Năm mươi roi, còn không quất chết người à, đối với diêm định của đội diêm đinh vũ trang mà nói, thật sự là yêu cầu rất quá đáng, chiếu theo tiêu chuẩn xử phạt của bọn diêm đinh, gần hai mươi roi đã khiến da người bong ra, còn ba mươi roi thì người sẽ bị đánh chết tươi, kết quả chính là, hai gã đệ tử Khổng phủ mặc dù giữ được tính mạng, nhưng sau khi đưa về Khổng phủ, đã không cách nào đứng thẳng lên được, cả người không còn miếng thịt nào lành lặn.
“Đệ tử Khổng phủ, thánh hiền truyền thừa, hai vô sỉ này buôn lậu muối, tùy Diễn Thánh Công tự xử lý, trong địa phương hành luật hơi kém, mong Khổng phủ nghiêm chỉnh môn phong, chớ làm ra chuyện nhục thần linh, đại hiền”.
Lúc diêm đinh đưa người về Khổng phủ, còn quang minh chính đại mà nói ra những lời này, những lời này với Khổng phủ mà nói, không thua gì năm mươi roi trên người hai gã đệ tử kia.
Mỗi một cái bạt tai lên mặt Khổng phủ đều thật vang, bọn diêm đinh trực tiếp quất hai người xong, sau đó dùng cáng mang đặt ở trước cửa chính Khổng phủ, trong khoảng cách không xúc phạm lễ tiết kiêng kỵ.
“Buôn muối lậu” mặc dù xưa nay luôn có món lợi kếch xù, nhưng lại là ngành ti tiện nhất, bị người ta xem thường nhất, lại thêm là xúc phạm pháp luật quản muối của quốc gia, thật sự là không ngẩng mặt lên nổi.
Lý Mạnh trước mắt đã là Tổng binh một tỉnh trên hàm tướng quân, nhưng triều đình và dân gian đều công kích, cho dù là văn nhân bên kia cũng luôn nhắc tới câu như vậy “Lý mỗ khởi đầu bé nhỏ, quản lý tiện dịch (nghề ti tiện và phục dịch)”.
Còn có trích đoạn truyền trong thiên hạ, văn nhân trà dư tửu hậu bàn luận say sưa, nói là danh môn nào đó ở kinh thành muốn tuyển Lý Mạnh làm con rể, ai ngờ tộc trưởng danh môn đức cao vọng trọng, nghe đề nghị thế, lập tức tát người đề nghị - cũng chính là con gã mấy cái bạt tai, nói lời đường chính rằng “Tộc của ta thanh liêm đã trăm năm. Há có thể làm thông gia với người như thế, tự nhục môn phong”.
Nhưng tình huống thực tế thì đúng là có quan to nhị phẩm trở lên ở kinh thành truyền tin ra, muốn làm thông gia, định gã con gái của mình cho Lý Mạnh, còn người mà có con gái còn nhỏ, thì muốn đính ước thông gia với Lý Mạnh.
Quả thật là ân cần vô cùng, chẳng ai nói lời gì mà “Khởi đầu bé nhỏ, quản lý tiện dịch”.
Ở địa phương trong phạm vi xung quanh Khổng phủ, không phải là điền sản của Khổng phủ, thì là tá điền và chi thứ của Khổng phủ, nếu không thì chính là công vụ tới lui, hoặc là sĩ tử từ xa tới học, tóm lại là không thoát quan hệ với Khổng phủ.
Hai gã đệ tử Khổng phủ này vẫn là đất gần nhất, luôn đi theo Nhị công tử của Diễn Thánh Công làm việc vặt, xử lý chút sinh ý, ở trong Khổng phủ luôn là nhân vật có thể diện, hôm nay lại bị người ta trực tiếp bắt lỗi, nói là buôn muối lậu.
Tội danh này vừa nói ra, thật có chút long trời lở đất. Đệ tử thánh nhân không ngờ lại buôn muối lậu. Hơn nữa người đưa cáng tới chẳng qua chỉ là bốn gã binh sĩ mặc áo vải bình thường. Bởi vì nâng cáng, nên trong tay ngay cả binh khí cũng chẳng cầm.
