Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư

Chương 121: Chương 121: Anh thích Mạc Tiểu Hàn phải không?




Quy tắc của trò chơi là đoán số, có bốn lá bài, mọi người tới rút thăm, người nào rút được quan toà, người đó sẽ chỉ đạo cả trò chơi.

Không thể không nói Bùi Tuấn vận khí rất tốt, vòng đầu tiên hắn đã rút được lá bài quan toà.

"Hiện tại trên điện thoại di động của tôi có 10 con số, tôi quay 1 số, mọi người tới đoán, người đoán đúng phải bị phạt. Phạt thế nào do tôi quyết định." Bùi Tuấn cười híp mắt nhìn ba người còn lại. Không biết có phải là ảo giác hay không mà Cố Cẩm Tâm cảm giác ánh mắt của hắn dừng lại trên người mình tương đối dài, khiến trong lòng cô có chút lo sợ.

Bùi Tuấn quay một con số, người đoán cuối cùng là Cố Cẩm Tâm.

"5." Sở Thiên Ngạo ngồi ở bên trái Bùi Tuấn, hắn đoán đầu tiên.

"Không đúng. Lớn hơn 5." Bùi Tuấn lắc đầu một cái, nhìn Mạc Tiểu Hàn, "Tiểu Hàn, bây giờ cô chỉ có thể đoán ở giữa 5-10."

"7" Người đoán là Mạc Tiểu Hàn.

"Cũng không đúng. Lớn hơn 7. Cô Cố, đến phiên cô, cô chỉ có thể chọn một con số ở giữa 7-10." Bùi Tuấn ranh mãnh nhìn Cố Cẩm Tâm cười.

Cố Cẩm Tâm khẩn trương. Giữa 7 và 10 chỉ có hai số 8, 9, nếu đoán, khả năng cô đúng là 50%. Nếu như đoán đúng, cô sẽ phải nói thật, vừa rồi Bùi Tuấn nói rồi, lần này quy định nói thật lòng tương đối lớn.. . . . . . Không biết Bùi Tuấn sẽ chỉnh cô làm sao!

Cố Cẩm Tâm cắn môi, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, "8." Mắt chăm chú nhìn điện thoại ở trong tay Bùi Tuấn.

"Sai. Ai, coi như vận khí cô tốt!" Trên gương mặt đẹp trai của Bùi Tuấn có một chút ảo não. Không ngờ Cố Cẩm Tâm lại có vận số tốt như vậy.

"Thiên Ngạo, đến phiên cậu, cậu chỉ có thể chọn một con số giữa 8 và 10." Bùi Tuấn cười híp mắt nhìn Sở Thiên Ngạo. Sở Thiên Ngạo chắc chắn phải chết chứ còn nghi ngờ gì nữa! Con số trên điện thoại di động chính là số 9.

"Được rồi, tôi nhận phạt!" Sở Thiên Ngạo không biến sắc thu hồi ma trảo từ trên đùi Mạc Tiểu Hàn, nhìn Bùi Tuấn chớp chớp mắt.

Bùi Tuấn hiểu ý, nhìn Sở Thiên Ngạo nghiêm nghị tuyên bố: "Tôi lệnh cho cậu Đại Mạo Hiểm, hôn Mạc Tiểu Hàn!"

Bàn tay Sở Thiên Ngạo rời khỏi chân mình, Mạc Tiểu Hàn đang thở phào nhẹ nhõm. Kết quả Bùi Tuấn lại kêu Sở Thiên Ngạo tới hôn mình!

"Tôi kháng nghị! Quan toà đại nhân, anh phán quyết không công bằng!" Mạc Tiểu Hàn trừng Bùi Tuấn, việc này đơn thuần là giúp Sở Thiên Ngạo tới chiếm tiện nghi của mình!

"Kháng nghị không có hiệu quả. Tôi là quan toà, quy tắc trò chơi do tôi khống chế." Bùi Tuấn bất kể kháng nghị của Mạc Tiểu Hàn, dù sao đi nữa hắn cũng nhất định giúp Sở Thiên Ngạo.

Sở Thiên Ngạo nhìn Bùi Tuấn một cái, né tránh tầm mắt của Mạc Tiểu Hàn và Cố Cẩm Tâm, hướng Bùi Tuấn giơ ngón tay cái lên.

