Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Chương 100: Chương 100




Cúi đầu xuống, Tiểu Tiểu mới thấy áo đang mở hai nút, phỏng chừng là tối qua thấy nóng nên mở ra, Tiểu Tiểu ảo não buộc lại, miệng mắng: “Sắc lang!”

______________________________________

Trong Vân Tiêu cung rất yên tĩnh, ngoại trừ đèn trong phòng chính vẫn còn sáng, đèn ở những nơi khác đều đã tắt hết. Cung đăng leo lắt, chỉ chiếu sáng chút đỉnh ở những nơi phụ cận, nhưng cũng điểm xuyết cả Vân Tiêu cung, làm nó thêm vẻ thần bí như mộng như ảo.

Không có? Sao lại không có chứ? Tiểu Tiểu ẩn thân ở chỗ tối, tránh đi ánh đèn leo lắt trong viện, đã tìm xung quanh Vân Tiêu cung hết mấy lần mà cũng không thấy bóng dáng Như Nhi đâu cả, nàng bắt đầu lo lắng.

Tiếp tục phóng hương, Tiểu Tiểu ngồi trong bụi cỏ, nàng biết giờ này trời đã tối khuya, người trong viện cũng đã ít đi, chính là thời gian tốt nhất để Như Nhi đi ra, Như Nhi ngửi được, nhất định sẽ chạy tới tìm nàng. Nhưng Như Nhi đâu? Nó đang ở nơi nào? Thời gian từng chút trối qua, sự bất an trong lòng Tiểu Tiểu ngày càng nặng, một loại dự cảm không lành xộc vào tim, Như Nhi, e rằng đã xảy ra chuyện thật rồi.

Trong lòng lo lắng, nhưng nàng cũng chẳng có cách gì hay. Nhắm mắt hít ngửi mùi hương bên mũi, mùi nồng nhất đó là lưu huỳnh, hơi gay mũi, khá khó ngửi; dưới mùi của lưu huỳnh, có thể nhận ra được hương hoa thoang thoảng, hương hoa rất nhạt, nhưng nếu ngửi kĩ thì vẫn có thể ngửi ra được. Mà trong mùi hương hoa, có lẫn với mùi hương mà ban nãy nàng phóng ra, mùi này con người thấy rất khó ngửi, nhưng Như Nhi, nó sớm đã quen mùi này rồi, hẳn là có thể ngửi được…

Ngửi thấy mùi hương mà không chịu ra, nó bị bắt nhốt rồi hay là căn bản không có ở đây? Không lẽ nó đã bị thương, tự mình chạy trốn rồi? Hay là…nàng thà là Như Nhi đã tự mình bỏ chạy rồi thì hơn.

Sau khi Tiểu Tiểu đi không bao lâu, cửa sổ từng mở giờ lại mở ra lần nữa, một người áo đen nhảy vào đi đến trước sập, người trên sập (1) đột nhiên ngồi dậy.

Trong phòng không thắp đèn, ánh trăng lờ mờ chiếu lên khuôn mặt Hoàng thượng, chập sáng chập tối, khiến cho ngươi ta không đoán ra được hắn đang nghĩ gì.

“Hoàng thượng, ban nãy người làm thế là quá mạo hiểm rồi, nếu như nàng ta muốn hại người, bây giờ há chẳng phải là…”

Người áo đen, chính là một trong những tử sĩ bí mật bên cạnh Hoàng thượng, bốn người bọn họ đều võ công trác tuyệt, là người Hoàng thượng tín nhiệm nhất.

“Tùy, chẳng phải ta cũng không sao đấy thôi? Tuy bây giờ nàng ta vẫn chưa tin tưởng ta, nhưng ta tin rằng nàng sẽ không hại ta. Lúc nãy ta cũng đang đánh cược, ta cược là nàng sẽ không hại ta, ta cũng thắng cược rồi!” Hoàng thượng tự tin cười một cái, sau đó hỏi:

“Sao rồi, tìm được vật gì à? Nàng ấy vừa mới ra ngoài, chắc hẳn lại đi tìm thứ gì rồi!”

