Thuận Minh

Chương 337: Chương 337: Trương chủ sự kiểm kê binh mã! (1)






Trước khi bên phía quân Hoài Dương phái khoái mã đến Tế Nam. trước đó khoảng 4. 5 ngày Lý Mạnh đã nghe được thông tin, tai mắt của hắn ở kinh thành trước đó đã dùng khoái mã đưa tin ở kinh thành đến chỗ hắn.

Sự đầu tư và thu lợi của hệ thống tình báo Sơn Đông đều rất lớn. nhưng trong tầng quan chức lãnh đạo cao cấp thực sự thì vẫn là không có, điều này có mối quan hệ rất lớn với việc doanh trại Giao Châu có sự khởi đầu nhỏ bé.

Trong kinh thành, các quan cao huân quý vô số. đến một tầng cấp nhất định, anh kể cả là muốn mang tiền đến biếu cũng biếu không được, thủ tục là cực kỳ phiền phức, ngay đến một tên quản sự trên nhị môn, lỗ mũi cũng là hướng lên trời.

Không những thế, Sơn Đông khi hành sự cố ý khiêm nhường thận trọng, các quan viên đều xem Sơn Đông như cà chua thối nghèo kết xác, khinh thường, cũng không thèm để ý đến việc thay người của Tả Bình Tặc (biệt hiệu của Tả Lương Ngọc) đến hoạt động.

Kết quả là thương hàng Linh Sơn và Diêm Bang Sơn Đông hoạt động ở kinh thành nhiều năm như vậy, bạc cũng là bỏ ra không ít, nhưng vẫn là không có hiệu quả gì lớn lắm, những thông tin mà doanh trại Giao Châu cần thực sự thông thường đều không nghe ngóng được.

Nhưng cả kinh thành lại là không có gì được bảo mật cả. có lúc một vị đại thần nào đó gặp mặt riêng với hoàng đế, bản thân hoàng đế còn cho rằng đó là chuyện cơ mật trọng đại, kết quả là đến ngày hôm sau tất cả những gì hai người nói đều được truyền đi khắp kinh thành, tiết lộ chuyện cơ mật vốn dĩ là trọng tội thời cổ xưa kể cả là tể tướng nếu như gặp phải tội này thì cũng sẽ bị cách chức, nhưng hiện giờ thì cũng chẳng có ai quan tâm đến điều đó.

Các nội thị thái giám trong triều đình, còn có những quan sử ở các trường hợp khác, thường thường đều có thói quen bán thông tin lấy tiền, chỉ cần mấy lượng bạc là có thể truyền thông tin ra ngoài, cho mấy trăm lượng thì thậm chí họ có thể trộm bản thảo mà ngự bút viết để đưa cho ngươi. Các đại thần trong triều, các ngôn quan ngự sử, vì tranh đấu chính trị hoặc vì các loại nguyên nhân khác nhau, cũng là chấp nhận bỏ tiền mua thông tin. năm đó sự khởi nguồn của việc Đông Lâm Đảng hoành hành thiên hạ, chính là bắt nguồn từ việc hộ bộ thượng thư Nam Kinh kết nối với Thiên Vương Lý Tam Tài, lén lút sao chép lại tấu chương của thầy mình là Vương Tước Tích viết cho hoàng đế. sau đó phát động xu hướng chính trị mà giành được thắng lợi.

Cái được gọi là đế quốc, cũng giống như một con thuyền lớn. nhưng là một chiếc thuyền bị thủng, đế quốc Đại Minh cũng là như vậy, trăm nghìn lỗ thủng, muốn giữ được bí mật cũng khó.

Các mật thám của Sơn Đông dựa vào điều này thăm dò được rất nhiều thông tin. hai năm nay. thậm chí có người thông minh còn bắt đầu thu thập những bản nháp vứt đi của nha môn các bộ. theo thói quen, thông thường là bên dưới viết bản thảo, chủ quan sao chép lại một bản. những bản thảo được sao chép lại này. còn có cả bản thảo ban đầu của hạ cấp. liền bị bán ra ngoài như là giấy phế liệu, các mật thám của Sơn Đông chính là đóng giả người thu mua rác phế liệu, nhờ đó mà có được không ít thông tin. Lý Mạnh dựa vào những thông tin như thế này. không ngờ Cũng có thể nắm được một cách đại khái động hướng của triều đình, cũng làm cho người ta cười không được khóc không xong.