Trong quán rượu bắt đầu mở nhạc sôi động, Cố Cẩm Tâm vừa thoát nạn, giờ phút này cũng bắt đầu giục Mạc Tiểu Hàn: "Tiểu Hàn! Chơi đi! Dù sao cũng là trò chơi! Đừng như vậy a ~"

"Được rồi, chỉ cho phép hôn mặt thôi!" Mạc Tiểu Hàn miễn cưỡng đứng lên. Nếu đã chơi trò chơi thì phải có thắng thua. Cô không tin rằng ở nơi đông người mà Sở Thiên Ngạo có dũng khí ăn cô.

Mạc Tiểu Hàn đứng dậy, Sở Thiên Ngạo cũng từ trên ghế đứng lên, đi tới trước mặt cô.

Ánh đèn trong quán rượu rất mê hoặc, Sở Thiên Ngạo đã bị cảm giác say khơi lên chút ham muốn, bàn tay trực tiếp ôm vùng eo nhỏ nhắn của Mạc Tiểu Hàn. Mạc Tiểu Hàn tránh né, nhìn Cố Cẩm Tâm một cái. Cô thật sự rất sợ bị bạn tốt nhìn ra cái gì đó mờ ám giữa cô và Sở Thiên Ngạo.

"Bắt đầu nha! Còn mè nheo cái gì!" Biểu tình Bùi Tuấn một bộ chờ xem kịch vui.

Cố Cẩm Tâm cũng ở bên cạnh ồn ào: "Mau! Mau! Sở tổng, động tác phải nhanh nhẹn nhé!"

Mạc Tiểu Hàn tức giận trợn mắt nhìn Cố Cẩm Tâm một cái, thật là bạn xấu! Mới vừa rồi còn cùng Sở Thiên Ngạo gây gổ kia mà, hiện tại lại bắt đầu giựt giây cho Sở Thiên Ngạo sàm sỡ cô rồi ! Thật là bạn bè xấu a!

Vẻ tức giận của Mạc Tiểu Hàn bị Sở Thiên Ngạo thu vào trong mắt, trong lòng khẽ động, dưới ánh đèn Mạc Tiểu Hàn thật sự đẹp kinh người. Đôi mắt trong veo, bộ ngực đầy đặn dưới làn váy cổ chữ V khẽ nhấp nhô lên xuống, khiến cổ họng Sở Thiên Ngạo trở nên khô khốc.

Mạc Tiểu Hàn ngẩng đầu lên, đưa má đến trước mặt Sở Thiên Ngạo: "Chỉ cho phép hôn mặt a!"

Sở Thiên Ngạo mới không thèm để ý tới yêu cầu của Mạc Tiểu Hàn, một tay nắm eo Mạc Tiểu Hàn, ôm chặt cô trong ngực của mình, một giây sau, đôi môi lửa nóng đã áp vào miệng cô!

"Oa!" Cố Cẩm Tâm và Bùi Tuấn bắt đầu vỗ tay hoan hô.

Cố Cẩm Tâm nghĩ thầm, một lát nhất định phải trở về tra hỏi Mạc Tiểu Hàn, nhìn bộ dạng cô và Sở tổng, nhất định không đơn giản. Xem bộ dáng có vẻ Sở Thiên Ngạo đang đeo đuổi Mạc Tiểu Hàn.

Nếu như Tiểu Hàn có năng lực đối phó Sở Thiên Ngạo, vậy không biết có bao nhiêu người chết vì hâm mộ a! Ha ha, tốt nhất để cho mấy bà tám trong công ty nổi điên lên càng hay!

Cố Cẩm Tâm đã bắt đầu lên kế hoạch hôn lễ cho Mạc Tiểu Hàn.

Đầu lưỡi lửa nóng mang theo bá đạo tham muốn giữ lấy chui vào trong miệng Mạc Tiểu Hàn, bàn tay dính sát ở sau lưng cô, hơi thở nam tính mãnh liệt cuốn sạch tất cả, Sở Thiên Ngạo tham lam chiếm đoạt hương thơm cùng ngọt ngào của cô. Đầu lưỡi không ngừng ở trong miệng cô xoay tròn khuấy động, không buông tha cô một tấc nào.

Mạc Tiểu Hàn vừa xấu hổ lại vừa lo lắng, liều mạng giãy giụa, ánh mắt nhìn sang Cố Cẩm Tâm và Bùi Tuấn, thấy hai người đều say sưa nhìn cô và Sở Thiên Ngạo, trong lòng càng tức.

Sở Thiên Ngạo này, sao chẳng biết phân biệt được thời gian địa điểm, tùy tiện loạn phát tình dục!

