Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Chương 115: Chương 115






Sao lại là hắn chứ? Dựa theo ghi chép trên này, cái người đêm đó mình giúp giải độc tuyệt đối không phải là Lân vương, mà là…

__________________________

“Hỷ công công, thế tối nay nhờ cả vào ngươi rồi, bổn cung học chậm lắm đó…”

Thong dong trở về chiếc ghế bên cửa sổ mà Hoàng thượng hay ngồi, Tiểu Tiểu bât đầu phẩm trà. Tiểu Tiểu nàng là người thế nào chứ, muốn lấy mạng người khác để uy hiếp nàng, đừng nói là cửa, ngay đến cửa sổ, lỗ chó cũng chẳng có cái nào đâu.

“Nương nương, nô tài biết, nô tài hiểu!” Hỷ công công cúi đầu xuống. nương nương thông minh, ông còn không biết hay sao? Cái khác không nói, chỉ cần nhìn biểu hiện bây giờ của nàng ấy là đủ biết, nàng ấy sẽ không học tập cho đàng hoàng đâu, mà từ ngày mai trở đi ông đã định sẵn là sẽ bị chịu tội rồi.

“Hỷ công công, ngươi hiểu gì rồi? Sao trẫm không biết nhỉ?” Hoàng thượng cười y như hồ ly, Hỷ công công nhăn mặt, câu hỏi này có thể từ chối trả lời không?

“Đúng đó, Hỷ công công, ngươi đã hiểu gì? Sao bổn cung lại không biết?” Nhìn ra chỗ khó xử của Hỷ công công. Nhưng Tiểu Tiểu cũng không định bỏ qua cho ông ta, nàng cũng góp vui mà hỏi.

“Hoàng thượng, nương nương, nô tài có thể từ chối trả lời không?”

Bây giờ, làm chủ tử không dễ, nhưng làm nô tài cũng nào có dễ dàng gì? Hai người cùng nhau chơi ông, cái mạng già của ông không biết chơi nổi mấy ngày nữa?

“Không thể!”

“Không được!”

Hoàng thượng và Tiểu Tiểu cười nhìn nhau một cái, hóa ra bọn họ cũng có lúc thần giao cách cảm như thế này, Hỷ công công rầu mặt, nói thì nói vậy, cùng lắm thì mất cái đầu, mất cái mạng thôi.

“Hoàng thượng, nương nương, nô tài biết nương nương thiên tư thông minh, biết nương nương tuệ chất lan tâm, chuyện hầu hạ Hoàng thượng cho dù không cần học cũng có thể làm tốt…”

Rụt rè ngẩng đầu, nhìn nương nương vênh cằm đắc ý, xem ra quả nhiên lời hay thì dễ nghe, ngay đến nương nương cũng bị những lời hay của mình rót cho mê mẩn luôn rồi.

“Tiếp tục!” Lời nói vốn dĩ đến đây có thể chấm dứt, nhưng hiển nhiên là Hoàng thượng không định tha cho mình, cũng không muốn để nương nương đắc ý tiếp, lời của hắn làm tan vỡ hi vọng cuối cùng của Hỷ công công. Nương nương hứng thú mà nhìn ông, Hỷ công công cúi đầu nhắm mắt nói tiếp:

“Nhưng mà, nương nương vốn chẳng có dự định hầu hạ Hoàng thượng cho đàng hoàng, cho nên nô tài đã chấp nhận số phận. Mong nương nương ban thuốc!”

Ban thuốc, đương nhiên Tiểu Tiểu hiểu ý Hỷ công công, mà Hoàng thượng thì lại càng thêm am hiểu mà nhìn Tiểu Tiểu, hắn bật cười ha hả:

“ ‘Thụy Tiên’, không ngờ Hỷ công công của trẫm lại hiểu nàng đến vậy, nàng thật sự muốn như vậy ư?”