Vị Lâm chủ sự của binh bộ này. là thành quả duy nhất của thương hàng Linh Sơn và Diêm Bang Sơn Đông có được trong các quan viên của 6 bộ. phân hiệu của thương hàng Linh Sơn ở kinh thành, trong một cơ hội ngẫu nhiên biết được hoàn cảnh sống túng quẫn của Lâm chủ sự. các quan viên ở kinh thành có cuộc sống nghèo khó là không ít. nhưng ở binh bộ. rồi còn là tình cảnh như thế này thì quả thực là hiếm thấy. cho nên Lâm chủ sự đối với doanh trại Giao Châu mà nói quả thực là quá đáng giá.

Phương pháp nắm thóp của vị chủ sự này hoàn toàn không có gì là khéo léo cả. những nhân viên tình báo có xuất thân là quân hán của doanh trại Giao Châu này thậm chí còn là thực hiện một cách rất thô lỗ. đầu tiên là bắt cóc ba đứa con trai của Lâm chủ sự. đật lên xe hàng đưa ra khỏi kinh thành, sau đó mang 3000 lượng bạc đến biếu.

Vị Lâm chủ sự này cũng không do dự quá lâu. nhanh chóng đưa ra sự lựa chọn, chỉ giữ lại 2 trăm lượng, sau đó đem số tiền còn lại và vợ mình cũng đưa đến Sơn Đông, để cho bà ta được đoàn tụ với ba đứa con. bản thân ông ta ở lại kinh thành, vị Lâm chủ sự này cũng là muốn đánh một canh bạc.

Thông qua tin tức mà vị chủ sự đó đưa đến. Diêm Bang Sơn Đông được xem là truyền những thông tin quan trọng khẩn cấp nhất về Sơn Đông, nhưng sau khi thông tin đến tay Lý Mạnh, sau khi cùng nhau xem với Tôn Truyền Đình, phản ứng của Lý Mạnh chỉ là nhếch mép cười nhạt một cái.

Tôn Truyền Đình đọc được thông tin này, tức giận đập bàn một cái. quát lớn:

“Triều đình này, thiên hạ này hoàn toàn là bị bọn hại nước hại dân này làm cho thối nát hết rồi....”.

Trong lòng Tôn Truyền Đình có một số định thức tâm lý rất khó có thể thay đổi. trong lòng ông ta vẫn là có vài phần thái độ không nỡ đối với triều đình và thiên hạ Đại Minh. Sau khi nói xong câu nói này. Tôn Truyền Đình lập tức trở nên lo lắng, nói:

“Lý đại nhân, cần phải ứng phó sớm mới được, vùng đất Giang Bắc Lưỡng Hoài, là bức bình phong che chắn của Sơn Đông chúng ta, lại là quê hương của cá cơm. là nơi chỉ có thể vào không có thể cố thủ. tuyệt đối không được để dễ dàng mất đi, hiện giờ khâm sai chắc vẫn đang trên đường đi. Tế Nam phái khoái mã truyền lệnh hoàn toàn vẫn còn kịp. điều Trần tướng quân về Sơn Đông”.

Lý Mạnh cười một tiếng, nói:

“Trần Lục Tử giống như là huynh đệ ruột với Lý mỗ ta. anh ta ở Lưỡng Hoài ta vô cùng an tâm. hà tất phải điều quay về”.

Nghe thấy Lý Mạnh nói như vậy, Tôn Truyền Đình còn cho rằng đối phương đang coi trọng đến tình nghĩa huynh đệ. lập tức ông ta cảm thấy lo lắng sốt ruột, vội vàng lên tiếng:

“Đại nhân, lúc này không phải là lúc chú ý đến tình nghĩa huỵnh đệ. nếu như Trần tướng quân vì chức vụ phó tổng binh này mà có tư tưởng muốn độc lập tách ra, thì còn gì là tình nghĩa huynh đệ nữa?”.

Tôn Truyền Đình thì cuống cuồng như vậy. nhưng Lý Mạnh thì lại là cười lớn thành tiếng, nói:

“Tôn tiên sinh, nếu thủ đoạn này của triều đình mà dùng với Tả Lương Ngọc thì sẽ thế nào?”.

“Tả Lương Ngọc tuy có thể trấn áp được binh sĩ. nhưng giữa các bộ hạ của hắn chắc chắn sẽ sinh lòng nghi ngờ đố kỵ nhau, làm không tốt có khi còn có cả chém giết lẫn nhau, nhưng lại nói ngược trở lại. tên Tả Lương Ngọc này trước giờ hống hách tàn bạo. chỉ ý như thế này được phát xuống, chỉ sợ hắn sẽ gây loạn, đến lúc đó triều đình lại phải vỗ về vuốt ve. cho nên triều đình sẽ không làm những chuyện như thế này với Tả Lương Ngọc”.