Sở Thiên Ngạo cảm thấy cơ thể trong ngực giãy giụa, bộ vị nào đó vì sự giãy giụa của cô mà càng có phản ứng mãnh liệt.

Bàn tay ôm Mạc Tiểu Hàn càng chặt hơn, đôi môi nóng bỏng chuyển qua tai cô, nhỏ giọng nói: "Đừng động, tôi đã cứng lên rồi! Cẩn thận tôi ở chỗ này muốn em!" Hơi thở nóng hổi phả vào vùng nhạy cảm sau tai Mạc Tiểu Hàn, lời nói trần trụi khiến Mạc Tiểu Hàn đỏ mặt như sắp nổ tung!

Cơ thể mềm mại của cô đã cảm thấy bộ vị phái nam của Sở Thiên Ngạo bộc phát, lại không dám từ chối, sợ Sở Thiên Ngạo thật sự bị tinh trùng xông lên óc mà làm ra chuyện gì khiến cô càng thêm bối rối.

Tình cảnh này khiến Cố Cẩm Tâm có chút ngượng ngùng. Mặc dù cô nói chuyện cởi mở, bộ dáng phóng khoáng, nhưng thật ra tác phong rất bảo thủ, là một xử nữ không hơn không kém.

Quay đầu không nhìn Sở Thiên Ngạo và Mạc Tiểu Hàn nữa, ánh mắt của Cố Cẩm Tâm cũng không biết nhìn đi đâu.

"Cô Cố, nếu cô không biết nhìn đi đâu, không bằng nhìn tôi đi." Bùi Tuấn trêu ghẹo nói. Hai mắt sáng quắc nhìn Cố Cẩm Tâm.

Ngất, người này thật đúng là da mặt dày. Cố Cẩm Tâm thầm nghĩ, ngoài miệng không chút nào yếu thế: "Nhìn thì nhìn! Ai sợ ai!"

Cố Cẩm Tâm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Bùi Tuấn. Ánh mắt của Bùi Tuấn rất phong lưu đào hoa, đuôi mắt xếch lên, ánh mắt không sâu đen như Sở Thiên Ngạo, mà mang theo nụ cười không định nghĩa được. Bùi Tuấn vẫn là bộ dạng phóng đãng không bị trói buộc kia, miễn cưỡng tựa vào ghế sa lon, cặp mắt chăm chú nhìn Cố Cẩm Tâm.

Ngũ quan góc cạnh rất khôi ngô, đôi mắt đào hoa đa tình, đường cong đôi môi nhìn rất đẹp, hôn vào nhất định rất có cảm giác. . . . . . Cố Cẩm Tâm chợt phục hồi tinh thần! Trời! Cô rốt cuộc đang tưởng tượng cái gì thế!

Vội vàng thu hồi tầm mắt, cảm giác trên mặt mình nóng hừng hực!

"Ha ha. . . . . ." Thấy Cố Cẩm Tâm đột nhiên thu hồi tầm mắt rồi đỏ mặt, tâm tình Bùi Tuấn nhất thời thật tốt, cười lớn nhìn Cố Cẩm Tâm nói: "Cô Cố, cô thua a!"

"Hả?" Cố Cẩm Tâm không hiểu chuyện gì ngẩng đầu.

"Vừa rồi chẳng phải chúng ta đang chơi trò chơi sao, người nào cúi đầu trước sẽ thua " Bùi Tuấn cố ý trêu cợt Cố Cẩm Tâm.

"Ai chơi với anh trò chơi này hả? Tôi chỉ là tùy tiện nhìn anh mấy lần!"

"Chỉ là tùy tiện nhìn? Không có suy nghĩ gì? Vậy tại sao cô đỏ mặt, cô Cố?" Bùi Tuấn không buông tha cơ hội trêu cợt Cố Cẩm Tâm.

Mạc Tiểu Hàn bị Sở Thiên Ngạo hôn đến trời đất quay cuồng, cảnh tượng quá mãnh liệt, người ngồi những bàn gần đó đều ồn ào trầm trồ khen ngợi!

Mạc Tiểu Hàn xấu hổ, đôi tay chống vào lồng ngực Sở Thiên Ngạo, để hắn đừng dán sát vào mình như vậy: "Đủ rồi! Mau buông tôi ra!"

Sở Thiên Ngạo sắp bị dục hỏa thiêu đốt, giọng nói mập mờ không nên câu, nhỏ nhẹ cầu khẩn bên tai Mạc Tiểu Hàn: "Chúng ta đi vào phòng bao phía sau được không?"