“Hoàng thượng, người xem…” Người áo đen được xưng là ‘Tùy’ chìa tay ra trước mặt Hoàng thượng, một con rắn màu xanh cuộn thành vòng tròn nằm trong lòng bàn tay của y, hơi thở yếu ớt…

“Đây…một con rắn thật đáng yêu. Nó bị thương sao?” Nó nhỏ như thế, nhưng không thể không thừa nhận rằng nó rất xinh đẹp, toàn thân màu lục bích, không có chút tạp chất nào, không ghê tởm như những con rắn khác, nó cho người ta cảm giác thấy rất tốt, rất đáng yêu.

“Chắc là vậy, thuộc hạ nghĩ, đây chắc là thứ mà nương nương muốn tìm, có lẽ cũng là hung thủ đã cắn Vân phi. Hoàng thượng, có cần giao cho thái y không?” ‘Tùy’ hỏi.

Hoàng thượng đón lấy con rắn kia, đúng lúc con rắn trong tay mở mắt ra, sau khi dùng ánh mắt cầu cứu mà nhìn Hoàng thượng một cái, thì nó liền nhắm mắt lại tiếp, chắc là đã ngất đi rồi.

“Không cần, đặt nó bên cửa sổ, ngươi trông chừng nàng, nghĩ cách để nàng nhặt được. Đúng rồi, ngàn vạn lần đừng để nàng ấy phát hiện ra ngươi, biết chưa?”

Tiên phi, nếu như đây là thứ mà nàng tìm, thế thì nàng đúng là hung thủ đã hại Vân phi rồi, không ngờ nàng nói theo trẫm đến thăm Vân phi cũng là có dụng tâm khác. Nàng nói xem có phải trẫm nên cảm thấy thất vọng về nàng hay không? Thân ảnh ban nãy của nàng, còn có thủ pháp điểm huyệt của nàng nữa, hình như khác xa với những tư liệu ghi chép về nàng. Bất đồng nhiều đến thế, nàng bảo trẫm làm sao có thể tin rằng nàng là Tiên phi, Tiên phi là nàng được chứ?Nên nghĩ cách bức nàng hiện nguyên hình rồi, Hoàng thượng thầm nói.

Tiểu Tiểu ở phía xa Vân Tiêu cung, nàng không hề hay biết những chuyện đã xảy ra ở tẩm cung của Hoàng thượng, càng không biết việc nàng điểm huyệt Hoàng thượng, cũng không thành công. Nàng tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, tìm kiếm Như Nhi, lại hơn một canh giờ nữa trôi qua, nàng mới nản lòng đi về phía tẩm cung của Hoàng thượng.

Ngoài cửa sổ ở tẩm cung, Tiểu Tiểu cẩn thận mở cửa sổ, tình cờ loáng thoáng nhìn thấy một chút màu xanh trong bụi hoa tối đen, chẳng lẽ là Như Nhi? Run rẩy ngồi xổm người xuống, Tiểu Tiểu vén bụi hoa ra, nhìn thấy bộ dạng nửa sống nửa chết của Như Nhi, nàng đau lòng mà đem nó nâng lên tay: Như Nhi, để ngươi chịu khổ rồi!

Như Nhi cần được chữa trị ngay lập tức, về Lâm Tiên cung thì không kịp nữa, cho dù có bay thì cũng phải bay một lúc, làm sao đây? Vào trong à?

Tiểu Tiểu nghĩ tới Hoàng thượng vẫn còn đang ngủ, vào trong để chữa trị thì cũng không được thỏa đáng. Nghĩ ngợi không bằng hành động, Tiểu Tiểu mau chóng đi vào trong tẩm thất, nhìn Hoàng thượng đang ngủ yên trên sập xong, nàng mới dịu dàng mà đặt Như Nhi lên giường, nhỏ tiếng nói:

“Như Nhi, Như Nhi, ngươi tỉnh đi, tỉnh lại đi mà…”

Nói hai lần, Như Nhi đang hôn mê lại mở mắt ra thật, sau khi nhìn rõ người trước mắt là Tiểu Tiểu, nó kích động đến nỗi hai mắt đẫm lệ.