Tuy Diêm Bang Sơn Đông xem chuyện này như là thông tin tình báo khẩn cấp quan trọng. Tôn Truyền Đình cũng là khắp mặt lo âu. nhưng Lý Mạnh thì lại bình thản như không, vừa cười vừa nói:

“Hóa ra là do Lý mỗ không đủ hống hách tàn bạo. cho nên triều đình mới quan tâm đặc biệt như vậy”.

Thấy Tôn Truyền Đình lại muốn nói gì đó. Lý Mạnh giơ tay lên ngăn lại. một nhân vật như Tôn Truỵền Đình lúc nào cũng cần dùng lễ nghĩa đối đãi, trêu dùa quá đáng không biết chừng sẽ sinh ra hiệu quả ngược, nhưng chuyện này quả thực hắn không hề quan tâm lắm. ít nhiều cũng phải giải thích vài câu:

“Tôn tiên sinh, sự giàu sang quyền thế của tên Tả Lương Ngọc đó là ai cho hắn?”.

- Là triều đình phong thưởng...

“Không sai. không có sự phong thưởng của triều đình. Tả Lương Ngọc hắn có hống hách càn quấy thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một tên lưu tặc mà thôi, chỉ sợ đến binh mã dưới trướng còn không băng quân của Sấm vương, còn sự phú quý quyền thế của Trần Lục Tử là do ai cho anh ta?”.

- ... Là Lý đại nhân..

“Triều đình tại sao cho họ danh phận địa vị. còn không phải là vì một số thực lực trong tay hắn. những thực lực này là của ai. tất cả căn nguyên bắt nguồn từ đâu. ta chắc trong lòng mỗi người đều hiểu. sự vinh hoa phú quý của trên dưới cả doanh trại Giao Châu này đều do Lý Mạnh ta tạo ra. nếu như kẻ nào có dị tâm. những thứ mà Lý mỗ cho họ thì Lý mỗ cũng có thể lấy lại”.

Những lời này được nói xong. Tôn Truyền Đình liền như có suy tư gì đó. Lý Mạnh tiếp tục nói lớn:

“Suy nghĩ của Tôn tiên sinh là vì sự lâu dài của doanh trại Giao Châu, nhưng chuyện này, tiên sinh quả thực là nghĩ quá nhiều, cứ yên tâm là được”“.

Lời đã nói đến mức độ này. Tôn Truyền Đình cũng biết Lý Mạnh chắc chắn sẽ có những cách thức tương ứng. nhưng trong lòng từ đầu chí cuối đều cảm thấy không yên tâm lắm, nhưng Tôn Truyền Đình bất luận thế nào cũng phải biểu lộ thái độ này, cùng xem là một sự thể hiện của lòng trung thành.

Nhưng nghĩ kỹ một chút, những điều mình có thể nghĩ ra được, lão thái giám trấn thủ Nam Kinh Lưu Phúc Lai càng là có thể nghĩ ra được, mình lo lắng sốt ruột như vậy, nhưng lão thái giám lại là cứ bình chân như vại, điều đó cho thấy doanh trại Giao Châu từ lâu đã có phương án ứng phó với những sự việc như thế này. hiện giờ chỉ là chờ đợi nó xảy ra mà thôi.

Thuận Minh

Tác giả: Đặc Biệt Bạch

Chương 337: Trương chủ sự kiểm kê binh mã! (2)

Nhóm dịch: Huntercd

Đả Tự : Bảo Ngọc + nomore8x --- 4vn

Nguồn: Vipvandan

Mấy ngày sau. người đưa thư của phó thủ của quân Hoài Dương là Cao Khoa phái đến đã đến nơi. nói là thái giám khâm sai của triều đình đã đến Dương Châu tuyên chỉ. phía bên họ đã làm xong tất cả các công tác chuẩn bị. có điều Trần Lục Từ không ở nơi đóng quân, cho nên hắn phải đến để thông báo.

Thông tin này làm cho Tôn Truyền Đình có chút lo lắng, nhưng đến ngày thứ ba, khoái mã đưa tin của Hoài Dương lại là đến báo tin. thuật lại cuộc chiến ở Lý Gia Kiều, hơn 700 tên tự xưng là quan binh đó toàn bộ bị tiêu diệt, không để lại một tên nào. Đồng thời còn nói gia quyến của Trần phó tổng binh và của mình đều không hợp với thủy thồ của vùng Lưỡng Hoài, muốn đưa về Tế Nam. xin đại soái chiếu cố.

Nhìn thấy bức thư này, Tôn Truyền Đình cũng là yên tâm hơn, đưa phụ mẫu gia quyến của mình về Tế Nam. cũng xem như là tự mình chủ động đưa con tin đến. chứng tỏ sự thẳng thắn bộc trực của mình, dù gì thì người thân của mình đều nằm trong tay của Lý đại soái, nếu như chúng tôi có làm gì không đúng, vậy chẳng phải là đem sự an toàn của cả nhà mình ra để dùa sao?