Nhân khẩu tráng đinh mà Khổng phủ khống chế mặc dù cũng phải dùng vạn để làm đơn vị tính toán. Nhưng bốn gã binh sĩ mặc áo vải này sau khi bỏ cáng xuống, lấy văn cáo kia lớn tiếng đọc lên. Khẩu âm vẫn mang khẩu âm Giao Châu. Có người ghé sát vào xem, liền phát hiện văn cáo kia đã cầm ngược.
Binh sĩ này rõ ràng là ghi nhớ lời thông cáo tới tận lúc này. Binh sĩ như vậy, không có vũ khí, lại chỉ có bốn người, không ngờ lại ở ngay trước cửa Khổng phủ, không kiêng nể gì mà vạch mặt Khổng phủ.
Tội danh này xem ra cho thấy rõ ràng cái gọi là kiêng kị tôn giả. Đệ tử xấu xa của Khổng phủ cũng không phải hôm nay mới có, có điều quan phủ địa phương đều phải che giấu một ít. Nhưng hôm nay lại bị người ta nói rõ ra như vậy. Hơn nữa từ trên xuống dưới Khổng phủ lại nghe mà câm như hến, càng khiến người ta không ngờ chính là, còn có phạt tiền. Sau đó quản gia của Khổng phủ tuy vẻ mặt đưa đám nhưng vẫn phải cung kính mà giao ngân phiếu ra.
Nếu không giao ngân phiếu này ra, vận mệnh kế tiếp gần như cũng đã xác định. Khổng phủ có nhiều thôn trang ở bên ngoài như vậy, khó tránh khỏi bị người ta xông vào giết mấy cái. Còn nói người chứa chấp đạo phỉ. Vậy ngoan ngoãn mà nhận đi!
Bị người ta làm bẻ mặt mà không dám hoàn thủ, còn phải cung kính mỉm cười, rất nhiều sĩ tử từ xa tới học, sau khi thấy bộ dạng này, chỉ cảm thấy có thứ gì đó sụp đổ trong lòng, trực tiếp quay đầu bước đi.
Xưa nay Khổng phủ áp đảo điền nông điền hộ, thậm chí là tiểu địa chủ xung quanh cũng ngoan ngoãn mà phục vụ cho Khổng phủ, đều do dựa phú quý cường quyền, hoặc dựa vào tầng hào quang thần thánh do thành nhân truyền thừa trên người Khổng phủ, nhưng hôm nay, ít nhất ở trước mắt rất nhiều người, tầng hào quang thần thánh này đã bị phủi sạch không chút lưu tình nào.
Bất kể là sĩ tử, hay là tá điền phụ cận, sau khi trải qua chuyện này, đều có suy nghĩ, Khổng phủ này hóa ra là một con cọp giấy, nhìn bên ngoài thì dọa người, hóa ra cũng chỉ như thế.
Liên quân Lý, La đã qua Trịnh Châu, lúc theo hướng đông tới Trung Mưu, thì hành động lại trở nên chậm chạp, điều này cũng là chuyện nằm trong dự liệu, đối diện là bốn mươi vạn quan binh tụ binh mấy tháng, đại chiến sắp tới, gần như đã có thể quyết định vận mệnh tương lai của lưu dân và triều đình như thế nào.
Nên không thể không thận trọng, liên quân Lý, La điều chỉnh bố trí không ngừng, mấy đại tướng xuất sắc của Sấm doanh như Lưu Tông Mẫn, Lý Quá, Hách Diêu Kỳ đã bắt đầu hoán đổi ở vị trí tiên phong.
La Nhữ Tài lúc này cũng nghiêm túc, Tam Thái Bảo Dương Thừa Tổ và Tứ Thái Bảo, đều là tướng mạnh có thể chiến đấu, cũng đều được điều tới tuyến đầu.
Quy mô đại quân trăm vạn khổng lồ dị thường, nên cũng không thể nói điều chỉnh là có thể điều chỉnh được, để đại quân cố gắng đạt được sự ổn định, vậy dứt khoát ngừng tiến tới, chậm nhưng bảo đảm an toàn.
Nhưng ngược lại thì quan binh Chu Tiên trấn lại bất động tựa núi như cũ, đại quân lưu dân từ tây đi sang đông, binh mã quan binh chỉ huy như Tả Lương Ngọc, Đinh Khải Duệ đều chuyển đội hình, chuẩn bị nghênh chiến.