“Xin lỗi, Như Nhi, là ta và Điểm Điểm không tốt. Ta đã nói Điểm Điểm rồi, nó sẽ không bảo ngươi làm chuyện nguy hiểm như thế này lần nữa đâu. Như Nhi, nghe lời nào, ăn cái này trước đi, tẩy sạch độc lưu huỳnh mà ngươi hít vào cái đã.” Tiểu Tiểu từ trong tay áo lấy ra một cái bình nhỏ, đổ một viên thuốc ra đưa đến bên miệng Như Nhi, Như Nhi khó xử mà nhìn nàng một cái, nhận được sự kiên định trong mắt của nàng xong mới đành mở miệng nuốt xuống.

“Tốt, Như Nhi thật ngoan. Độc mà ngươi trúng rất lợi hại, ta phải châm cứu cho ngươi, châm cứu thì có hơi khó chịu, nhưng không được động đậy lung tung, biết chưa? Sẽ nhanh thôi, thời gian chưa tới một nén nhang là xong.” Tiểu Tiểu lấy từ bên hông một cái túi nhỏ, lúc mở ra, thì thấy bên trong là những ngân châm nhỏ được xếp thành hàng, ngân châm lấp lánh dưới ánh trăng…

“Như Nhi, ngươi có cần ta điểm xà huyệt của ngươi trước hay không? Bây giờ ngươi đã bị thương, như thế không tốt, nghe lời nào, không đau đâu!”

Mắt Tiểu Tiểu híp lại, ánh sáng trong phòng rất tối, không biết có nhận nhầm huyệt vị không nữa? Sự chần chừ của nàng, khiến Như Như càng thấy sợ hơn, nó thà rằng khỏi từ từ cũng không muốn bị kim châm đâu.

“Ngươi phải mau khỏi, sau khi khỏi rồi còn phải đi theo ta nữa, cái tên nhóc Điểm Điểm kia quá ngịch ngợm, ngươi đi theo nó ta không yên tâm. Nhưng nghịch thì cứ nghịch vậy, trẻ con tinh nghịch một chút thì mới tốt, dù sao thì chúng ta cũng sắp đi rồi, chỉ là không biết có thể giúp Điểm Điểm…Như Nhi, nếu ngươi có thể nhận ra được dòng máu đang chảy trong người Điểm Điểm là của ai thì tốt biết mấy!”

Lời Tiểu Tiểu còn chưa nói xong, tựa như đột nhiên nhớ ra điều gì đó mà ngừng lại. Phía sau, Hoàng thượng đang ngủ trên sập sớm đã mở mắt, nghe lời đối thoại của nàng và rắn, nhìn nàng trị thương cho rắn, sự hoài nghi trong lòng Hoàng thượng ngày càng lớn, rất nhiều chuyện hắn nghe mà như đang trong mây mù, nhưng hắn không lên tiếng, tiếp tục nhìn một người một rắn ở đối diện.

Ánh bạc lấp lánh, Tiểu Tiểu nhanh chóng đem hơn mười cây ngân châm cắm lên mình Như Nhi, Như Nhi khó chịu mà nhìn Tiểu Tiểu, nhưng nó cũng nghe lời không cựa quậy, cái lưỡi màu lửa đỏ thè ra, Tiểu Tiểu khẽ bật cười ha ha:

“Ngươi đúng là nghịch ngợm, Điểm Điểm chỉ muốn bảo ngươi dọa cho mấy ả một chút mà thôi, ngươi thì hay nhỉ, thật sự cắn người luôn. Như Nhi, ngươi không biết đâu, chiều hôm qua có người bỏ đầy ắp rắn lên giường của ta, muốn dùng rắn để dọa ta đây mà? Cách nghĩ của bọn họ thật ấu trĩ, cũng chẳng nghĩ xem ta lớn lên ra sao? Muốn dùng rắn hù dọa ta à? Há há, số rắn ta thấy qua đâu chỉ ngàn vạn? Ngay đến vua rắn ta còn không sợ, công chua rắn lại là bạn ta, còn sợ đám rắn tép riu kia hay sao? Như Nhi, số rắn kia ta không có hại chết chúng đâu nha, chỉ dùng chút mê hồn hương với bọn chúng mà thôi, đợi vết thương của ngươi khỏi, ngươi đi giao tiếp với chúng nó một chút. Ta cũng chẳng cần mạng của ả, chỉ bảo bọn chúng theo lệnh của ả mà đi chào hỏi ả thôi, được không? Ta cũng rất mong đợi người kia hưởng thụ tư vị bị cắn trả ra sao? Bị nhiều rắn như thế vây quanh, chắc ả cũng thể nghiệm đủ thành quả mà bản thân mình thiết kế ra rồi nhỉ?”

Như Nhi gật đầu, cái này đối với nó mà nói chỉ là chuyện nhỏ, bất luận là rắn gì, hẳn là vẫn phải nể mặt nó vài phần, công chúa rắn này cũng đâu phải chỉ là hư danh.

“Được rồi, thời gian cũng đã gần đủ, ta giúp ngươi nhổ châm ra, vậy là chúng ta có thể đi ngủ được rồi!”

Giống như lúc hạ châm, Tiểu Tiểu nhanh chóng nhổ châm ra, Như Nhi uốn éo thân mình, cảm thấy đúng là dễ chịu không ít, Tiểu Tiểu vươn cánh tay ra, Như Nhi phi thân một cái, cả người đều quấn quanh cánh tay Tiểu Tiểu, giống y như một cái vòng tay màu lục bích, rất phù hợp mà đeo trên cổ tay Tiểu Tiểu.

Rón rén đi đến trước sập, sau khi Tiểu Tiểu giúp Hoàng thượng giải huyệt ngủ xong thì mới trở về giường, vừa nằm xuống gối là ngủ liền, hoản toàn không chú ý đến ánh mắt vẫn luôn đánh giá nàng.

Hôm sau, khi Tiểu Tiểu thức dậy thì sớm đã quá trưa, thoải mái duỗi người một cái, nhìn cảnh vật lạ lẫm xung quanh, Tiểu Tiểu ngây ra một lúc.

“ ‘Thụy Tiên’, nàng đúng là ‘Tiên ngủ’ mà, đã quá trưa rồi nàng mới thức dậy, xem ra ngày tháng nàng sống quả là không tệ.”

Âm thanh trêu đùa, đến từ Hoàng thượng đang ngồi ở nơi không xa nhìn nàng, Tiểu Tiểu nghiêm mặt: “Kệ ta!”

Nói xong, nàng đột nhiên cảm thấy không đúng, ánh mắt của Hoàng thượng, đang nhìn đi đâu vậy?

Cúi đầu xuống, Tiểu Tiểu mới thấy áo đang mở hai nút, phỏng chừng là tối qua thấy nóng nên mở ra, Tiểu Tiểu ảo não buộc lại, miệng mắng:

“Sắc lang!”

“Nàng nói cái gì?” Hai mắt Hoàng thượng nguy hiểm híp lại, người cũng đi đến bên giường, nhưng khi nhìn thấy chiếc ‘Vòng xanh’ trên cánh tay nàng thì dừng lại.

“Hoàng thượng, thiếp đã nói gì? Thiếp có nói gì đâu. Thần thiếp chỉ là đang nghĩ, bên chỗ Lâm Tiên cung chắc cũng thu dọn xong rồi, thần thiếp cũng nên hồi cung thôi, bằng không, hậu cung của người sẽ đại loạn mất.”