Lý Mạnh tin tưởng Trần Lục Tử. Trần Lục Tử cũng tin Lý Mạnh sẽ không nghi ngờ minh, nhưng hai bên cách nhau hai nơi. triều đình lại là phong thưởng như thế này. vẫn nên là làm tất cả những gì mình có thể thể hiện, mình có thể làm. như vậy thì hai bên đều yên tâm.

Ngày mùng 5 tháng 2. chủ sự binh bộ Trương Nhược Kỳ dẫn theo một đám người xuất phát từ kinh thành, sau khi đến Sơn Đông kiểm kê nhân số. chuẩn bị phát quân lương.

Ngồi trong chiếc xe ngựa lắc lắc lư lư. Trang Nhược Kỳ luôn có cảm giác như mình đang năm mơ. trận chiến ở Tùng Sơn. mấy vạn binh mã thảm bại. mấy vạn binh mã bị vây trên Tùng Sơn mười mấy vạn binh mã có thể chiến đấu cuối cùng của Đại Minh bị hủy hoại trong một ngày, hồi tướng lại sự việc, hắn vẫn còn cảm giác như trời long đất lở, nhớ lại cảnh tượng xác người chất thành núi, máu chảy thành sông đó. đêm nằm ngủ hắn thường xuyên giật mình tỉnh giấc, tội như thế này, hắn biết là nghiêm trọng đến mức độ nào.

Sau khi quay về kinh thành, hàng ngày cứ ngơ ngơ mà sống, bất luận là ăn uống trai gái. hắn đều hết sức có thể mà hưởng thụ, mỗi ngày đều ở trong nhà vui chơi nhảy múa. con người có ai là không phải chết, chơi được ngày nào hay ngày đấy, Hắn biết tội của hắn cực nặng, Đại Minh không giống với triều Tống, chỉ cho anh đi đày ra đảo hoang là hết chuyện. Đại Minh trị tội là chặt phăng ngay cái đầu, hắn cũng chỉ là ở đó để chờ đợi sự xử lý của triều đình, nhưng cứ đợi như vậy trong thời gian dài. triều đình từ đầu chí cuối lại không hề có biện pháp xử lý. đến người sai khiến hắn là Trần Tân Giáp vẫn là bình yên vô sự ở vị trí binh bộ thượng thư, rồi dần dần hắn cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Kể cả là trời có sập xuống, chẳng phải là vẫn có một vị binh bộ thượng thư ở bên trên đỡ cho sao. mình cũng không cần thiết phải quá lo lắng. Trương Nhược Kỳ sau khi lặn một thời gian, cũng là bắt đầu khôi phục lại bình thường.

chuyến đi đến Sơn Đông kiểm kê binh mã lần này được rơi vào đầu hắn. không chỉ là các đồng liêu của binh bộ kinh ngạc, đến bản thân hắn cũng là há mồm trợn mắt. một công việc béo bớ như thế này. thượng thư đại nhân tại sao lại cho mình đi làm?

Cho đến khi rời khỏi kinh thành, Trương Nhược Kỳ mới hơi hiểu ra được, binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp và mình là hai con châu chấu bị buộc trên cùng một sợi dây. mình làm giám quân ở tiền tuyến các chỉ thị và ý chỉ của hoàng đế Sùng Trinh và Trần Tân Giáp được gửi đến thúc giục, hai bên đều có trách nhiệm không nhỏ.

Nếu như mình bị trị tội. khó tránh sẽ làm cho binh bộ thượng thư Trấn Tân Giáp bị liên lụy theo, thậm chí còn là làm mất mặt của hoàng đế Sùng Trinh. mà đương kim hoàng đế là một tên thanh niên trẻ tuổi đã giết được đệ nhất quốc tặc đầu tiên trong lịch sử của Đại Minh, là một thánh quân minh chủ đội trời đạp đất thật sự. sao có thể phạm sai lầm? Sao có thể sai được?

Nghĩ thông suốt điều này, gan của binh bộ chủ sự Trương Nhược Kỳ to ra không ít, bây giờ đến binh bộ thượng thư và hoàng đế đều che trở cho ta, vậy thì ta hành sự chả phải là càng có thể ngang ngược, không cần phải sợ hãi điều gì sao.

Sau khi rời khỏi kinh thành, trạng thái tinh thần sa sút của Trương Nhược Kỳ cũng là tan biến mất, hắn vui mừng hớn hớ cả ngày cùng với các thuộc hạ tùy tùng của mình nghiên cứu xem làm cách nào hút mỡ từ trên người của những binh mã ở Sơn Đông này.