Nhưng binh mã do mỗi người chỉ huy đều không phân biệt trước sau, gần như là ở trên một tuyến, bởi vì không ai muốn làm quân tiên phòng đứng đầu quân nghênh chiến đại quân lưu dân, tất cả mọi người đều muốn làm hậu quân, để lúc chạy trốn dễ thoát thân, thậm chí thà ở một vị trí chạy trốn dễ, cũng không muốn đánh tiên phong.
Nếu dây dưa tranh chấp, chỉ sợ địch nhân chưa tới, binh mã nhà mình sẽ hỗn loạn, sống mái với nhau trước, nên mọi người liền xếp hàng trên một tuyến, tin tức này sau khi báo tới Tế Ninh, Lý Mạnh lại nở nụ cười hóm hỉnh hiếm có lần nữa, chuyện này rất giống lúc hiện đại nghe được một từ của chính phủ, gọi là xếp hàng không phân biệt trước sau.
Tuần phủ Hà Nam Lý Tiên Phong và Tổng binh Trần Vĩnh Phúc ở trong thành Khai Phong thấy quan binh Chu Tiên trấn bộ dạng bại hoại như thế, thật sự là không có chút lòng tin nào.
Vốn lúc đại quân tập kết, nhìn quan binh thế lớn như thế, vẫn cảm thấy có vài phần nắm chắc. Nhưng nhìn quan binh trú đóng ở bên kia lại bất động như núi, chỉ biết tiêu hao lương hướng tiếp tế trong thành Khai Phong và thông qua Hoàng Hà vất vả kiếm được, quan binh như vậy sao đáng tin.
Kết quả Tuần phủ Lý Tiên Phong đi Chu Vương phủ một chuyến, ngày hôm sau cửa bắc phủ Khai Phong lại mở, đi hướng kinh thành cầu viện, nói là thành Khai Phong nguy cấp, xin triều đình phát binh cứu viện.
Ngoài thành có nhiều binh mã như vậy, mà còn nói nguy cấp, rốt cuộc là có ý gì, mặc dù theo tấu chương của Tuần phủ Hà Nam, còn có Chu Vương khẩn thiết cầu cứu, lời của hoàng đế Sùng Trinh trả lời họ hàng phiên vương là đáng tin nhất, nhưng trước mắt trong tay nào có binh gì có thể dùng, lại nói quan binh Chu Tiên trấn và lưu tặc còn chưa giao chiến. Thắng bại còn chưa biết được, sao có thể tùy ý phái quan binh ra, đây chẳng phải là hành động không may sao.
Triều đình tạm thời ép tấu chương xuống, ngoài đại chiến, trước mắt để cho người ta đau đầu nhức óc chính là thế cục của Nam Trực Lệ, thế của Trương Hiến Trung và Cách Tả ngũ doanh đi hướng đông đã bị ngừng, xem ra lần này cũng là có kinh nhưng không hiểm. Nhưng phiền toái chính là văn kiện tụng, tấu chương của thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức nói vô cùng chính xác, nói là binh mã Sơn Đông rắp tâm hại người, lấy danh diệt tặc, làm chuyện ngoài ý muốn. Đại quân vào Nam Trực Lệ, sĩ dân sợ hãi, chẳng biết tại sao, xin triều đình trừng phạt nặng.
Không nói trước, Quân đầu có thực lực trong tay như vậy, triều đình căn bản cũng không quản được. Mà Tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh mặt sau dạ, luôn biết điều, kể từ sau khi bị Binh bộ Thượng thư Trần Tân Giáp “khen ngợi quá đáng” Sơn Đông đánh võ mồm cũng không chút thua kém, mà kinh thành ở mặt giữ bí mật tin tức, luôn giống như cái sàng.
Cũng không biết tin này lộ như thế nào, văn kiện của Lô Cửu Đức mới đưa lên hai ngày, Sơn Đông đã dùng khoái mã cũng đưa tấu chương tới, ngôn từ rất kịch liệt.