Mạc Tiểu Hàn nổi giận, phòng bao, bao cái đầu anh a! Hung hăng đạp chân của Sở Thiên Ngạo một cái, muốn thừa dịp Sở Thiên Ngạo bị đau, chạy nhanh về chỗ ngồi, nhưng không ngờ cơ thể lại bị Sở Thiên Ngạo kiềm chế thật chặt.

Người phụ nữ này hôm nay thật to gan! Tối nay trở về nhất định phải giáo huấn cô lại một chút!

Sở Thiên Ngạo tức muốn chết, lại không dám hành động càn rỡ, tiểu huynh đệ vẫn còn chỉa thẳng trong quần, dù da mặt hắn dày, cũng không muốn bị người khác nhìn thấy tình huống xấu hổ này.

"Mạc Tiểu Hàn, em đi phía trước tôi, cách tôi gần một chút, giúp tôi cản trở tầm mắt người khác" Sở Thiên Ngạo nói khẽ với Mạc Tiểu Hàn.

"Sao phải vậy?" Sở Thiên Ngạo rốt cuộc chịu thả cô rồi sao, Mạc Tiểu Hàn vui mừng, nhưng với yêu cầu của hắn cảm thấy không hiểu.

"Đầu heo! Hình dáng này của tôi làm sao đi về!" Sở Thiên Ngạo sử dụng chính tiểu huynh đệ đang chỉa ra của hắn đụng đụng Mạc Tiểu Hàn, sự đụng chạm khiến Mạc Tiểu Hàn lập tức đỏ bừng cả mặt.

Được Mạc Tiểu Hàn che giấu, cuối cùng Sở Thiên Ngạo cũng trở lại chỗ ngồi. Vẫn còn không buông tha Mạc Tiểu Hàn, cúi người nói bên tai cô: "Một lát trở về sẽ dạy dỗ em!"

Một đôi ma trảo, mang theo dục vọng chưa thỏa mãn, lại xoa đôi chân trơn nhẵn của Mạc Tiểu Hàn.

Thật là xui xẻo! Mạc Tiểu Hàn ra sức tránh né, cái tay kia lại càng lấn tới, tìm kiếm nơi sâu kín của cô!

"Cẩm Tâm, bên này tớ nóng quá, tớ với cậu đổi chỗ ngồi được không?" Mạc Tiểu Hàn cảm thấy, nếu như mình còn bị Sở Thiên Ngạo quấy rầy như vậy nhất định sẽ điên!

"Được!" Cố Cẩm Tâm dễ dàng đồng ý lời thỉnh cầu của Mạc Tiểu Hàn.

"Cẩm Tâm, đừng đi! Ngồi bên cạnh tôi." Bùi Tuấn đưa tay kéo Cố Cẩm Tâm xuống, khóe miệng ẩn hiện một tia mỉm cười, nhìn Sở Thiên Ngạo chau mày.

Cố Cẩm Tâm mở to hai mắt nhìn Bùi Tuấn: "Anh mới vừa rồi gọi tôi là Cẩm Tâm? Bùi Tổng, chúng ta quen thân như vậy từ lúc nào rồi hả ?"

Bùi Tuấn cười híp mắt, đôi mắt hoa đào dừng trên mặt Cố Cẩm Tâm lưu luyến không rời: "Từ lúc mặt của em hồng.".

. . . . . .

Sở Thiên Ngạo cũng hướng Mạc Tiểu Hàn trợn mắt: "Mạc Tiểu Hàn!" Người phụ nữ này, muốn né hắn sao?!

Mấy ngày nay đi công tác, ngày nào hắn cũng rất nhớ cô, còn cô thì hay rồi, sung sướng đến hội gặp mặt, bây giờ còn bày ra bộ dáng ghét bỏ hắn, muốn cách xa hắn một chút? Rất tốt!

Thấy bộ dạng Sở Thiên Ngạo hung dữ với Mạc Tiểu Hàn như vậy, Cố Cẩm Tâm bắt đầu bất bình dùm Mạc Tiểu Hàn: "Sở tổng, tôi phát hiện anh đối với Tiểu Hàn không bình thường a! Có phải anh có ý tứ với gì Tiểu Hàn hay không?"

"Có ý tứ?" Sở Thiên Ngạo dường như cảm thấy từ này dùng rất khá, nên lặp lại.

"Đúng vậy! Có phải anh thích Tiểu Hàn hay không? Có muốn tôi giúp anh một tay theo đuổi cô ấy hay không?" Cố Cẩm Tâm trêu ghẹo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.