Tiểu Tiẻu sụp mi thuận mắt nói, trên mặt vương ý mừng không che giấu được. Từ đâu mà mừng, Hoàng thượng cũng đã đoán ra phần nào, nhưng có một câu nàng nói lúc nãy có chút không đúng, không thể nói là bây giờ nàng mà hồi cung thì hậu cung sẽ không đại loạn, từ lúc nàng ra khỏi lãnh cung, thì hậu cung đã đại loạn rồi.

Hoàng thượng không ngăn cản, Tiểu Tiểu thuận lợi về cung, Hoa Nguyên và Từ ma ma nhìn thấy Tiểu Tiểu, kích động đến nỗi ôm lấy nàng bật khóc. Đống rắn hôm qua, bọn họ đều đã nhìn thấy cả rồi, không ngờ lại có người cừu thị nương nương đến vậy, suýt chút nữa là nương nương bị bọn chúng hại chết luôn rồi.

Tiểu Tiểu sảng khoái cười một cái, ở trong cung người lo lắng cho nàng vẫn còn, nhưng trong số đó lại thiếu đi một người, đấy chính là Điểm Điểm, Điểm Điểm mà nàng thương yêu nhất. Tối qua bận rộn cả đêm, nàng gần như quên đi chuyện của Điểm Điểm, bây giờ nhớ tới Điểm Điểm, trong lòng Tiểu Tiểu bắt đầu lo lắng.

Điểm Điểm nhỏ thế kia, tối qua ngủ thế nào? Lân vương có phát hiện ra nó là bé trai không? Nếu phát hiện ra, thì sẽ làm sao? Còn Sóc vương nữa, có đến chỗ Lân vương góp vui hay không? Hắn vốn có thù oán với mình, có lấy Điểm Điểm ra để khai đao hay không?

“Rắn đâu? Để ở đâu hết cả rồi?’

Tiểu Tiểu muốn đi tìm Điểm Điểm, bây giờ nàng chẳng yên tâm chút nào, nàng không thể đợi thêm một giây phút nào nữa. Trong lòng nghĩ đoạn, nàng nhìn mặt trời, vừa mới qua buổi trưa, bây giờ Lân vương vẫn chưa trở về, qua đó tìm thằng bé là vừa hay.

Nghe nương nương hỏi đến lũ rắn, Hoa Nguyên và Từ ma ma hơi sợ sệt một chút, nhưng bọn họ vẫn dẫn Tiểu Tiểu đến cái lồng giam lũ rắn, nhìn đống rắn nằm cùng nhau kia, Tiểu Tiểu bật cười khà khà, mà Như Nhi trên cổ tay nàng, sau khi ngửi thấy mùi của đồng lại thì cũng tỉnh dậy.

Lũ rắn nhìn thấy Tiểu Tiểu, trước tiên là ngóc đầu, thè lưỡi như muốn diễu võ dương oai, có vài con còn bò lên phía trước, dáng vẻ ngọ nguậy muốn di chuyển. Tiểu Tiểu hừ lạnh một tiếng, quả nhiên là một lũ động vật đầu óc đơn giản, đều đã bị nhốt trong lồng rồi, bọn chúng còn muốn lật ngược tình thế chắc? Hơn nữa, nếu không phải nàng lòng dạ từ bi, lũ rắn này sớm đã hồn về tây thiên luôn rồi, làm gì còn có cơ hội mà xấc xược ở đây cơ chứ?

Tiểu Tiểu vỗ Như Nhi một cái, Như Nhi ngẩng đầu, thè lưỡi kiêu ngạo nhìn lũ rắn trong lồng, ánh mắt của lũ rắn vừa đụng phải Như Nhi trên tay Tiểu Tiểu, con nào con nấy đều cúi đầu, không ngạo mạn nổi nữa. Đây giống như con người chúng ta vậy, con người nhìn thấy quan, đều sẽ cúi đầu vểnh tai, mà rắn nhìn thấy công chúa của bọn chúng, cũng không dám có bất kì sự xấc láo nào.

“Như Nhi, ngươi nói với bọn chúng một tiếng đi!”