Nói là binh mã Sơn Đông chiến đấu quyết liệt đẫm máu ở trấn Chính Dương phủ Phụng Dương, giết tán quân địch. Lưỡng Hoài trống không, binh mã Thanh Châu di chuyển địa điểm đóng quân vốn là hợp tình hợp lý. Thế mà tướng sĩ Tề Lỗ phía trước anh dũng chiến đấu, bảo vệ đất trung tâm Đại Minh không mất, nhưng hoạn quan trong triều lại đố kỵ người tài, tấu sàm ngôn (lời gièm pha) lên.
Làm như vậy, chẳng phải là khiến tâm trung quân ái quốc của tướng sĩ Sơn Đông trở nên rét lạnh sao, chẳng phải là khiến lòng trung dũng của quan binh thiên hạ nguội lạnh sao, tấu chương quả nhiên là ngôn ngữ ổn định, văn chương dạt dào, chư công trong triều xem liền câm như hến, không dám nói thêm lời nào, cái từ “thất vọng đau khổ” này quân tướng thuộc hạ thường hay dùng, hàm nghĩa bên trong cũng dễ hiểu, nếu triều đình không đáp ứng yêu cầu trong tấu chương của ta, vậy lão tử sẽ làm loạn.
Binh mã Sơn Đông ở ngay bên cạnh phía nam kinh thành, kỵ binh chạy toàn lực, chỉ một ngày một đêm là có thể tới kinh thành, nếu thật làm loạn, chuyện chỉ sợ thật sự không thể cứu vãn.
Huống chi, binh mã Sơn Đông điều động, đều hợp lý hợp pháp, cho dù là ai cũng không tìm ra chút sơ hở gì, trong lúc nhất thời thật đúng là không thể nói ai có lý ai vô lý được. Tuy đoán là đoán vậy, nhưng trong triều đã sớm là nồi lẩu sắp nổ, từ tháng giêng tháng 2 tới nay, đường thủy bắt đầu áp dụng Ly Kim, nhằm vào văn thần, hễ là có sản nghiệp, hoặc nhiều hoặc ít đều bị chính sách này ảnh hưởng, đều mất chút tiền vào đó, Tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh đã từ sự ương ngạnh bất pháp lúc mới đầu, cho tới hiện tại có ý phản, tâm muốn làm loạn, nên lời gay gắt gì cũng đều nói ra.
Mỗi ngày đều có văn tấu yêu cầu triều đình chỉnh đốn quân vụ Sơn Đông, không được để dạng người ti tiện không biết lễ phép như Lý Mạnh nắm giữ quân quyền, mỗi ngày ở thượng triều, đều có người yêu cầu triều đình phái người thay thế Tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh, bằng không triều đình chỉ sợ sẽ có mối họa bất ngờ.
Nhưng nói tới việc phái ai đi Sơn Đông chỉnh đốn quân vụ, an bài vị nào đi thay Tuần phủ Sơn Đông, để quản hạt Tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh, tất cả mọi người lại câm như hến, nói một chút thì còn có thể, chứ đi tới địa phương đó, lỡ như đối phương trở mặt chém ngươi thì làm sao.
Hữu Đô Ngự Sử Lưu Tông Chu xem như là trong số cực ít nói mấy lời công đạo, gã nói chỉ là suy đoán thì có thể dùng gì chứ, nhìn chuyện Lý Trấn đi về phía đông, hoàn toàn đều dựa theo quy củ và pháp luật của triều đình mà làm việc, dù có chỗ nhìn không thuận mắt, cũng chẳng qua chỉ là kẽ hở của chế độ, trước mắt làm việc không có sai lầm lớn.
Hơn nữa còn hỏi lại một vấn đề rất sâu cay, nếu Tả Lương Ngọc diệt tặc làm như thế, chư vị sẽ nói thế nào, có thể dõng dạc được như thế sao.
Thấy động tác của binh mã Sơn Đông, cùng với quân báo chỗ đó truyền tới kinh thành, trấn Chính Dương đúng thật là cản trở sự thay phiên tiến công của lưu tặc Trương Nghịch và Cách Tả ngũ doanh, đây chính là chiến công thật sự, nếu triều đình quả thật muốn hạ chỉ khiến trách hoặc phê bình, chỉ sợ sẽ khiến tâm tướng sĩ trung thần trong thiên hạ rét lạnh.
