Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Chương 117: Chương 117




“Ai là nương tử của chàng? Nương tử của chàng là mấy ả…”

______________________________________

“Ta có cho cô bạc cô cũng không cần? Cô thì sao, rõ là một người đàn bà chanh chua, cho dù có cho ta vàng ta cũng chẳng thèm liếc nhìn cô lấy một cái. Cô tưởng rằng sẽ có tên đàn ông không có mắt nào cần cô chắc!”

Sóc vương giận dỗi nói, những lời Tiểu Tiểu nói ban nãy quá là làm tổn hại đến tự tôn của hắn, nghĩ sao thì Sóc vương hắn đây cũng là một chàng đẹp trai có tiền có quyền, bị cái cô nàng này nói như thể là chẳng có giá thị trường gì hết vậy, điều này…quả là khiêu chiến với lòng tự tôn mỹ nam của hắn mà? Hắn cực kì tức tối, quên béng mất cô gái này sớm đã là “Danh hoa có chủ”, với lại người chủ này đang đứng cạnh hắn nữa, đợi đến lúc hắn nghĩ tới, hai cặp ánh mắt giết người đã bắn về phía hắn. Bất an mà nhìn sắc mặt đen thui của Hoàng thượng, Sóc vương hì hì cười khan một tiếng:

“Hoàng huynh, đệ biết huynh cưới nàng ta không phải xuất phát từ ý muốn của huynh, người ban nãy đệ nói đương nhiên không phải hoàng huynh rồi.”

Nhưng những lời ban nãy hắn nói, hoàng huynh tức giận thì cũng thôi đi, tại sao Lân vương cũng tức tối thế nhỉ? Lấy làm khó hiểu mà nhìn Lân vương, Sóc vương nói:

“Lân, huynh giận gì chứ? Nàng ta cũng đâu phải nữ nhân của huynh?”

Không phải mới lạ ấy? Mặt Lân vương hơi nhăn nhó, tay cũng siết chặt lại, đè nén sự tức giận trong lòng, vừa định mở miệng giải thích, Hoàng thượng đã nói:

“Nàng ấy là phi tử của ta, cũng là tẩu tử của đệ, không cho phép nói như vậy!”

Cái gì? Tẩu tử?

Lời của Hoàng thượng tựa như một tiếng sấm rền vang, khiến cho Lân vương và Sóc vương đều kinh hãi không thôi. Phải biết rằng, ở trong hậu cung cổ đại, chỉ có Hoàng hậu mới được tôn xưng là tẩu tử, câu này của Hoàng thượng, không phải là…

Muốn lập cô nàng này làm hậu đấy chứ? Sóc vương khinh thường mà liếc nhìn Tiểu Tiểu một cái, tức giận nói:

“Hoàng huynh, dựa vào nàng ta ư? Có phải huynh bị lú lẫn rồi không, nàng ta còn chưa xứng!”

“Sóc vương đệ đệ, lời Hoàng thượng cũng đã nói rồi, xứng hay không hẳn là đâu phải đệ quyết định đâu nhỉ? Đệ đệ ngoan, gọi tiếng tẩu tử đi nào!”

Tiểu Tiểu chẳng hề biết nguyên nhân bọn họ kinh hãi, cũng không biết địa vị của hai chữ tẩu tử ở trong hậu cung, chỉ là lúc nghe Sóc vương nói xấu nàng lần nữa, nàng liền nhịn không được mà muốn đi tới chọc tức hắn. Không ngờ Lân vương lại nổi giận lườm nàng, rít ra một câu từ trong kẽ răng:

“Vậy sao? Nương nương, có phải ta cũng phải gọi nàng một tiếng tẩu tử không!”

Nhìn gân xanh nổi trên trán hắn, Tiểu Tiểu biết là mình lại bất cẩn giẫm phải mìn của hắn rồi, nàng vội cười khan hai tiếng, run run nói:

“Không cần, thế thì không cần! Ta đang nói với Hắc Tử, đang nói với Hắc Tử mà.”

Hắc Tử? Sóc vương càng tái mặt thêm, ban nãy rõ ràng là nàng điểm danh nói chuyện với hắn mà, bây giờ đột nhiên đổi thành Hắc Tử, thế ý của nàng là, hắn chính là Hắc Tử á?

Sắc mặt Sóc vương tái mét, Hoàng thượng nhìn Sóc vương bị xỏ xiên xong liền bật cười, mà Lân vương cũng bị câu vừa nãy của Tiểu Tiểu làm cho buồn cười. Một câu trong lúc vô ý của Tiểu Tiểu, đã đem trọng tâm câu chuyện chuyển sang người Hắc Tử, hắn tò mò nhìn Hắc Tử bên cạnh Tiểu Tiểu, Hắc Tử này là sủng vật bên cạnh Tiểu Tiểu, thế không biết bên cạnh Điểm Điểm có sủng vật không, sủng vật của thằng bé là gì?

