Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Chương 9: Chương 9: Chỉnh không chết ngươi?




Quay về khách sạn vội vã thu thập đồ đạc, đi theo bọn họ đến trước cửa một phủ gia to lớn, bên trên ba chữ vàng chói hiện lên rõ ràng trước mắt Tiểu Tiểu: Thừa tướng phủ! Không phải chứ, tìm một nơi miễn phí, cư nhiên lại tìm đến phủ Thừa tướng.

Quay đầu nhìn hai huynh muội bọn họ một cái, bọn họ cũng kinh ngạc nhìn cỗ xe màu xanh đậm trước phủ, nhưng lại là một cỗ xe ngựa rất tinh xảo, chẳng lẽ đấy không phải xe nhà bọn họ sao?

“Thủy Thủy, đây là nhà cô sao?” Chỉ lên cửa lớn kia, Tiểu Tiểu không xác định hỏi

“Đúng thế, Tiểu Tiểu, Ngưu Phong mà cô nói đến rồi kìa!” Thủy Thủy bất an nhìn ta một cái.

“Cô là tiểu thư Tướng phủ sao? Cha cô là Thừa tướng?” Rất nhanh liền động não, Thừa tướng nha, phải tạo mối quan hệ tốt với người đó, sau này tìm cha của Điểm Điểm không phải sẽ dễ dàng hơn sao?

“Tiểu Tiểu, cha ta đang ở nhà, Ngưu Phong kia đang ở bên trong, chúng ta có nên tránh đi trước không?” Thủy Thủy hướng một bên soái ca nháy mắt một cái, hai người kéo Tiểu Tiểu vào trong một bụi cây.

“Sao phải tránh đi chứ?” Không hiểu nhìn hai huynh muội bọn họ, Tiểu Tiểu ngây thơ hỏi.

“Bọn họ đến tìm cô nương, chắc chắn là vì chuyện của nhi tử họ rồi. Cô nương dám vào không? Cha ta rất nghiêm khắc nha!”

Soái ca vốn là “yêu ai yêu cả đường đi”, nhìn thấy muội muội của hắn thích Tiểu Tiểu, cũng rất quan tâm hỏi han.

“Này, cái này hả, sao không dám chứ? Nói cho hắn ta cách giải độc là được rồi, thật ra phương pháp giải độc rất đơn giản, một lát cứ chờ xem ta nhé.

Vỗ vỗ tay, Tiểu Tiểu tự tin nói. Cùng với hai huynh muội bọn họ bước vào cửa lớn, một người hơn năm mươi tuổi đến mời bọn ta đến đại sảnh, nói là Thừa tướng đang đợi bọn ta.

Chậm rãi đi vào dại sảnh, nhìn thấy đầu tiên đương nhiên là Ngưu Phong có cái mặt giống như mông đít khỉ mẹ kia rồi. Ngồi giữa là một lão đầu cũng khoảng hơn năm mươi tuổi, để râu mép, nhưng râu mép vẫn chưa trắng hoàn toàn. Mà ngồi bên cạnh hắn là một người nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, phu nhân bảo dưỡng không được tốt lắm, trên mặt tuy rằng mang nét cười, nhưng nét ưu sắc giữa mày biểu thị tâm tình gần đây của bà ta không được tốt cho lắm, có lẽ bởi vì đã lo nghĩ nhiều, thân thể bà ta có chút hư nhược. Ngồi đầu ở dưới nữa chính là một người nhìn khoảng hơn sáu mươi tuổi, râu của nam nhân đã bạc gần hết. Mặt của lão béo ục ịch, cùng với tên Ngưu Phong kia có chút giống nhau, chỉ là có chuyện khiến cho người khác không hiểu nổi, tại sao tuổi tác của lão đâ lớn như vậy rồi, nhi tử lại nhỏ như thế?