“Hoàng thượng nói đùa rồi, lời căn dặn của Hoàng thượng, thần thiếp tự nhiên sẽ dụng tâm học tập. Nhưng năng lực con người có hạn, một người có thể rất thông minh, nhưng cũng chưa chắc ở bất kì phượng diện nào cũng thông minh. Thần thiếp có lẽ ở một mặt nào đó cũng trời sinh chậm chạp. Cho nên thần thiếp sẽ tận lực, nhưng có tác dụng thật sự hay không thì…”

Tiểu Tiểu cười giả dối, trên mặt Hoàng thượng xẹt qua một tia bực dọc, so với nụ cười giả tạo hiện giờ của nàng, hắn càng thích nàng cười tinh nghịch với hắn hơn. Cho dù là lúc trợn mắt tức giận với mình, còn dễ coi hơn là bộ dạng lúc này của nàng.

“Hỷ công công, ngươi đúng là tự biết lấy mình, nếu như ngày mai nương nương còn chưa học được, trừng phạt ngươi gấp bội!”

Hoàng thượng sẽ không phát hỏa với nàng, nhưng không có nghĩa là đối với người khác cũng vậy, chuyện tối hôm đó của Hỷ công công, nếu như đối tượng không phải là nàng, hắn sớm đã trừng phạt ông ta rồi. Hôm nay lại vì nàng mà chịu phạt, hắn không tin nàng còn có thể thờ ơ vô cảm như vậy.

“Ừ, Hỷ công công, ngươi phải cố lên. Nhưng thứ mà ngươi cần, bổn cung cũng sẽ chuẩn bị tốt cho ngươi. Bổn cung cam đoan, thứ chuẩn bị cho ngươi, tuyệt đối là cực phẩm trong cực phẩm!”

Trên mặt mang theo nụ cười nhạt nhẽo, Tiểu Tiểu rất phản cảm với việc làm hiện giờ của Hoàng thượng. Không trừng phạt mình, nhưng lại muốn lấy tính mạng người khác để khiến mình khuất phục, hình như cũng quá xem trọng nàng rồi thì phải.

“Cực phẩm mà ái phi chuẩn bị, trẫm thật sự mỏi mắt mong chờ đấy!”

Hoàng thượng cười tà, Tiểu Tiểu tự rót tự uống, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nàng càng nói nhiều, có lẽ Hoàng thượng sẽ trừng phạt Hỷ công công càng nặng hơn, suy cho cùng thì vẫn không giống với Lân vương, nói chuyện với Lân vương, nàng có bao giờ phải suy nghĩ cần nói gì đâu? Nhưng Hoàng thượng thì lại không như vậy, hắn là đế vương, tuy rằng biết hắn còn có hứng thú với mình, vẫn chưa có lòng giết mình, nhưng lúc nói chuyện vẫn phải suy nghĩ mấy bận, vừa muốn làm hắn tức đến giậm chân, lại phải đừng khiến cho hắn động sát tâm với mình, giới hạn như vậy, thật sự khó nắm bắt.

Ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng thượng, chỉ thấy hắn đang nghiêm túc xem tấu chương trên bàn, mà Hỷ công công đứng phía sau hắn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà đứng cúi đầu, Tiểu Tiểu nhàm chán đứng dậy. Rảnh rỗi vô sự, đi đến trước hai bên giá sách của Hoàng thượng xem lướt qua. Vốn rảnh rỗi không có gì làm nên chỉ xem vậy thôi, nhưng không ngờ lại tìm được ở trên giá sách mấy quyển y dược thư tịch ngoại thế thịnh truyền đã tuyệt tích , Tiểu Tiểu hứng thú rút ra, đứng trước giá sách chậm chãi lật xem.

Hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương hơi hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Tiểu Tiểu một cái, cười tà mị, mà ánh mắt của Hỷ công công cũng quét qua, ông ta lo lắng nhìn Tiểu Tiểu, nhưng lúc Hoàng thượng trừng mắt nhìn tới thì vội vã cúi đầu, tiếp tục nhìn giày của mình, không ngẩng đầu lên nữa.