Tiểu Tiểu trong trẻo nói, không ngờ Như Nhi còn có ích hơn cả trong tưởng tượng của nàng, còn tưởng là nó sẽ phải phí một đống lời lẽ nữa chứ?

Như Nhi trên cổ tay thè lưỡi rắn ra, Tiểu Tiểu cười nói:

“Như Nhi, thế thì ở đây giao cho ngươi nha. Ta phải ra ngoài thăm Điểm Điểm, ngươi phải chú ý chút, buổi tối mới hành động, biết chưa?”

Nhận được câu trả lời của Như Nhi, nhìn thấy Như Nhi chạy tới chỗ đám rắn, Tiểu Tiểu mới hứng phấn đi ra ngoài. Ngày mai là biết được kẻ nào muốn dùng rắn hại mình rồi! Hưng phấn quá đi, nghĩ đến việc ả nữ nhân rắp tâm bất lương kia bị giáo huấn, bị rắn dọa cho chạy loạn cả lên, thì nàng liền nhịn không được mà bắt đầu cao hứng.

……………………

“Gia, dạo gần đây kẻ đến thăm phủ vào nửa đêm lại tăng lên không ít!” Quản gia đứng trong thư phòng, nói với người đàn ông ngồi trước bàn sách.

“Ừm, biết rồi, để bọn họ tiếp tục bận đi. Người biết chuyện trong phủ không phải đều đã xử lý cả rồi sao?” Người đàn ông trước bàn sách cười lạnh, nếu như ngay đến điểm này mà cũng làm không gọn, thì sao ông có thể yên ổn mà làm tể tướng hai mươi năm cơ chứ?

“Đều đã xử lý rồi, nhưng hình như lần này hai vị Vương gia đồng thời đều chú ý tới tình huống trong phủ chúng ta rồi.”

Quản gia lo lắng hỏi: “Có phải trong cung bị phát hiện rồi không?”

“Chắc không đâu, với tính cách của Hoàng thượng, nếu đã phát hiện thì sẽ không bỏ qua cho chúng ta như vậy đâu. Ngài ấy sẽ lập tức chớp thời cơ mà hành động, theo lão phu thấy, chỉ là hoài nghi thôi!” Trong ánh mắt của Vu tướng lóe lên một tia âm hiểm:

“Chẳng qua chỉ là một dã nha đầu, cho dù tướng mạo giống Tiên Nhi, ả cũng không thể hoàn toàn giống với Tiên Nhi của ta được. Người này ấy à, rất nhiều thứ không thể bắt chước được…”

Tiên Nhi, là niềm tự hào của ông, một đại gia khuê tú tốt bao nhiêu, một người đoan trang hữu lễ thế kia. Nếu như không phải do ả ta chia rẽ, con bé sẽ rời khỏi hoàng cung, làm ra chuyện khiến gia tộc hổ thẹn như vậy hay sao?

“Gia, thế nhị tiểu thư thì sao? Cô ấy vẫn không chịu uống thuốc…” Quản gia khẽ thở dài một tiếng, đều là vì nhị tiểu thư ngây thơ lại quật cường kia.

“Con bé…Thủy Thủy…nghĩ cách để bọn họ gặp mặt một lần đi. Nếu như con bé muốn giữ lại đứa trẻ này, thì cứ giữ lại, nói không chừng sau này sẽ có ích!” Tinh quang trong mắt thừa tướng lóe sáng, trong lòng quản gia cả kinh, chắc là ngài ấy lại nghĩ ra chủ ý hay ho gì rồi.

Thủy Thủy, tại sao con lại yêu phải hắn cơ chứ? Lân vương không tệ, nhưng cũng là một nhân vật rất khó đối phó. Nếu như con cứ tiếp tục kiên trì như vậy, nói không chừng sẽ thật sự hủy đi cả đời của con mất thôi.

“Chuyện kia, ngươi đã làm thỏa đáng cả rồi chứ?” Trong phòng lại trầm mặc rất lâu, quản gia vừa muốn cáo từ, Vu tướng đột nhiên hỏi.