Nhin thấy bọn ta tiến vào, lão mập kia liền đứng dậy, lúc đầu là bực mình nhìn Tiểu Tiểu một cái, tiếp đó liền thay đổi bộ mặt tươi cười giống như Phật Di Lặc: “Vị này chính là Tiểu Tiểu cô nương sao? Nhi tử có chỗ mạo phạm, mong cô nương hãy thứ lỗi!”

Tiểu Tiểu liếc hắn một cái, một bên tay huých Thủy Thủy, Thủy Thủy vội vàng nói:

“Cha, mẹ, để con giới thiệu với mọi người. Đây là vị cô nương hôm qua đã giúp con bắt trộm trên phố, cô nương ấy tên là Tiểu Tiểu.”

Hai vị lão nhân ngồi trên kia vội gật gật đầu, mặt mỉm cười hiền lành, nghĩ đến mấy ngày sau còn phải làm phiền đến bọn họ, Tiểu Tiểu vội cúi ngưới nói:

“Chào bá phụ, bá mẫu!”

“Tiểu Tiểu cô nương, độc của nhi tử có thể làm phiền cô nương giơ cao đánh khẽ không?” Lão mập nhìn thấy bọn ta chào hỏi khách sáo, hắn gấp gáp hỏi. Tiểu Tiểu trong lòng nghĩ, thật là không có lễ phép. Mới vừa bắt đầu như vậy, bây giờ vẫn như vậy, đúng là cha nào con nấy, một chút cũng không sai!

Tiểu Tiểu không thèm để ý đến lão, lão quay đầu nhìn phu phụ Thừa tướng, nóng lòng hỏi:

“Vu Thừa tướng, Vu phu nhân, có thể giúp lão phu khuyên Tiểu Tiểu cô nương được không, mong cô nương ấy đại nhân đại lượng, giơ cao đánh khẽ?”

Thừa tướng nhìn về phía tên Ngưu Phong vô cùng thê thảm kia, tức giận hỏi:

“Tiểu Tiểu cô nương, cái này….”

“Cha, cha không biết đâu, tên Ngưu Phong này thât là quá đáng. Vừa nhìn thấy Tiểu Tiểu, liền ngăn chúng con lại, luôn miệng mắng “con ả thối”, Tiểu Tiểu chẳng qua là giáo huấn hắn một chút mà thôi.”

Không đợi Thừa tướng nói xong, Thủy Thủy đã chạy đến trước mặt Thừa tướng, làm nũng nói.

“Vu Thừa tướng có điều không biết, nói ra cũng không sợ ngài chê cười. Tối qua tiểu nhi trở về, liền bị tiêu chảy suốt năm canh giờ, từ lúc ăn tối xong liền bắt đầu bị tiêu chảy. Mãi đến gần sáng mới hết, suốt cả buổi tối, đều là ngồi chồm hổm ở đó, dậy cũng không dậy được. Lão phu đã từng mời đại phu đến xem, nhưng uống thuốc mấy cũng không có tác dụng, cuối cùng chỉ có thể kêu gã sai vặt dìu tiểu nhi, mới không đến nỗi té xỉu trong mao xí (nhà vệ sinh). Lão phu hỏi nhi tử có phải là đã ăn cái gì bậy bạ không, tiểu nhi mới nói chính là có cùng nói vài câu với vị cô nương này, vị cô nương này có đi qua nhìn thức ăn của bọn họ một chút. Sau này mới biết, những người đi cùng với nhi tử cũng trải qua một đêm như thế, thậm chí đến cả tiểu nhị ở tửu lầu cũng….”

Ha ha….ai đang cười hả, Tiểu Tiểu chính là đang liều mạng chịu đựng, thật không ngờ ta vừa nghiên cứu chế ra một chút thuốc tiêu chả liền có tác dụng như vậy? Tác dụng cũng quá rõ ràng rồi, suốt năm canh giờ hả? Chậc chậc…

Tự kỷ một phen, nhìn thấy một bên Thủy Thủy và soái ca đang cười phá lên, mà Thừa tướng và phu nhân thì đang kìm nén đến đỏ cả mặt, cuối cùng Thừa tướng ho khan một tiếng, không tự nhiên nói:

“Việc bị tiêu chảy hết năm canh giờ kia, Lưu chưởng quỹ có phải nói quá khoa trương rồi không?”

