Trong chiếc xe Lamborghini, Sở Thiên Ngạo lạnh lùng nhìn màn bi kịch đang diễn ra trên đường. Mạc Tiểu Hàn đuổi theo chiếc xe hơi màu đen kêu gào, vẻ mặt tê tâm liệt phế khiến cho hắn vô cùng hiếu kỳ.
Chiếc xe Lamborghini tăng tốc độ, đuổi theo chiếc xe hơi màu đen trước mặt, nghiêng đầu lạnh lùng thoáng nhìn, ánh đèn quá mờ, nhìn không rõ ràng, chỉ có thể loáng thoáng thấy ngồi trong xe là một người đàn ông, bộ dáng lịch sự nhã nhặn.
Sao? Mạc Tiểu Hàn thích người đàn ông như vậy sao? Không hiểu sao trong lòng của Sở Thiên Ngạo có chút không thoải mái. Mạc Tiểu Hàn có quan hệ như thế nào với người đàn ông đó?
Khóe môi lạnh lùng khẽ mím lại, nhấn ga, chiếc xe Lamborghini trong nháy mắt bỏ rơi chiếc xe màu đen rất xa.
Cảm thấy có chút bức bối, Sở Thiên Ngạo quay kiếng xe xuống, làn gió đêm mát mẻ thổi vào. Bất ngờ điện thoại trên xe vang lên.
"Thiên Ngạo, em xin lỗi, về sau em sẽ không bao giờ làm như thế nữa. Tha thứ cho em đi!" Trong điện thoại, giọng nói mềm mại đáng yêu của Sulia tràn đầy ủy khuất và áy náy.
Sở Thiên Ngạo chau mày. Người phụ nữ này đã đến lúc loại bỏ rồi.
"Thiên Ngạo, sao anh không nói gì hết? Đừng nóng giận, tối nay anh ở biệt thự trên núi kia sao? Em sẽ tới với anh, nhất định em sẽ phục vụ anh tốt nhất. . . . . ." Sulia cố ý dùng giọng nói thì thầm mập mờ trêu đùa. Đối với công phu trên giường của mình, cô vô cùng có lòng tin. Các kiểu kỹ năng, mọi thứ cô đều tinh thông!
"Đem chìa khóa biệt thự giao cho bác Vương. Về sau, không cho đến gần nơi ở của tôi nửa bước." Sở Thiên Ngạo nhàn nhạt nói, giọng điệu mang theo vẻ uy nghiêm không thể tha thứ và không cho kháng cự, lạnh lùng và kiêu ngạo như một ác ma tàn nhẫn nhất.
"Thiên Ngạo! Sao anh có thể như vậy vô tình! Em yêu anh, em thật lòng yêu anh a!" Sulia cảm thấy tình thế không tốt, nôn nóng đến độ khóc lên. Dù sao, kim chủ có quyền có thế, ra tay hào phóng rộng rãi như vậy tìm thấy ở đâu được nha!
"Chi phiếu năm trăm vạn, một biệt thự 200m2 gần bờ biển, một chiếc xe Porsche kiểu mới nhất." Ngữ điệu của Sở Thiên Ngạo có một tia không nhẫn nại, hàng lông mày tuấn tú cũng khẽ nhíu lại. Hắn ghét những người phụ nữ dây dưa không dứt.
"Thiên Ngạo. . . . . . Em. . . . . . Được. Em hiểu rồi." Ban đầu dự định dây dưa quấy rầy một chút, cố tìm kiếm chút lợi lộc. Không ngờ Sở Thiên Ngạo quả nhiên ra tay rất xa xỉ, xem như cô đây kiếm được món hời rồi! Cả đời này không phải lo lắng đến chuyện cơm áo gạo tiền nữa!
Khó trách tất cả những người phụ nữ đều tranh nhau chen lên trước, muốn được leo lên giường của hắn, hắn không chỉ có đẹp trai giàu có, mà công phu trên giường có thể khiến cho phụ nữ khát vọng như điên, hơn nữa còn rất hào phóng! Những phụ nữ đã từng theo hắn, đều không ngoại lệ, đều được quà tặng rất hậu hĩnh.
Hắn đúng là người đàn ông khiến phụ nữ không thể kháng cự, người đàn ông suốt đời khó có thể quên.
Điện thoại trên xe lại vang lên lần nữa.
"Tổng giám đốc, những điều ngài cần tôi thăm dò đã có. Mạc Tiểu Hàn, mười chín tuổi, cao 1m61, cân nặng 43 kg, là sinh viên năm thứ hai của đại học T, ba của cô ấy là Mạc bạch Thạch, trước kia là tổng giám đốc của công ty châu báu Tinh Xán, sau đó công ty Tinh Xán phá sản, Mạc bạch Thạch cũng bị bệnh không dậy nổi, cả nhà bí mật dời đến thành phố C trốn nợ ." Dư Phong cung kính nói.
"Trốn nợ?" Ánh mắt tối đen của Sở Thiên Ngạo hiện ra một tia lửa nhỏ.
"Đúng vậy, tổng giám đốc. Theo như tôi điều tra, Mạc Tiểu Hàn hiện tại làm thêm ở ba nơi, chính là vì giúp ba cô ấy trả nợ."
Khóe môi lạnh bạc và sắc bén của Sở Thiên Ngạo mím lại: "Cô ấy có bạn trai chưa?"
"A, chuyện này chưa nghe nói qua. Từ khi nhập học tới giờ cô ấy bận đi làm thêm nên không có thời gian quen biết bạn trai."
"Thông báo cho tất cả chủ nợ của công ty châu báu Tinh Xán dịa chỉ của Mạc bạch Thạch hiện tại ."
"Dạ, tổng giám đốc."
"Thông báo cho các ngân hàng và các hiệu cầm đồ, không chấp nhận cho vay hoạc cầm bất cứ đồ vật nào của Mạc gia."
"Dạ, tổng giám đốc."