“Gia, thỏa đáng cả rồi! Bọn họ nói đảm bảo nội trong một tháng sẽ giao hàng!” Quản gia run rẩy một chút, nghĩ đến đám người kia, thật đúng là đáng sợ. Trước kia, ông chưa từng giao thiệp với đám người đó, bây giờ có một lần kinh nghiệm là đủ rồi, không muốn gặp lại đám người ấy lần nữa đâu.

“Một tháng, thời gian quá lâu, ta sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó, tăng tiền thù lao lên gấp bội đi. Bảo bọn họ nội trong mười ngày, nhiều nhất là mười lăm ngày phải làm cho gọn. Chỉ là một dã nha đầu không được sủng mà thôi, chắc sẽ không có gì khó khăn đâu.” Vu tướng bực bội nhìn quản gia một cái, trong cung cho ông cảm giác không tốt đẹp gì, ông không muốn cả đời anh minh, lại bị hủy trong tay nha đầu kia. Chỉ cần không có ả, thế thì…

Vu tướng ‘ha ha’ bật cười: “Chuyện này đã xong, thì chuyện của hai vị Vương gia tự nhiên sẽ được giải, Thủy Thủy, chắc cũng…”

“Để ta vào, ta muốn gặp cha ta!”

Ngoài phòng, đột nhiên truyền đến một tiếng kêu, làm gián đoạn cuộc nói chuyện trong phòng, Vu tướng cau mày, nhìn quản gia một cái, mặt quản gia tối lại, vội nói:

“Gia, nhị tiểu thư vẫn còn là đứa trẻ, cô ấy tìm ngài hẳn là vì chuyện của đứa bé, lão nô nào có nói gì với cô ấy đâu…”

Vu tướng trừng quản gia hồi lâu, tiếng nói bên ngoài cũng ngày càng gấp gáp:

“Cha, con biết cha ở bên trong, con muốn gặp cha…cha đang ở trong…tại sao không gặp Thủy Thủy…Thủy Thủy muốn gặp người…”

“Ngươi cả nghĩ rồi, ta còn không tin tưởng ngươi được sao? Vả lại, ngươi nhìn Thủy Thủy khôn lớn, sự quan tâm ngươi dành cho nó không hề ít hơn chúng ta. Ta lý giải, chỉ là…”

Vu tướng khẽ than một tiếng, tránh con bé lâu như vậy, chính vì ông không muốn bị nước mắt của con bé làm lung lay, tính cách của cô con gái này ấy à, giống y như mình, cũng không phải dễ dàng làm thay đổi được.

“Lão gia, chỉ cần chuyện trong cung giải quyết xong, ngài ấy sẽ là người không còn gì vướng bận nữa, thời gian lâu rồi sẽ dần dần quên đi. Mà bên chỗ nhị tiểu thư, suy cho cùng cũng đang mang cốt nhục của ngài ấy, cho dù ngài ấy không thừa nhận, Hoàng thượng cũng chưa chắc sẽ để cho ngài ấy làm càn đâu, đứa bé nhận tổ quy tông chỉ là chuyện sớm muộn thôi…lão gia, người đã quyết định phải ra tay rồi, tại sao còn phải trốn tránh nhị tiểu thư? Ngài quan tâm cô ấy, nhưng bây giờ ngài đối đãi như vậy với nhị tiểu thư, ngay đến phu nhân cũng nổi lên lòng phòng bị với ngài rồi…”

Quản gia khó hiểu nhìn Vu tướng, Vu tướng cười khổ nói:

“Ta làm như vậy, còn không phải vì muốn tốt cho Thủy Thủy hay sao? Bà ấy cũng không nghĩ xem, chỉ toàn trách ta thì có ích gì? Việc đó, ngàn vạn lần đừng nói với bà ấy, càng đừng nên nói cho thiếu gia…!”

________________

Chú thích:

(1) Sập (tháp): giường thấp, hẹp và dài. Dùng để nghỉ trưa hoặc ngồi chơi đánh cờ vào thời xưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.