“Không khoa trương, Vu Thừa tướng, ta chỉ là thấy nàng ta đang ăn cơm một mình, hảo tâm muốn mời nàng ta ăn bữa cơm mà thôi, ai mà biết nàng ta cư nhiên….”

Nhìn thấy Tiểu Tiểu hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, Ngưu Phong sợ hãi cúi đầu.

Tiểu Tiểu cười nói: “Kì thực, chuyện đó không liên quan đến ta. Ta một mình đang ăn cơm, Ngưu Phong thấy ta là một nữ tử yếu đuối, muốn đùa giỡn ta, đương nhiên ta không phục tùng. Liền nhân tiện rời đi. về việc bị đau bụng hả? Có lẽ ngay đến lão thiên cũng nhìn hắn không thuận mắt, đem cái này áp đặt lên đầu ta, vậy Tiểu Tiểu ta thật không dám không dám tiếp nhận.”

“Tiểu Tiểu cô nương, cứ cho là việc này không liên quan đến cô nương, độc trên mặt nhi tử hôm nay cô nương có lẽ biết giải chứ? Mong cô nương đại nhân đại lượng, không nên chấp nhặt nhi tử,” Lão mập vẫn là khuôn mặt tươi cươi nhìn Tiểu Tiểu, nhưng trong lòng chắc chắn là đang hận Tiểu Tiểu muốn chết.

“Ta không có hạ độc, mặt của hắn cũng không phải là trúng độc. Ta đánh hắn, chỉ là muốn giáo huấn hắn một chút, cũng là thay lão nhân ngài giáo huấn hắn một chút, không nên tùy tiện đùa giỡn nữ nhân, cũng đừng tùy tiện mằng nữ nhân!” không thèm để ý đến cái khuôn mặt tươi cười cứng ngắc của lão, ta kéo một bên Thủy Thủy nói: “Thủy Thủy, hôm nay bị cái tên Ngưu Phong này giày vò mệt rồi, cô dẫn ta ra ngoài tìm chỗ nghỉ ngơi một chút đi!”

Thủy Thủy kéo tay ta, lúc bọn ta chuẩn bị rời khỏi, cái tên Ngưu Phong kia cư nhiên nắm lấy y phục của Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu trừng mắt với hắn một cái, hắn sợ hãi nhanh chóng thả ra.

“Tiểu Tiểu cô nương, nếu Lưu chưởng quỹ đã tìm đến đây, có thể nể mặt lão phu được không, bỏ qua cho Lưu Phong lần này đi?”

Lão mập nháy mắt với Vu Thừa tướng một cái, Vu Thừa tướng không tình nguyện hỏi.

Tiểu Tiểu quay đầu lại, nhìn lão mập và một bên Ngưu Phong kia, cười nói:

“Néu bá phụ đã nói như vậy, Tiểu Tiểu chỉ đành tuân mệnh. Kì thực cái này căn bản không phải là độc, dùng thứ đồ rất bình thường, nội phục gia tăng ngoại dụng (uống thuốc cộng thêm bôi ngoài da), rất nhanh sẽ khỏi!”

“Thứ gì?” Ngưu Phong nghe Tiểu Tiểu nói rất nhanh sẽ khỏi, vội vàng hỏi.

Nhìn cái bản mặt tràn đầy tính tò mò của hắn, Tiểu Tiểu cười nói:

“Thứ này, ở đâu cũng không thiếu, chính là nước rửa chân. Càng nồng càng tốt, càng thối càng tốt, uống hai chén, lại dùng nước rửa chân rửa mặt hai mươi lần, mặt rất nhanh sẽ không còn thũng nữa, hơn nữa càng trở nên láng mịn hơn….”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.