-o0o-
Lưu Tông Chu là một nhà đại tư tưởng cuối đời Minh, ở mặt học vấn có danh tiếng rất lớn, có chân tài thực học cực thâm sâu, nhân vật như thế, nói chuyện cũng không khỏi chẳng có cố kỵ, hơi chút thẳng thắn.
Kết quả triều đình và dân gian đều xôn xao, nói là Lý Mạnh làm tướng quân chỗ đó, nhưng đối với chuyện của triều đình lại nắm rõ trong lòng, có khi còn có cả người mật báo, người mật báo này tự nhiên có lập trường thân cận Sơn Đông.
Trên thực tế tranh luận này hoàn toàn là một trò hề, đến cuối cùng yên lặng xuống, từ dư luận giới thượng lưu ở kinh thành đến quan khẩu đều bốc hỏa bừng bừng, dựa theo thường quy, hoàng đế Sùng Trinh rất ít khi có thể đứng vững dưới áp lực bực này, thường sẽ hạ ý chỉ khiển trách. Ai ngờ thái giám đề đốc việc tổ chức trong quân doanh vẫn luôn ở ngoài kinh thành - Lưu Nguyên Bân, nghe được tin tức này vội chạy tới chỗ đại thần bãi triều sau khi nghị sự.
“Đất kinh kỳ, trước mắt chỉ có hai vạn binh chúng ta dẫn là có thể chiến đấu, nhưng hai vạn binh này ở trước mặt binh mã Sơn Đông, hoàn toàn không đáng một xu, sẽ không giữ được cảnh tượng. Các vị đại nhân chớ thống khoái mà nói ở chỗ này, nếu thật dẫn đến việc xảy ra điều gì phiền toái, chúng ta sẽ không bảo vệ được kinh thành này đâu”.
Lời này vừa nói ra, trọng thần trong phòng đều trầm ngâm. Mọi người ở ngoài sáng chửi loạn, hở tí là chụp cái mũ bè đảng hoạn quan lên, nhưng liên hệ với trường hợp này, thì mọi người đều khách khách khí khí, nhưng lời như thế đều là lời thật, Lưu Nguyên Bân đề đốc tổ chức ngoài thành, trong tay hơn hai vạn Sở quân, là binh mã có lực chiến đấu nhất ngoài kinh thành, có chút nổi tiếng. Gọi gã là bờ rào bảo vệ kinh thành cũng không quá đáng. Vậy mà Lưu Nguyên Bân này cũng nói như vậy, làm rõ mọi chuyện, trong lòng mọi người rốt cuộc cũng hiểu, quy củ văn quý võ tiện, chỉ sợ bây giờ cũng không thể dùng nữa, tình thế bây giờ là nắm tay ai lớn thì người đó có lý.
Phải biết rằng, mỗi việc làm của Tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh đều làm theo quy củ, như vậy liền khiến chư vị đại thần trong triều một cái hiểu lầm, cho rằng dựa vào việc nói đạo lý và giở thủ đoạn trong quy củ là có thể khiến đối phương chịu thua, lúc này mới phát hiện, cách làm việc của đối phương hoàn toàn là ở dưới sự chống đỡ của thực lực khổng lồ, ở dưới thực lực khổng lồ đó, sao còn có thể ngăn cản chứ.
Khoảng thời gian đợi kết quả trận đánh ở Chu Tiên trấn này, là thời gian nhàm chán nhất từ lúc Lý Mạnh tự lãnh binh tới nay, trước mắt quân Đăng Châu do Triệu Năng chỉ huy cũng đã bắt đầu điều động. Vốn lấy danh nghĩa đối ngoại để có lý do quân Thanh Châu rời đi, có điều bây giờ tập trung ở biên cảnh phủ Thanh Châu và phủ Tế Nam, còn binh mã đại doanh Tế Nam, thì lại bắt đầu chuyển động về phía biên cảnh Bắc Trực Đãi và Sơn Đông.
Diêm đinh vũ trang các nơi còn cả đội hộ trang của đồn điền điền trang, đều đã chuẩn bị xong có thể theo vào bất cứ lúc nào, nói tóm lại, binh mã Sơn Đông ở các nơi đều đã chuẩn bị kỹ càng.