Tiểu Tiểu xem sách, trước giờ luôn rất kĩ càng, chỗ có hứng thú, nàng sẽ xem tỉ mỉ một lượt, lúc không hứng thú, thì lật nhanh như gió. Rất mau, mấy quyển sách nàng đều đã lật qua, ánh mắt tiếp tục xem xét, những cái khác đều là những loại sách đàm luận đại đạo lý, sách lược trị quốc khiến cho Tiểu Tiểu tránh còn chẳng kịp, ngoại trừ một cái hộp màu đen có khóa ra.

Đây là Ngự thư phòng của Hoàng thượng, sao lại có cái hộp đen bị khóa nhỉ? Hơn nữa cái hộp rất nhỏ, chỉ lớn hơn một quyển sách dày bình thường chút thôi. Tiểu Tiểu có thể chắc chắn, bên trong chiếc hộp đen này, hẳn là chỉ đựng một quyển sách mà thôi. Là sách gì nhỉ? Còn cần phải bảo mật thế sao?

“ ‘Thụy Tiên’, được rồi, nàng có thể về trước, thời gian không còn sớm nữa!” Thanh âm của Hoàng thượng bỗng truyền tới, tay Tiểu Tiểu vừa định vươn tới chỗ cái hộp đen ấy, nghe thấy vậy liền thu lại, quay đầu nhìn về phía Hoàng thượng, thì thấy tấu chương bên cạnh hắn đã chẳng còn mấy quyển, hắn vẫn đang cúi đầu xem, căn bản không nhìn đến bên này của nàng. Nhìn đồng hồ cát bên cửa, bây giờ chắc cũng khoảng chừng giờ hợi hai khắc rồi nhỉ, bình thường giờ này, nàng sớm đã ngủ say sưa. Nhưng hôm nay, bởi vì xem mấy quyên sách, nàng chẳng buồn ngủ chút nào.

“Được thôi, thiếp cũng mệt rồi!” Tiếc nuối mà nhìn cái hộp đen kia một cái, Tiểu Tiểu xoay người đi ra bên ngoài.

“Hỷ công công, trẫm có nói ngươi được phép rời đi chưa?” Hỷ công công vốn định tiễn Tiểu Tiểu ra ngoài, nhưng mới đi được hai bước, giọng nói của Hoàng thượng đã lạnh lẽo truyền tới, Hỷ công công vội dừng lại, chần chừ mà nhìn Tiểu Tiểu lúc này cũng đã quay đầu lại.

“Bổn cung phải cảm tạ ý tốt của Hỷ công công rồi, trong cung đều có đèn, không sao đâu, bổn cung tự mình về là được!”

Tiểu Tiểu tùy ý cười một cái, lời ban nãy của Hoàng thượng, khiến cho lòng nàng thêm bất an. Hỷ công công là thiếp thân thái giám của Hoàng thượng, dưới tình huống thông thường, hẳn là hắn không xử sự với ông ta như vậy, không lẽ Hoàng thượng đã biết gì rồi? Lấy làm khó hiểu mà nhìn về phía Hỷ công công, ông ta chỉ cúi đầu, đến sắc mặt của ông ta cũng không nhìn được, càng chẳng cần phải nói đến việc lộ ra tin tức gì hữu dụng.

Đi ra ngoài một cách bất an, đúng như trong dự liệu của nàng, cửa Ngự thư phòng, không hề có bóng dáng bọn Hoa Nguyên, mà chỉ có hai công công đang trực, cung kính cười với nàng một cái, nhưng lại chẳng có ai nói muốn tiễn nàng rời đi. Tình hình như vậy, rất không bình thường. Tuy canh phòng trong cung không tệ, thủ vệ cũng rất tốt, nhưng sắc trời đã muộn như vậy, đêm đã khuya vậy rồi, sao Hoàng thượng có thể để một tiểu phi tử yếu đuối tự mình đi về được? Ngự thư phòng cách tẩm cung của Tiểu Tiểu đâu có gần.