Tổng đốc Thiểm Tây là Uông Kiều Niên thống lĩnh bốn vạn quân Thiểm Tây qua Đồng Quan, lúc này một đội binh mã của tướng quân bình tặc Tả Lương Ngọc đang khổ chiến với liên quân Lý - Lã ở vùng Nhưỡng Thành, tổng đốc Thiểm Tây Uông Kiều Niên bố trí binh sĩ ở trong thành Lạc Dương, tự mình dẫn theo hai vạn kỵ binh trực tiếp đi đến Tương Thành. Ý đồ trong ứng ngoài hợp. đánh bại đội quân này của liên quân Lý - Lã.

Vào thời gian trước và sau tháng giêng, mặc dù ở Hà Nam loạn tơi bời. nhưng bất luận là quan binh hay là quân đội lưu dân của Lý - Lã. cả hai bên đều đang nghỉ ngơi điều chỉnh trong thời gian ngắn.

Cuộc chiến đấu duy nhất có quy mô lớn trong địa phận Hà Nam là trận đại chiến ở Tương Thành.

Binh bộ chủ sự Trương Nhược Kỳ sau khi tiến vào địa phận Sơn Đông, tin tức về cuộc chiến ở Tương Thành này nhanh chóng được lan truyền đến kinh thành và các nơi trong thiên hạ. đội quân Thiểm Tây trước giờ được xem là nổi tiếng thiện chiến này tiếp chiến với liên quân Lý - Lã. vừa đánh đã thất bại tổng binh Trương Quốc Khoảng chết tại trận.

Hạ Nhân Long và hai tổng binh khác dẫn theo thủ hạ của mình chạy theo hướng đường đến. tổng đốc Thiểm Tây Uông Kiều Niên chỉ còn biết dẫn theo tàn binh bại tướng rút khỏi Tương Thành, sau khi bị liên quân của Lý - Lã vây đánh trong năm ngày. Tương Thành bị công phá. tổng đốc Thiểm Tây Uông Kiều Niên bị bắt và giết chết.

Không biết tại vì sao. toàn thiên hạ đều rất bình thản với thất bại này. giống như là thấy nhiều thì quen vậy. các ngôn quan ngự sử trong triều vốn dĩ muốn nhằm vào Trần Tân Giáp để phát động cuộc tố cáo vạch tội. nhưng lúc này cũng là im như hến. thi thoảng có người ở đó mà cảm thán than thở. quân binh của Thiểm Tây thất bại thảm hại như vậy, thiên hạ còn có đội binh mã nào có thể chiến đấu. kẻ địch càng ngày càng trở nên không thể khống chế.

Tổng đốc Bảo Định của Hà Nam là Dương Văn Nhạc, đốc sư Đinh Khởi Duệ. tướng quân bình tặc Tả Lương Ngọc đều điều động binh mã một cách điên cuồng, chuẩn bị dốc hết lực lượng chơi một trận quyết chiến với đại quân của liên quân Lý - Lã.

“Binh mã Sơn Đông còn có quy củ gì nữa không vậy. bản quan là người đại diện được binh bộ phái đến để kiểm kê binh mã. sao có thể chậm trễ thế này”.

Binh bộ chủ sự Trương Nhược Kỳ đứng ở trong dịch trạm tức đến lộn ruột. Công việc kiểm kê số lượng binh sĩ phát quân lương này. cũng giống như là bóp chặt lấy cổ của đối phương, có hống hách ngang ngược như thế nào đi chẳng nữa. thì cũng phải cho ba phần nụ cười, nghênh tiếp lấy lòng.

Ai ngờ sau khi đến bên ngoài thành Tế Nam. có binh sĩ giữ cổng thành hỏi. Trương chủ sự vốn dĩ đang ý khí ngút trời nghĩ thầm, lão tử đến đây để kiểm kê binh mã Sơn Đông các ngươi, là phải gặp mặt với tổng binh nhà các ngươi, nói gì với bọn tiểu tốt nhãi nhép các người.

Chỉ là mới chửi bới được vàỉ câu. cái thế lên mặt của hắn vẫn chưa kịp bày ra thì binh sĩ giữ cổng thành đã cầm đao bức dồn đến.

Nhìn thấy lưỡi đao lạnh băng băng của đối phương, ai còn dám nói một chữ, liền ngoan ngoãn để cho binh sĩ sắp xếp ở tạm dịch trạm bên ngoài thành, chiếu theo thể chế của Đại Minh, điều này cũng phù hợp với quy củ.