Chỉ còn đợi tin tức bên Lý Mạnh, có điều bên liên quân Lý, La đang điều chỉnh, Trương Hiến Trung và Cách Tả ngũ doanh ở nam Trực Lệ cũng đang thu hẹp điều chỉnh.
Dựa theo an bài trước đó, nếu binh mã Sơn Đông muốn động, cũng phải ở sau khi mấy quân đội này phát động, mới động theo, nhưng bây giờ các nơi đều đang điều chỉnh, người điều hành trung tâm như Lý Mạnh cũng rảnh rỗi theo.
Doanh Giao Châu đã là một bộ máy có thể vận chuyển tinh vi, chỉ cần hạ lệnh, tập thể đều sẽ dựa theo quy trình ngày thường, chuyển động và huy động, ngược lại không cần Lý Mạnh đi quan tâm thứ gì cả, chuyện hắn phải làm, chỉ là hỏi thăm tiến độ mỗi ngày.
Lúc này quan viên cao cấp ở bên cạnh hắn có hai người, một là Đại tướng thân vệ Vương Hải, người còn lại là thủ lĩnh bang muối Sơn Đông Hoàng Bình, trước mắt tin tức tìm hiểu ở Hà Nam là do bang muối Sơn Đông đảm nhiệm.
Mấy ngày nay thật quá mức nhàn rỗi, xem xét quân Duyễn Châu do Trương Giang thống lĩnh, bất kể là xét duyện, hay là kiểm tra thí điểm tức thời, phát hiện Đô Tư Duyễn Châu Trương Giang đều làm rất cẩn thận tỉ mỉ, không tìm ra được sơ hở gì, doanh Giao Châu chinh chiến đối với bên ngoài là chế độ thay phiên, nên cơ hội lập chiến công ở bên ngoài rất ít.
Bọn quân tướng nếu muốn lên chức ở trong hệ thống này, cũng chỉ có thể dồn sức huấn luyện, hệ thống Sơn Đông này vơ vét của cải có thể nói là hiệu suất cao nhất Đại Minh .
Nhưng số tiền tài này cũng rất ít khi dùng ở việc cung cấp nuôi dưỡng người nhà và riêng Lý Mạnh hưởng thụ, toàn bộ đều dùng trong việc xây dựng quân đội và dân chính, ở mặt tài chính vẫn luôn có chút khẩn trương, cho đến sau khi đưa chương trình Ly Kim ở đường thủy này ra, mới hơi dư dả một chút.
Xài nhiều tiền như vậy, bọn lính không những ăn no uống say mà còn có quân lương mười phần, Lý Mạnh tất nhiên hy vọng tiền đều xài ở chỗ xứng đáng.
Thời gian qua bắt huấn luyện vô cùng nghiêm, mỗi khi đến một vùng, nếu có thời gian, chuyện đầu tiên chính là xem việc huấn luyện quân lính này, đã có người vì lơi là trong huấn luyện, bì giáng từ chức Thiên tổng xuống một binh bình thường, cấp trên của Thiên tổng này cũng bị phạt trừ quân lương, bị khiển trách.
Ở trong hệ thống này của Lý Mạnh, những quân tướng này gần như đã làm tới cực hạn, muốn tiến thêm một bước, cũng chỉ có thể tiếp tục dựa theo đại kế của Lý Mạnh.
Cho nên Lý Mạnh yêu cầu, yêu cầu bảy phần, phía dưới sẽ làm đến mười phần.
Ở Tế Ninh nhàn rỗi như thế, lẳng lặng mà quan sát sự chuyển dịch của đại thế thiên hạ, trong mỗi ngày hoặc là dò xét quân doanh, hoặc là nói chuyện phiếm với ẩn sĩ như Tôn Truyền Đình.
Về phần ăn ở hưởng thụ, có Đốc thúc cục Ly Kim Khổng Tam Đức và các thương hộ ở châu Tế Ninh tốn tâm xu nịnh, nên thoải mái vô cùng. Lý Mạnh thậm chí còn cân nhắc mang mấy gia quyến của mình ở phủ Tế Nam sang đây, nhưng sau khi phát hiện mình có suy nghĩ này, vừa sợ vừa kinh, nghĩ thầm mình không phải là quá mức rảnh rỗi sao.
