Sau lưng đau xót, đôi tay kia đột nhiên rời khỏi, hắn gian nan quay đầu lại, đúng lúc nhìn
thấy bóng dáng kia phủ thêm quần áo rồi đột nhiên biến mất….
May mà bản thân đã sớm có sự phòng bị, âm thầm dịch chuyển huyệt vị dưới lưng, nếu không, thật đúng là sẽ bị nàng tính sổ mất….
Nàng điểm huyệt vị đó, chẳng lẽ muốn cho mình ở đây ngâm nước cả đêm sao?
Thật ác quá, bằng không, chính mình muốn không bị bắt cũng thật khó!
Hoặc lắc đầu, phi thân lên mặc quần áo, khóe miệng lộ ra một tia cười giảo hoạt: Dạ Yêu, nàng trốn không thoát đâu!
Tiểu Tiểu chạy ra được hồi lâu, xác định phía sau không có người, mới bay về Viện của mình, không thắp đèn, trực tiếp chui vào trong ổ chăn, hồi
tưởng lại một màn kinh hiểm vừa nãy!
Thật nguy hiểm!
Suýt chút nữa, là bị hắn bắt rồi! Nếu như hắn thật sự trở thành chủ
nhân của mình, thì làm sao tìm cha cho Điểm Điểm được đây?
Không được, xem ra việc tìm cha phải nhanh chóng tiến hành!
Cái người tự xưng là Hoặc kia, thật đúng là có bản lãnh mê hoặc linh hồn
con người, không biết hắn có lai lịch gì? Cứ như vậy mà buông tha cho
mình sao? Có khi nào sẽ đi khắp nơi tìm mình không?
Còn
Sóc Vương kia nữa, hành hạ hắn cả đêm, không biết hắn hận mình ra sao
đây? Thật không ngờ chỉ một đêm mà thôi, mình đã đắc tội với hai nhân
vật lợi hại. Một người là Sóc Vương cao quý, người kia là tên ma đầu có
võ công cao cường mà người người trong giang hồ đều sợ hãi. Xem ra,thât
sự phải đi tìm chỗ trốn thôi, ở đây thật quá nguy hiểm.
Bên này Tiểu Tiểu không biết đã ngủ từ bao giờ, ngủ đến không biết trời
trăng gì, bên kia Thừa tướng phủ lại bởi vì một câu nói vô tâm của
nàng, sớm đã xảy ra họa.
Biết cuộc sống của nữ nhi trong cung không được tốt, Thừa tướng phu nhân Lâm Mỹ Kiều sáng sớm thức dậy đã đi qua thăm nữ nhi.
Không cần biết tại sao Hoàng thượng lại để cho nữ nhi trở về thăm người thân, có thể nhìn thấy nữ nhi là được. Lần đi hôm nay, không biết phải đợi
bao lâu mới được nhìn thấy nữ nhi lần nữa. Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm
Mỹ Kiều đau buồn vạn phần. Trên khuôn mặt được bảo dưỡng rất tốt liền lộ ra vẻ lo lắng.
Kéo lê bước chân nặng nề, thay đổi vẻ
mặt tự nhận là vẻ mặt tươi cười, bà chầm chậm đi đến sương phòng tạm
nghỉ của Thủy Tiên. Nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong không có tiếng động, gõ
thêm lần nữa, vẫn không có tiếng động…..
Một trong số
các nha hoàn theo Thủy Tiên về từ trong một căn phòng nhỏ ở bên cạnh
nghe thấy tiếng gõ cửa liền đi đến, sau khi chào hỏi phu nhân xong, buồn bực nói:
“Phu nhân, bình thường giờ này nương nương sớm đã dậy rồi. Cũng chưa bao giờ gõ của mà lại không nghe thấy âm thanh
trả lờ, chắc không phải là ngã bệnh rồi chứ…..”
Người nói vô
tình, người nghe lo lắng. Nghĩ đến việc nữ nhi có khả năng đã ngã bệnh,
trong lòng Lâm Mỹ Kiều lại càng lo lắng hơn, bà vừa gõ cửa vừa gọi:
“Thủy Tiên, Thủy Tiên? Con không sao chứ? Ta là mẫu thân đây, mau mở cửa đi….”
Mấy tiếng động trôi qua, bên trong vẫn không có bất kì phản ứng nào, nha
hoàn vội vội vàng vàng chạy ra ngoài gọi người, mà Lâm Mỹ Kiều thì ở chỗ này dùng sức để đẩy cửa, ai cũng không ngăn được…..