Các quan viên đến công tác tại địa phương đáng lẽ được ở trong dịch trạm của quan gia. chỉ là quy tắc này đã nhiều năm lắm rồi không có ai tuân thủ. nhưng có nói thì cũng là nói không ra làm việc theo quy tắc có gì là sai không.

Vào trong dịch trạm. Trương Nhược Kỳ mới ngẫm nghĩ, dịch trạm này chẳng phải là những năm đầu Sùng Trinh đã phá dỡ sao, dường như sau khi vào đến Sơn Đông mới nhìn thấy dịch trạm, ở bên phía kinh thành và Kế Trấn, căn bản là không có.

Nhưng sự nghi vấn này của hắn cũng chỉ là lóe lên một cái rồi thôi. Trương Nhược Kỳ nghiến răng nghiến lợi. trong lòng suy nghĩ ra hàng trăm cách để làm khó đối phương, một tên võ tướng thô lỗ. không ngờ cũng dám ngênh ngang hống hách thế này.

Không những thế. lúc này Trương Nhược Kỳ nhớ lại lúc hắn chuẩn bị xuất phát, binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp có dặn dò hắn. nói là phải “kiểm tra một cách cẩn thận nghiêm túc".

Lúc ra khỏi kinh thành. Trương Nhược Kỳ cũng là đã có sẵn dự định, nếu như binh mã Sơn Đông biết mình phải làm gì. đưa đủ tiền thì mình cứ làm cho qua cũng được.

Vừa thấy đối phương có biểu hiện như thế này, trong lòng liền hiện lên câu nói đó của binh bộ thượng thư đại nhân, quyết ý làm theo một cách nghiêm khắc, thiên hạ này làm gì có võ tướng nào không ăn số khống, Chỉ cần điều tra một cách nghiêm khắc, còn phải sợ không điều tra ra được điều gì.

Thuận Minh

Tác giả: Đặc Biệt Bạch

Chương 337: Trương chủ sự kiểm kê binh mã! (3)

Nhóm dịch: Huntercd

Đả Tự : Bảo Ngọc + nomore8x --- 4vn

Nguồn: Vipvandan

Gây khó dễ cho các võ tướng cầm quân, Trương Nhược Kỳ tự cho mình cũng là có chút bản lĩnh, thời gian đó hắn dựa vào thân phận quan lục phẩm của mình, đứng trước mặt Hồng Thừa Trù với chức quan nhất phẩm và các đại tướng quan nhị phẩm, mà hắn vẫn có thể uy phong lẫm liệt, làm cho những người này chuyện gì cũng chỉ biết cách làm theo mệnh lệnh mà mình truyền đạt.

Một tên không biết thân biết phận như tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh, binh bộ chủ sự Trương Nhược Kỳ căn bản là không coi ra gì. chỉ cần hơi dùng chút thủ đoạn là có thể làm cho đối phương sứt đầu mẻ trán.

Nhưng Trương Nhược Kỳ thì ở đó tính toán, còn các quan viên trong thành của Sơn Đông căn bản là không có ai ra ngoài tiếp đón cả. cứ như vậy để cho chúng ở ngoài thành ba ngày, mới có một quan viên của phủ Tế Nam ra ngoài nghênh tiếp.

Theo lý mà nói. công việc kiểm kê binh mã này không có quan hệ gì với quan văn cả, đối phương chắc chắn sẽ khách khí. ai ngờ vị quan viên này sắc mặt lạnh như băng tuyết. nói vài câu khô khốc:

“Khách từ phương xa đến. chắc là vất vả rồi, tuần phủ đại nhân và tổng binh đại nhân hôm nay còn có việc quan trọng, buổi chiều ngày mai mới triệu kiến, ông cũng là chuẩn bị sẵn đi”.

Câu này nói xong. Trương Nhược Kỳ liền nổ tung, hắn chỉ tay vào mũi của vị quan viên đó mà chửi lớn:

“Hay cho đồ mắt chó nhà ngươi, bản quan là người được binh bộ thượng thư phái đến để kiểm kê binh mã Sơn Đông các ngươi, ngươi là cái thá gì mà đám nói chuyện với ta như vậy”.

Vi quan đó cũng không hàm hồ. gạt cánh tay của Trương Nhược Kỳ ra. phản bác lại một cách lạnh lùng:

“Ngươi cũng là cái thá gì. ngươi là quan lục phẩm, bản quan cũng là lục phẩm, đây là Tế Nam. không phải là kinh thành, đừng có mà đứng đó lên mặt nữa”.