Vào ngày phát hiện mình rảnh rỗi kia, buổi chiều đã có người mang tin tới, lần này ngoại trừ người đến từ Hà Nam, còn có một nhóm người đến từ Giao Châu.
Bên Hà Nam, thám mã của liên quân Lý, La và Tiêu thám của quan binh đã bắt đầu tiếp chiến. Nhưng khoảng cách hai bên đại chiến còn một thời gian, Viên Tông Đệ và Điền Kiến Tú suất lĩnh năm vạn binh lại đột nhiên chuyển hướng Đông Nam, không biết có phải muốn từ bên hông công kích quan binh không.
So ra mà nói, tin tức của những người Giao Châu càng khiến Lý Mạnh thấy hứng thú hơn. Nói là cha cố Federer đi ra ngoài đã lâu sẽ trở lại vào đầu tháng 6.
Đi theo cha cố Federer cũng không có nhiều người, theo người bẩm báo thì có mười ba người nước ngoài, lúc này cuộc chiến tranh giành độc lập ởherlands đã kết thúc. Nước như Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, Hà Lan herlands) đang là thời kỳ ổn định, huống chi ở nước mình không loạn được, đại khái có thể đi tới thuộc địa của quốc gia mình tìm cuộc sống mạo hiểm.
Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha, Hà Lan ở Châu Á đều có thuộc địa của mình, ở trong thuộc địa này, những người da trắng giống như ở thiên đường, vậy thì sao nguyện ý tới đại lục mạo hiểm chứ.
Cũng chỉ có người truyền giáo có tín niệm của Tân Giáo, Thiên Chúa giáo, bị sự cuồng nhiệt của tôn giáo khuấy động, lúc này mới không quản vạn dặm tới đế quốc Đại Minh cực kỳ xa lạ với họ. Thiên hạ rộng lớn, đều đi làm lợi, người nước ngoài cũng là người, tất nhiên không có ngoại lệ gì.
Tính cả Federer tổng cộng là mười bốn người, có thể có bao nhiêu kiến thức chuyên nghiệp còn chưa biết được, Lý Mạnh thoáng có chút thất vọng. Nhớ lại lúc ở hiện đại, nghe mấy tên đồng nghiệp trẻ thỉnh thoảng nói tới tiểu thuyết xuyên qua thời không này, hễ là người trở lại lịch sử, chỉ cần ở thời đại Châu Âu đã phát triển, dù không hỗn loạn đi nữa, cũng có mấy tên nước ngoài đui mù mà đâm đầu vào.
Mấy tên nước ngoài này không phải là người tinh thông tạo hỏa pháo, thì liền biết tạo cỗ máy đơn giản, hoặc là quan quân của quân đoàn nổi danh nào đó của Châu Âu, mang nhiệt tâm với văn minh Hoa Hạ (Trung Quốc). Bất kể sự được mất của cá nhân, bất kể nguy hiểm và tử vong khi gia nhập thế lực yếu, vẫn dứt khoát kiên quyết mà đi theo kẻ xuyên việt.
Có lẽ mấy người kia đều bị nhìn ra là kẻ năng lực lớn từ thời không hiện đại xuyên việt tới, cho nên mấy gã nước ngoài vì danh phận phú quý của nước lạ đất khách, chủ động đâm đầu vào.
Người với người quả thật không thể so sánh được, Lý Mạnh tự thấy làm không tệ, mấy trăm vạn dân Sơn Đông, mười vạn binh, ít nhất khi thuộc hạ của hắn vẫn còn no bụng, binh mã trong tay cũng là quân đội mạnh nhất, tiên tiến nhất đế quốc Đại Minh , sao cho tới bây giờ vẫn không thấy người nước ngoài nào chủ động tới nương tựa.
Hơn nữa ở Đại Minh này, có không ít người nước ngoài, mặc dù kinh thành và nam Trực Lệ ở tình thế nguy cấp như vậy, những cũng vẫn là địa phương giàu có và đông đúc nhất thế giới này, người Châu Âu, người Ả Rập có thương nhân, có người truyền giáo, còn có bọn người gọi là người lưu lạc, đều tới nơi này mạo hiểm, truyền giáo, buôn bán.