Có lẽ, Hoàng thượng thật sự đã nghi ngờ gì rồi, nếu như nàng đoán không sai, hẳn là Hoàng thượng sẽ không làm chuyện ngốc như vậy, hắn sẽ…

“Hỗn xược, sắc trời đã muộn như vậy, nương nương muốn hồi cung, các ngươi không biết hộ tống nương nương trở về hay sao?”

Giọng nam bực bội vang lên phía sau Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu mỉm cười một cái, quay đầu nói:

“Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng!”

Mắt phượng quét tới chỗ tên tiểu thái giám ban nãy đứng ở cửa nhưng bây giờ đã quỳ xuống, hà tất phải thế? Đóng kịch cũng đâu cần phải thật vậy chứ.

“Còn quỳ gì nữa? Sao không mau hộ tống nương nương hồi cung?” Vừa lòng nhìn vẻ cảm kích trên mặt Tiểu Tiểu, Hoàng thượng đi đến trước mặt Tiểu Tiểu, thâm tình nói:

“Đêm khuya đường vắng, ái phi cẩn thận, sớm trở về nghỉ ngơi, trẫm còn chưa xong việc, nếu không đã tiễn ái phi về rồi!”

“Thần thiếp hiểu, Hoàng thượng cũng nghỉ ngơi sớm, thần thiếp về trước đây!”

Hoàng thượng, nụ cười của người, biểu tình của người, có mấy phần là thật, mấy phần là giả đây? Tiểu Tiểu nhìn mọi thứ trong mắt Hoàng thượng, người ta nói ánh mắt là chân thực nhất, vô tư nhất, đó là nói ánh mắt của thế nhân, chắc không bao gồm Hoàng thượng đâu nhỉ? Ánh mắt của hắn cũng thành thật như vậy, nhưng lòng hắn thì sao? Trong lòng hắn, có phải đã chuẩn bị một cuộc thăm dò khác?

Ra khỏi chỗ ánh đèn sáng rực trước Ngự thư phòng, ánh đèn bên ngoài ít đi nhiều, nhưng ánh trăng trong sáng cũng dát lên hoàng cung trong đêm tối một tầng sắc bạc nhàn nhạt. Bóng cây đậm nhạt, khiến cho hai công công đồng hành hơi run rẩy: Muộn thế này, ít người thế này, có lẽ, bọn họ cũng là lần đầu tiên đi đường như vậy?

“Nương nương, người cẩn thận một chút!” Hai chiếc cung đăng mờ mờ, chiếu lên trên con đường trước mặt Tiểu Tiểu, một công công nhắc nhở Tiểu Tiểu nhìn đường, giọng nói của y hơi run run.

“Vị công công này, ngươi đang sợ cái gì?”

Tiểu Tiểu cười nhạt, công công nghe thấy lời nàng, vội vàng lắc đầu: “Nô tài không sợ, nô tài không sợ…”

“Bổn cung biết! Chúng ta đi nhanh thôi!” Đối với lời nói láo của bọn họ, Tiểu Tiểu chỉ cười, sợ gì chứ, trong cung có thị vệ, nàng thật sự không tin Hoàng thượng sẽ làm gì được nàng?

“Hỷ công công, trẫm đã từng cảnh cáo ngươi, ngươi còn định nói gì với nàng ấy?”

Trở về Ngự thư phòng lần nữa, trên mặt Hoàng thượng sớm đã mây đen chằng chịt.

“Hoàng thượng, nô tài chỉ đơn thuần là muốn tiễn nương nương ra ngoài mà thôi!” Hỷ công công không sợ hãi mà nhìn Hoàng thượng, ông vốn cũng chẳng định nói với nương nương, bởi vì ông biết, mấy ngày trước Hoàng thượng đã không còn tin tưởng ông nữa.