“Mẫu thân, hay là để con!” đỡ lấy thân thể chao đảo muốn ngã của Lâm Mỹ
kiều, Vu Hoa dùng sức đẩy cửa một cái, một chưởng phong sắc bén vừa
xuất, cánh cửa liền đổ ngã ra phía sau…..
Vài người nhanh chóng chạy vào phòng, lại nhìn thấy chăn đệm xếp ngay ngay ngắn ngắn, bên trong cư nhiên lại không có ai!
“Đây…..Thủy Tiên….” Lâm Mỹ Kiều dúng sức gọi, Vu Hoa chấn kinh nhìn tứ phía. Cuối
cùng tại một góc của bàn trang điểm, nhìn thấy để lại một tờ giấy trắng, vẻn vẹn mấy chữ, nhưng lại khiến cho Vu hoa đại kinh thất sắc!
Tờ giấy trong tay rơi xuống đất, Lâm Mỹ kiều lượm lên, chỉ thấy trên giấy viết:
Cha, mẫu thân, Hoa, Thủy Thủy, xin thứ cho Thủy Tiên không từ mà biệt…..
Hạnh phúc phải dựa vào chính mình nắm bắt lấy, hãy để ta đi tìm kiếm hạnh phúc đi!
Xem xong, Lâm Mỹ Kiều té ngã trên mặt đất, cả mặt trắng bệch……
“Ai có thể nói cho ta chuyện này là sao?”Vu Thừa tướng cầm tờ giấy nặng nề
ngã xuống ghế, nhìn mấy người trong sảnh—-đây là chuyện xấu, không thể
để quá nhiều người biết. Lúc này, biết chuyện cũng chỉ có Vu Hoa, Lâm Mỹ kiều, Thủy Thủy và nha hoàn kia mà thôi.
“Lão gia, Hoa
nhi đã phái người đuổi theo Thủy Tiên rồi, chỉ là chiều nay……”Lâm Mỹ
Kiều bất lực nói. Quý phi hồi cung, thời gian đã được quy định sắn, nếu
như chậm trễ, cũng không phải là tội nhỏ!
“Ta sao biết
phải gì? Sao nó lại không hiểu chuyện như thế chứ? Nghiệt chướng! đúng
là nghiệt chướng! chẳng lẽ ông trời muốn diệt Vu phủ của ta sao?”
Vu Thừa tướng ai thán nói. Vừa hạ triều, nhìn thấy quản gia liền cảm giác
đã có chuyện, ai mà ngờ là chuyện này chứ? Nếu đã chạy, lại đã qua một
thời gian, đâu có dễ mà tìm người chứ? Việc quan trọng hiện nay là làm
sao để vượt qua cửa ải này.
“Cha, người nói với Hoàng
thượng một tiếng, cứ nói tỷ tỷ ngã bệnh rồi, để tỷ tỷ về trễ hai ngày có được không?” Thủy Thủy sợ hãi nói, nàng cũng không biết tại sao đột
nhiên tỷ tỷ bỏ đi, có lẽ là chạy trốn. Bất quá, tỷ ấy đi như vậy thật là không biết nghĩ đến đại cục, thật không biết nếu để Hoàng thượng biết
được, sẽ ra sao đây….
“Cho dù còn một hơi thở, cũng phải trở về đúng giờ! Con nghĩ Hoàng thượng dễ nói chuyện đến thế sao? Lần
này, nếu như có người mượn cơ hội cáo giác, nói không chừng cả Tướng phủ của chúng ta đều tiêu….haizz!”
“Cha, có nghiêm trọng
đến thế không?” Thủy Thủy khẩn trương hỏi, nàng biết Hoàng thượng sẽ
tức giận, nhưng không nghĩ lại nghiêm trọng đến vậy.
“Hừ, chứ con nghĩ sao? Các người thử nghĩ xem, phải xử chuyện này ra sao mới được đây!”Vu Thừa tướng lo lắng nhìn bọn họ. Lúc này, bản thân mình cư
nhiên lại không có tí biện pháp gì.
Mặt trời chậm rãi
chuyển động trên trời, chớp mắt liền đã đến buổi trưa, còn một canh giờ
nữa, thì đến lúc phải giao người, mà người trong đại sảnh, vẫn mặt ủ mày chau như cũ. Thủy Thủy tức giận nói: “ Nếu Tiểu Tiểu ở đây thì tốt rồi, cô ấy nhất định sẽ có cách!”
Một câu nói, đã thức tỉnh
Vu Thừa tướng, ông nghĩ đến vị cô nương tinh quái kia, một đạo ánh sáng
từ trong đầu ông lóe lên: đúng, có lẽ, nàng ta sẽ có cách!