Có điều cho tới nay chưa từng ai nghĩ tới Sơn Đông, đó là một tỉnh có từ khi Đại Minh bắt đầu lập nước, chính là tỉnh biến loạn không ngừng, kẹp ở giữa trung tâm đế quốc và tỉnh giàu có đông đúc nhất, những điều này đều bị tất cả mọi người quên lãng.
Nhớ lại mình đã cho cha cố Federer kia không ít vàng bạc, nói hễ là nhân tài hữu dụng, không cần tiếc tiền tài, đều mời tới, xem ra cái này hiệu quả cũng không tốt.
Thời gian Lý Mạnh trầm ngâm ở đó, người từ Giao Châu tới báo tin tất nhiên cũng không dám quấy rầy, đều đứng cung kính bên cạnh, chỉ một tin cha cố Federer trở về, vẫn không đủ để những người này vội tới báo cho tướng quân trấn đông, đại soái của bọn họ - Lý Mạnh.
Người tới báo tin này là Thủ bị thành Giao Châu, là một gã Thiên tổng doanh, doanh là đơn vị cơ sở của binh mã Sơn Đông, quân nhân Sơn Đông, nếu có thể trở thành Thiên tổng của một doanh, gã liền trở thành linh kiện hiển hách nhất trong bộ máy doanh Giao Châu này, không có cơ duyên khác, hoặc là lập nhiều chiến công bất thế, muốn thăng lên chỉ sợ cũng rất khó.
Giao Châu bởi vì có diêm trường và cảng tư, nha môn về muối vụ sớm nhất, nên bên này tuy đều là bình dân quân hộ, nhưng cuộc sống trôi qua không tệ, trên cơ bản đều là người thân Lý Mạnh, không có đồn điền điền trang, cho nên Thiên tổng doanh trấn thủ tại chỗ này địa vị ở hệ thống doanh Giao Châu liền cao hơn một chút.
Thủ bị này là ở trong cuộc chiến sông Oa ngày đó lập được công lớn, đúng cái gọi là đi đầu đứng đầu, nhưng Thiên tổng doanh này lại bị tổn thương chân, luận công sau cuộc chiến, liền điều động lại, an bài gã ở Giao Châu này làm Thủ bị, chức vị này thay vì nói là một võ tướng, chi bằng nói là một quan địa phương.
Nơi này, chính là nơi để gã dưỡng thương, nghỉ ngơi thật tốt, có điều hôm nay, tên Thủ bị này cũng chạy tới đây, chắc là có đại sự.
“Đại soái, người cùng theo thầy Federer vượt biển trở về, lần này lúc trở về, nghe được một số chuyện ở trên thuyền, lén hỏi thăm, liền lộ ra chuyện một gã bang chủ bang muối, cảm thấy chuyện này là chuyện lớn, ty chức lúc này mới vội chạy tới đây, bẩm báo với đại nhân”.
Tôn Truyền Đình đưa lưng về phía người trong phòng, lúc này đã tháo mặt nạ sắt xuống, ở đó chầm chậm uống trà, gã ở vị trí kia, nên cũng không có ai cố ý qua nhìn thử tướng mạo của “người mặt sắt” này.
Lý Mạnh gật đầu, nhưng tên Thủ bị Giao Châu lại không mở miệng, khom người nói: “Ty chức mang cả tên nghe ngóng được kia tới, để gã nói rõ cho đại soái nghe”.
Gọi ra, một gã tiểu tử ở bên ngoài kính cẩn đi vào, tuy nói mặc trên người chính là quân phục doanh Giao Châu, có điều màu da lại ngăm đen, đây là do ở trên biển và phương Nam phơi nắng lâu mà ra thế, có điều tên tiểu tử này cũng không phải là người Hán, hoàn toàn là bộ dạng người Châu Âu da trắng.
Sau khi vào nhà, đầu tiên là dập đầu làm lễ ra mắt, lễ số này đều làm mười phần quy củ, gã quỳ trên mặt đất cung kính nói:
“Đại soái, tiểu nhân lúc trở về, trong một ngày phơi nắng trên bong thuyền, nghe được mấy tên thủy thủy dùng tiếng Phúc Kiến nói chuyện với nhau, nói là sau khi ra khỏi cảng Giao Châu, định đi nước Thanh ở phía bắc”.
Tiếng Hán mà người nước ngoài này nói, không ngờ mang chút khẩu âm Quảng Đông...