“Hừ, ngươi nghĩ thế nào, trẫm vẫn có thể đoán được!” Lạnh lùng nhìn ông ta, ông ta đối xử tốt với Thụy Tiên, hắn có thể không để bụng; Nhưng Thụy Tiên đối đãi tốt với ông ta, hắn không thể không để bụng.

“Ra ngoài đi!” Chắc Vũ đã chuẩn bị xong cả rồi, bây giờ cũng đã sắp đến lúc động thủ!

Hoàng thượng đi đến chỗ Tiểu Tiểu đã đứng trước lúc sắp rời đi, tay sờ lên chiếc hộp đen kia, chiếc hộp này, đủ để dò ra mối quan hệ giữa Tiên phi và nữ nhân kia, cũng đủ để chứng minh quan hệ của Tiểu Tiểu với chuyện năm năm trước, nếu như hắn đoán không sai, đêm nay, chiếc hộp này chắc chắn sẽ bị trộm mất…

“Hoàng thượng, thần đã chuẩn bị xong hết rồi, bây giờ cần tiền hành chưa?” Một thân áo đen, cộng thêm lớp lụa mỏng màu đen quàng bên tai nữa, Vũ ăn mặc thỏa đáng, chỉ cần Hoàng thượng hạ lệnh một tiếng, Thì y có thể bắt đầu nhiệm vụ tối nay rồi.

Thân làm thuộc hạ, y thật không hiểu nổi Hoàng thượng hiện giờ. Chẳng lẽ đúng như Hoàng thượng nói, quá trình còn quan trọng hơn kết quả ư? Đường đường là thiếp thân thị vệ bên cạnh Hoàng thượng, lại phải đi làm thích khách, hơn nữa là thích khách thì cũng thôi đi, mà còn là thích khách không được làm tổn thương người nữa chứ, cấp độ này, thật đúng là khó nắm bắt mà.

“Không cần, trước tiên chưa cần làm gì hết! Trẫm tự có tính toán!” Sau khi đặt chiếc hộp lại ngay ngắn, Hoàng thượng lạnh giọng nói:

“Vũ, trông kĩ cái hộp này, nếu như đêm nay Tiên phi tới lấy, ngươi chỉ cần nhìn là được, không cần ngăn cản. Nếu là người khác, nên làm gì thì cứ việc làm nấy!”

“Dạ!” Lấy làm khó hiểu mà nhìn Hoàng thượng, đã chuẩn bị lâu đến vậy, thế mà Hoàng thượng lại bỏ qua như vậy ư?

***

“Đa tạ hai vị công công, làm phiền các ngươi về nói với Hoàng thượng một tiếng, cứ nói bổn cung đã bình an hồi cung rồi!”

Ngoài dự liệu của Tiểu Tiểu, suốt dọc đường đi lại có thể trở về một cách bình an, nàng tưởng trên đường sẽ xuất hiện thích khách chứ, như thế thì mới hợp với biểu hiện tối nay của Hoàng thượng, nhưng bây giờ…

“Haizz, mệt chết đi được…” Thấy Hoa Nguyên và Từ ma ma đang đợi trong phòng, trong lòng Tiểu Tiểu ấm áp không ít, cảm giác có đèn thắp, có người đợi mình đúng là tốt thật. Nàng chỉ nhìn thấy Từ ma ma và Hoa Nguyên, lại không ngờ rằng, vẫn còn một người đợi trong phòng.

“Hoa Nguyên, Từ ma ma, khiến các ngươi lo lắng rồi. Ta rất tốt, không có sao hết. Các ngươi về ngủ trước đi, trời cũng không còn sớm nữa…”

Cười ha ha một tiếng, Tiểu Tiểu hơi chột dạ nhìn hai người họ, mình ở Ngự thư phòng hết thảy đều rất tốt, uống ngon, chơi vui, nhưng bọn người Hoa Nguyên thì thảm rồi, chắc hẳn là đã lo lắng cho mình cả đêm đây?