Nói xong liền nghênh ngang bước đi. Trương Nhược Kỳ căn bản là không ngờ đối phương lại nói ra những lời như vậy. không ngờ lại là thái độ như thế này. hắn đơ người ở đó hồi lâu không nói được câu gì. cuối cùng thì hắn cũng hiểu ra. lần đến Sơn Đông này chắc chắn sẽ là không dễ dàng gì.

Buổi chiểu ngày hôm sau. quả nhiên là có mười binh sĩ bộ mặt lạnh lẽo đến dẫn đường, cừ chỉ thái độ đều bộ dạng làm việc công, không hề có chút gì liên quan đến việc lấy lòng nịnh hót.

Thành Tế Nam vắng vẻ. nhìn thì thấy hoàn toàn không có khí phái phồn hoa của một thủ phủ đại thành, chốc chốc lại có các binh sĩ được vũ trang đến tận răng đội ngũ chỉnh tề đi qua.

Bên phía nha môn tổng binh càng là giới bị nghiêm ngặt, cứ như là thành lũy kiên cố vậy, binh bộ chủ sự Trương Nhược Kỳ cảm thấy có chút kỳ quái, Bởi vì đến kiểm kê binh mã. vậy thì cần phải đến phủ của tuần phủ. sau đó tuần phủ sẽ sắp xếp tất cả. ai ngờ bị trực tiếp đưa đến nha môn tổng binh, hắn cũng là không nên được sự tò mò. hỏi:

“Không phải là cần đến chỗ tuần phủ Nhan đại nhân sao...

Người đầu mục binh sĩ dẫn đường đó nói một cách lạnh tanh:

“Tuần phủ đại nhân và tổng binh đại nhân đều ở trên đại đường, đợi lát nữa ông sẽ được gặp thôi”.

Ngữ khí khi nói của người đầu mục này cũng là khô không khốc, người đầu mục này chỉ là một quan nhỏ không hề có phẩm cấp gì. kém hơn rất nhiều so với chức quan lục phẩm của Trương Nhược Kỳ, nhưng nhìn thấy tay của người đầu mục này đặt trên chuôi đao. ánh mắt lạnh lẽo. Trương Nhược Kỳ nuốt một miếng nước bọt vào trong, vẫn là không dám nói gì.

Mấy người thân tín tùy tùng mà hắn mang theo bị chặn lại ở trước cửa nha môn tổng binh, một tên thân tín của Trương Nhược Kỳ lập tức phát hòa, đứng ở đó hét lớn: “Đại nhân nhà ta là quan từ kinh thành đến. là quan viên cốt cán của binh bộ, nếu như ra ngoài làm quan, có thể trực tiếp làm tri phủ của Tế Nam này. các người sao...

Có lẽ câu cuối cùng của hắn là “sao các người đám...gì đó. nhưng những lời phía sau của hắn căn bản là chưa kịp nói ra. liền bị vệ binh ở cửa dùng chuôi đao đánh mạnh một cái vào bụng, nằm quẳn quại trên mặt đất.

Trương Nhược Kỳ muốn quay đầu lại nói vài câu. nhưng có mấy binh sĩ chặn lại trước mắt hắn. người đứng đầu mở miệng thúc giục nói:

“Đại soái nhà ta và tuần phủ đại nhân đã đợi ông ở đại đường lâu lắm rồi. động tác nhanh lên một chút”.

Nhìn những binh sĩ mặt lạnh như tượng này. Trương Nhược Kỳ há há miệng ra. vẫn là không nói được thành lời. quay người lại lặng lẽ bước theo người binh sĩ dẫn đường đi về phía trước.

Công việc đến Sơn Đông kiểm kê binh mã này quả thực là không dễ dàng va!

“Hôm qua tin tức từ bên phía thành Khai Phong và phủ Quy Đức truyền đến. binh mã của Tả Lương Ngọc và binh mã của Đinh Khởi Duệ đều đã tiến vào trong phủ khai phong, họ có lẽ phát giác ra binh mã của Lý sấm và La Nhữ Tài có chút kiêng dè đối với phủ Khai Phong, cho nên quyết định tập trung binh mã ở đó”.

Trên đại đường, tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh đang cầm trên tay văn thư hôm qua được mang đến. nói chuyện với Nhan Kế Tổ. có rất nhiều sự việc của doanh trại Giao Châu. Nhan Kế Tổ tuy không tham dự. nhưng lại hiểu hơn rất nhiều so với người khác.

Không những thế. hiện nay rất nhiều người trong hệ thống của Lý Mạnh ở Sơn Đông khi hành sự cũng là hoàn toàn không né tránh Nhan Kế Tổ. dù gì thì cũng không chạy thoát khoi lòng bản tay của binh mã Sơn Đông, nói chung là không sợ gì cả.

Tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ cũng là rất thích ứng với tình hình hiện nay. nghe thấy Lý Mạnh nói chuyện vừa nãy. ông ta suy nghĩ một lát rồi nói:

“Xem tin tức báo cáo, còn có bằng hữu từ kinh thành của bản quan gửi thư đến. triều đình đang hạ chỉ hối thúc Đinh Khởi Duệ và Tả Lương Ngọc nhanh chóng tiến đánh lưu tặc, một lượng lớn binh mã của Hồ Quảng đều được điều đến Tế Nam, sợ là bên phía lưu tặc sẽ bất chấp tất cả. bên phía trung đô sợ là sẽ có tổn thất”.

Lý Mạnh quay đầu lại nhìn Tôn Truyền Đình đang ngồi bên cạnh. Tôn Truyền Đình lúc này mặc bộ áo dài xanh của văn sĩ. trên mặt lộ ra nét thiết diện lạnh lùng, yên lặng ngồi đó không nói gì. chỉ im ắng lắng nghe.

Nhan Kế Tổ năm đó đảm nhiệm chức vụ cấp sự trung trong sử bộ. cũng là có duyên mấy lần gặp mặt với Tôn Truyền Đình, trường hợp như thế này vẫn là phải cẩn thận bị đừng để đối phương nhận ra, cho nên Tôn Truyền Đình từ đầu đến cuối đều yên lặng, nhưng thái độ của Nhan Kế Tổ. giống như là trong mắt không có “người mặt sắt” tồn tại vậy. Quan hệ với Lý Mạnh, điều cẩn coi trọng nhất chính là cái gì không nên nhìn thì coi như là không nhìn thấy.

“Thế lực của lưu tặc càng ngày càng mạnh. chúng hành sự chỉ sợ là sẽ ngày càng ngang ngược hống hách, bên phía Trương Nghịch. Nam Trực Lệ vẫn chưa có một số binh mã có thể chiến đấu. nhưng bên phía Hà Nam. không tránh được việc lại phải đi một lần. Nhan tuần phủ. đến lúc đó vẫn là phải nhờ ngài giải quyết một chút trình tự bên phía văn thư"".

Tất cả những vụ việc của Sơn Đông, một lời của Lý Mạnh là có thể quyết định, nhưng trên bề mặt cần phải là hành quân đánh trận, còn là tuần phủ thống soái, những trình tự ấn tín cần phải có. còn có sự giao thiệp với triều đình, đều cân Nhan Kế Tổ thực hiện. Đương nhiên Lý Mạnh nói như vậy cũng chỉ là khách khí mà thôi, nếu như Nhan Kế Tổ biết điều, cũng sẽ là nể mặt đối phương.

Nghe thấy Lý Mạnh yêu cầu như vậy. Nhan Kế Tổ hơi khom người về trước, ra hiệu là đã nhận lệnh.

Trương Nhược Kỳ trong lòng thấp thỏm không yên đi theo binh sĩ dẫn đường bước đến. nhìn thấy cảnh tượng này ở trên chính diện.

Tổng binh Lý Mạnh ngồi ở giữa. Nhan Kế Tổ ngồi bên phải, vị trí ngồi đã cho thấy rõ Lý Mạnh đứng trên, tuần phủ đứng dưới, động tác khom người về trước vừa nãy. rõ ràng là thái độ nhận lệnh của người bên dưới.

Trương Nhược Kỳ cảm thấy hỗn loạn trong đầu. hắn ngơ ngác nhìn vào điện đường, cũng không để ý đến bên dưới chân vấp phải vật gì đó. ngã một cái lộn nhào về trước.

Mặt mày ủ rũ bước vào trong chính đường của nha môn tổng binh. Trương Nhược Kỳ cũng là không hàm hồ. hắn trực tiếp chuẩn bị chắp quyền kính lễ. mặc dù hắn mới là người chủ sự cấp lục phẩm.

Mặc dù chiếu theo quy tắc là phải giập đầu. nhưng hắn là người đại biểu của triều đình của hoàng thượng, kể cả là lúc còn trong quân của Hồng Thừa Trù. nhiều tướng quân cấp nhất, nhị phẩm như vậy còn phải khách khí với hắn. tổng binh với tuần phủ Sơn Đông thì có là gì.

Đối với hành động vô lễ của người này. Lý Mạnh nhìn thấy mà như không nhìn thấy, hắn chỉ hơi nheo mắt lại nhìn Trương Nhược Kỳ đang đứng đó. nói một cách chậm rãi:

“Vi Trượng chủ sự này. chắc chính là giám quân của đốc sư Hồng khi lĩnh quân xuất quan, là kẻ đầu sỏ của trận đại bại tại Tùng Sơn?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.