho khan, nhưng thường không thở được, cười mấy tiếng lại thấy khó thở, vội vàng thở hổn hển, cười nói:

“Ngươi học ở đâu nhiều lời ngon tiếng ngọt như vậy...,nước Minh, nghe nói phồn hoa hơn Thịnh Kinh của chúng ta cả trăm lần, trẫm có lúc đã nghĩ, dựa vào cái gì mà người Mãn chúng ta chịu rét lạnh ở quan ngoại, còn người Hán chúng lại ở nơi phồn hoa như vậy, cũng may trời phù hộ cho Đại Thanh chúng ta”.

Ngao Bái vội vàng tiếp lời:

- Đám Hán cẩu nhu nhược như lợn dê, vạn tuế yên tâm, đội binh mã từ quan ngoại trở về, không chừng đã đánh hạ nước Minh rồi”.

Lời này có chút ngượng ngịu. Hoàng Thái Cực trầm mặc, hồi lâu không nói, có lẽ là nghĩ tới thời gian mình chống đỡ được không còn nhiều nữa, cho dù đánh hạ giang sơn Đại Minh , e mình cũng không có ngày nhìn thấy rồi, nghĩ tới đây, cho dù là người có anh hùng thế nào e trong lòng cũng chua xót.

Hoàng đế không lên tiếng, người hầu hạ xung quanh tất nhiên không dám tiếp lời, Ngao Bái càng toàn thân không tự nhiên, thiếu chút nữa là quay người thỉnh tội rồi, Hoàng Thái Cực lại chậm rãi nói:

“Ngao Bái, hôm trước nô tài của ngươi và người của Bạch Kỳ lại đánh nhau sao?”

Ngao Bái nghe thấy vậy, vội vảng nghiêng người quỳ xuống đáp lại:

“Vạn tuế gia, cẩu tạp chủng Lưỡng Bạch Kỳ đụng phải lưỡng kỳ của ta trên đường, chúng ăn nói bậy bạ, nỏ tài không nhịn được mới ra tay giáo huấn bọn chúng, ai ngờ.. .Duệ thân vương lại ác nhân cáo trạng trước, xin vạn tuế gia làm chủ cho nô tài”.

Gió lớn hơn, thái giám bên cạnh cẩn thận giữ chặt áo khoác lông cho Hoàng Thái Cực. Hoàng Thái Cực như cười như không, nhẹ giọng nói:

“Đa Nhĩ Cổn làm việc rất cẩn thận, hắn tới thỉnh tội, không phải cáo trạng, những tên A Tề Cách hỗn xược đó đều bị quất mấy chục roi”.

Ngao Bái quỳ ở đó hoàn toàn không ngờ tới kết quả này, miệng há lớn nhìn Hoảng Thái Cực. Hoàng Thái Cực lại nói:

“Xem những người của Lưỡng Bạch Kỳ và nhìn lại Hào Cách, Phúc Lâm bọn họ, hồ đồ, nhỏ nhoi, nếu trẫm không còn, các người ai có thể chèo chống đây”.

Đang nói, giọng yếu ớt của Hoàng Thái Cực trở nên nghiêm nghị. Ngao Bái suy nghĩ một hồi, mặt đỏ bừng, dập đầu lia lịa, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Vạn tuế gia yên tâm, trong tay nô tài cũng có đao, Đại Thanh Lưỡng Hoàng Kỳ chúng ta, đừng ai nghĩ tới chạm tay vào, nô tài cho dù chỉ còn một hơi thở, cũng chiến đấu với họ tới cùng”.

Hoàng Thái Cực khẽ gật đầu, chậm trãi nói:

“Nội văn Viện Phạm tiên sinh và người mới quy hàng Hồng Thừa Trù, ngươi phải thường qua lại hơn, thời điểm mấu chốt có thể dùng tới.

“Đều là người Hán.., nô tài không cốt khí”.

Ngao Bái quỳ ở đó, không nhịn được lại lên tiếng cãi lại một câu. Hoàng Thái Cực lại thở dồn dập, tức giận quát:

“Hồ đồ, ngươi cho rằng bên Lưỡng Hồng Kỳ và Tương Lam Kỳ....”

Ngao Bái liên tục dập đầu trước mặt hắn, Hoàng Thái Cực nói như vậy đã có dặn dò hậu sự, khiến Ngao Bái không biết nên tiếp lời thế nào, nhưng cất ngang cơn giận của Hoàng Thái Cực không phải là Ngao Bái đang đập đấu mà là tiếng chuông dồn đập vang lên trong hoàng cung.

Hễ có tiếng chuông, tất là quân quốc đại sự cấp tốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.