“Nương nương…” Ánh mắt lướt vào trong phòng, Từ ma ma không ngừng nháy mắt ra hiệu với Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu khó hiểu thò đầu qua, vẫn chưa nhìn thấy bên trong có cái gì, thì đã bị người ta một phát tóm qua:

“Nàng rất tốt? Ở cùng với Hoàng huynh tốt đến thế sao?”

Nữ nhân vô lương tâm, mình thì lo lắng cho nàng cả đêm, nàng thì hay nhỉ, cái bộ dạng cười hỉ hả, vui hơn bất cứ lúc nào.

“Lân vương… sao chàng lại…ở đây?”

Bất an nhìn về phía Từ ma ma và Hoa Nguyên, hai người họ sớm đã biết hắn ở chỗ này đợi nàng rồi, bằng không ban nãy cũng chẳng nháy mắt ra hiệu với nàng như vậy, nhưng không biết quan hệ giữa mình và Lân vương, hai người họ đã biết hay chưa?

“Ra ngoài!” Lân vương lạnh mặt, Hoa Nguyên và Từ ma ma lo lắng nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu khó xử gật đầu, hai người lẳng lặng lui ra ngoài.

“Nói đi, ở Ngự thư phòng cả đêm, đã làm gì rồi?”

Cô nàng này, suốt ngày chỉ biết làm mình lo lắng, hôm qua còn nói phải ngoan ngoãn đợi mười lăm ngày, một lần đánh tráo thì nàng có thể hoàn toàn thoát khỏi thân phận Tiên phi rồi, nhưng giờ thì hay, một ngày không gặp, nàng liền bén mảng đến Ngự thư phòng bên cạnh Hoàng thượng?

“Cũng chẳng có gì,,,cũng chỉ là uống tí trà, xem ít sách…”

Chột dạ cúi đầu, thấy mặt Lân vương lại càng ngày càng đen, Tiểu Tiểu vội bổ sung:

“Đây cũng là chuyện không có cách nào khác. Hoàng thượng bảo thiếp giúp y mài mực, kết quả là thiếp không cẩn thận, suýt chút nữa là nhấn chìm đống tấu chương rồi, Hoàng thượng mới bảo Hỷ công công hầu hạ, thiếp đứng bên cạnh học hỏi một chút. Nhưng từ ngày mai trở đi, thì thiếp bắt đầu làm việc…”

Ấm ức nhìn Lân vương, nếu đổi lại là phi tử khác, đảm bảo là chuyện tốt đẹp hết biết, nhưng Tiểu Tiểu lại không tình nguyện làm mà, tại bị ép thôi…

“Tiểu Tiểu, nàng nói xem, tới lúc nào nàng mới khiến ta yên tâm đây? Ngự thư phòng của Hoàng thượng, trước giờ chưa từng có cung phi nào vào đó hầu hạ, mà ngày mai, ta và Sóc vương đều sẽ qua đó, nàng có thể bình thản đối mặt với bọn ta không? Ta rất sợ, ta sẽ thất lễ trước mặt hoàng huynh, nếu như bị hoàng huynh biết được, kế hoạch của chúng ta sẽ khó càng thêm khó…”

Lân vương nặng nề thở dài một tiếng, suýt nữa dìm tấu chương, thế mà hoàng huynh lại không truy cứu trách nhiệm của nàng, có phải cảm tình hoàng huynh đối với nàng, vượt xa những gì mình nghĩ rồi hay không? Nếu như, sau này hoàng huynh biết chuyện của Tiểu Tiểu, nếu huynh ấy không chịu buông tay, hắn nên làm sao đây?

“Lân, không cần lo lắng, thiếp sẽ cẩn thận mà!”

An ủi nhìn Lân vương, trong lòng Tiểu Tiểu cũng hơi bất an, Hoàng thượng nghi ngờ nàng, Tiểu Tiểu biết, nhưng không muốn nói cho Lân vương, không muốn khiến hắn lo lắng cho mình thêm nữa, chuyện hoàng cung, một mình nàng hoàn toàn có thể xử lý được.

“Ừm, biết là tốt. Có điều chuyện bên chỗ Hoàng thái hậu hôm nay ta cũng có nghe nói qua, nàng đúng là thông minh. Ta biết ngay là cái chuyện nhỏ thế kia nàng có thể xử lý được mà, ra rất yên tâm về nàng. Tiểu Tiểu, ngủ sớm đi, ta cũng nên trở về rồi…”

Thời gian, vốn chẳng phải trôi qua rất nhanh hay sao? Hơn mười ngày rất nhanh rồi cũng sẽ trôi qua thôi, Lân vương chỉ cần sắp xếp người cần đổi cho tốt là được.

Sau khi ngoan ngoãn nằm xuống giường, Lân vương hôn lên má nàng một cái rồi mới lưu luyến rời đi. Mắt thấy Lân vương đã đi, Tiểu Tiểu lại nhớ đến cái hộp màu đen kia, lòng nàng ngứa ngáy không yên. Đồ ở trong Ngự thư phòng của Hoàng thượng mà còn phải khóa lại, có thể thấy tính cơ mật quả không nhỏ, hơn nữa còn được Hoàng thượng đặt ở một góc rất bắt mắt, là hắn vừa mới xem hay là…

Bằng trực giác, cái hộp kia chắc chắn là có liên quan tới Tiểu Tiểu, buổi tối hẳn là Hoàng thượng đã ngủ rồi, mà thị vệ bên ngoài Ngự thư phòng, Tiểu Tiểu tin là cũng không làm khó được nàng, thế thì nàng lén lút trộm ra để xem một cái chắc cũng không sao đâu nhỉ? Dù sao cũng chỉ xem một cái thôi, xem trong nàng sẽ lập tức trả lại, sáng mai Hoàng thượng cũng không phát hiện ra được đâu. Vội ngủ một lúc, Tiểu Tiểu vẫn thay y phục dạ hành, lén lút lẻn vào Ngự thư phòng. Trong Ngự thư phòng không có ánh đèn, trong phòng tối om vốn chẳng hề ảnh hưởng đến tầm nhìn của Tiểu Tiểu. Mà hộ vệ bên ngoài Ngự thư phòng đối với Tiểu Tiểu mà nói, càng là chuyện nhỏ, thân thủ của bọn họ thậm chí còn chẳng bằng cọng hành. chuẩn xác tìm được chiếc hộp đen xong liền cất kĩ, Tiểu Tiểu thần không biết quỷ không hay mà lui ra ngoài, về đến tẩm thất của mình thì mới mở chiếc hộp ra.

Khóa trên hộp rất bình thường, Tiểu Tiểu lấy trâm vàng trên đầu xuống, cạy nhẹ một cái liền mở được ra. Sau khi mở hộp ra, chỉ thấy trong đó là một cuốn sổ trang bìa trống trơn, thậm chí ngay đến tên cũng chẳng có

Càng là đồ cơ mật, có phải bìa ngoài sẽ càng sạch sẽ hay không? Một cuốn sổ bình thường như thế này, nhưng lại được đựng trong một chiếc hộp tinh tế như vậy, càng thêm hiển thị tính cơ mật của nó. Tiểu Tiểu tò mò lấy cuốn sổ ra, mở ra xem một cái liền thấy trong đấy ghi chép tỉ mỉ lại chuyện đêm đó. Lật kĩ một lượt, chuyện trải qua không khác gì mấy so với những gì Lân vương kể, cũng bởi vì chuyện Phong Quốc, cũng là toàn bộ đám nữ nhân kia đều bị diệt khẩu, thậm chí đến những thần tử trước kia có quan hệ khá tốt đẹp với bọn người Lân vương cũng đã bị diệt khẩu…bây giờ phần sau cuốn sổ, lại ghi chép lại, cũng chính là chuyện duy nhất mà Lân vương chưa nói với mình, chính là…

Sao lại thế được? Trước khi đám nữ nhân kia bị xử tử, lại ghi chép tỉ mỉ họ tên, tuổi tác và lý lịch của các nàng, thậm chí còn có chẩn đoán của thái y. Nhìn chẩn đoán bệnh lý của các nàng, khi đó bị bỏ thuốc vốn không phải chỉ có các hoàng tử, đám nữ nhân này cũng đã bị bỏ thuốc, chỉ là thuốc mà các nàng bị hạ lại khác: thuốc mà hoàng tử bị hạ là mị dược cộng thêm mê dược nhẹ, mà đám nữ nhân kia bị hạ, lại là mị dược loại mạnh…

Hồi tưởng lại chuyện lúc đó, gương mặt hai người nàng cũng chẳng nhớ rõ cho lắm, nhưng biểu hiện khi đó của cô gái, chẳng có chút nào giống một cô gái trinh trắng chưa trải chuyện đời cả. Cho dù là trước kia từng được huấn luyện, biểu hiện của các nàng cũng không thể nào lại như thế kia được…

Bây giờ nhìn thấy sự giải thích như vậy, chuyện đêm đó có thể sáng tỏ rồi, nữ tử cũng bị bỏ thuốc, tính chất của loại thuốc đó Tiểu Tiểu rất rõ, nếu như không được giải độc triệt để, ngày thứ hai chẩn mạch nữ tử đó tuyệt đối có thể nhìn ra được, thế thì phần bệnh trạng phía sau sẽ có thể làm sáng rõ, cha ruột của Điểm Điểm có thể tìm ra được rồi.

Tỉ mỉ so sánh bệnh trạng của mỗi nữ tử, lại cộng thêm bệnh trạng của các hoàng tử, thì người có khả năng nhất sẽ lộ ra thôi, nhưng người kia lại không phải là kết quả mà Tiểu Tiểu có thể tiếp nhận được, là hắn…

Sao lại là hắn chứ? Dựa theo ghi chép trên này, cái người đêm đó mình giúp giải độc tuyệt đối không phải là Lân vương, mà là…

Ngã ngồi xuống đất một cách nặng nề, tay Tiểu Tiểu hơi run rẩy, là ông trời cảm thấy hạnh phúc của mình sắp đến, là ông trời không muốn để mình sống quá ngọt ngào hay sao? Tại sao lại là hắn, tại sao nàng lại tò mò đến vậy cơ chứ? Nếu như không biết được, nàng còn có thể tiếp tục sống vui vẻ với Lân vương. Nay biết được rồi, nàng và hắn tuyệt đối không thể ở bên nhau được nữa. Sau này nếu như Lân vương biết được, cho dù có thật sự cưới Tiểu Tiểu, chắc cũng sẽ có khúc mắc với Tiểu Tiểu thôi?

Không thể để hắn biết, tuyệt đối không thể cho Lân vương biết! Hạnh phúc dễ dàng có được, Tiểu Tiểu không muốn từ bỏ. Hoàng thượng bảo quản kĩ vật này như vậy, cho thấy chuyện này chắc là chỉ có mỗi Hoàng thượng biết, Lân vương và Sóc vương tạm thời vẫn chưa hay, bây giờ Hoàng thượng không nói, có lẽ sau này cũng không nói đâu, Tiểu Tiểu thấy may mắn mà nghĩ, lẳng lặng đặt lại cuốn sổ, đem trả chiếc hộp đen lại. Bí mật chính là bí mật, hãy để chuyện này chìm xuống đi, chỉ cần không lo, không suy nghĩ nữa, đợi rời khỏi nơi này rồi, nàng sẽ từ từ mà quên đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.