“Chết rồi!” Thấy Lân vương đang hứng thú mà nhìn Hắc Tử, Tiểu Tiểu cũng cúi đầu nhìn theo. Hắc Tử đã xuống núi chuẩn bị ở dài ngày, thế Hổ Tử thì sao, sủng vật của Điểm Điểm thì sao đây?

“Hắc Tử, Hổ Tử đâu? Bây giờ đang ở nơi nào? Nó cũng xuống núi rồi ư ? Đừng nói là đi tìm…”

Khẩn trương mà nhìn Hắc Tử, đừng gật đầu, tuyệt đối đừng gật đầu mà, một Hắc Tử tới bên cạnh Tiểu Tiểu thôi đã thu hút nhiều sóng gió vậy rồi, nếu như Hổ Tử đến Lân vương phủ, Tiểu Tiểu không dám nghĩ tới giờ này Lân vương phủ đã thành ra thế nào rồi nữa.

Nhưng sự thật luôn tàn khốc, Hắc Tử chẳng hề nghe thấy sự kì vọng của Tiểu Tiểu, nó gật gật đầu. Hai đứa chúng nó vốn cùng nhau xuống núi mà, Hổ Tử là người của Điểm Điểm, đương nhiên là đi tìm Điểm Điểm rồi; mà nó là người của Tiểu Tiểu, tìm Tiểu Tiểu cũng là lẽ hiển nhiên…

Thấy Hắc Tử gật đầu, cả gương mặt của Tiểu Tiểu đều tái hết cả lên, bây giờ nàng muốn xuất cung, lập tức xuất cung, nàng phải ngăn cản!

“ ‘Thụy Tiên’, nàng sao vậy?” Hoàng thượng khẩn trương nhìn sắc mặt bỗng dưng tái đi của Tiểu Tiểu, hắn rất tò mò Hổ Tử là ai, mà có thể khiến cho cái người cẩu thả tùy tiện như nàng bỗng dưng biến sắc. Mà Lân vương đứng bên chỉ có thể siết chặt tay, trừng mắt nhìn cái thân thể nhỏ nhắn xinh xắn được Hoàng thượng đỡ lấy, rất muốn qua đó an ủi Tiểu Tiểu, rất muốn hỏi xem nàng rốt cuộc làm sao, nhưng bây giờ hắn không thể làm vậy, lý trí nói cho hắn, phải kiềm chế, nhẫn nhịn, tiếp tục nhẫn nhịn!

Biết là phải nhịn, nhưng nhìn thấy Hoàng thượng ôm nàng vào lòng, tại sao lòng hắn vẫn thấy khó chịu, buồn phiền rối bời đến vậy? Nàng là người yêu của mình, là người sẽ sống cùng mình suốt đời mà, nhưng giờ đây nàng lại đang nằm trong lòng của một người đàn ông khác, hắn không cho phép!

“Thiếp không sao, Hoàng thượng!” Giãy khỏi sự ôm ấp của hắn một cách yếu ớt, mang ý xin lỗi mà nhìn Lân vương một cái, ban nãy nàng chỉ biết lo lắng, suýt nữa quên Lân vương vẫn còn đứng bên nhìn, tình cảm là phải dựa vào cả hai người để duy trì, Tiểu Tiểu thật không hi vọng Lân vương sẽ hiểu lầm gì nàng.

“Có cần tìm thái y đến khám thử không?” Nàng rời khỏi, khiến Hoàng thượng hơi thấy lạc lõng. Đã nói là phải có được trái tim của nàng, nhưng sao trái tim của nàng lại phiêu diêu bất định như vậy? Tại sao hắn lại cứ cảm thấy khó mà nắm bắt đến thế nhỉ? Ban nãy, nếu đổi lại là bất kì một phi tần nào khác, đều sẽ dựa vào lòng hắn, muốn có được sự thương tiếc của hắn. Nhưng nàng không phải là bọn họ, nàng lại đẩy mình ra, có lẽ cũng vì điểm đặc biệt này của nàng, khiến cho hắn có lòng nhẫn nại đợi gỡ bỏ lớp mặt nạ của nàng, nhìn thấy gương mặt thật của nàng nhỉ?

“Không cần. Sức khỏe của thiếp, thiếp tự biết. Có lẽ là trời nóng quá, thiếp hồi cung nằm một lúc là được!”

Tiểu Tiểu uyển chuyển từ chối ý tốt của Hoàng thượng, nếu có bệnh, nàng có thể không biết được chắc? Nàng chỉ đang lo lắng về Điểm Điểm và Hổ Tử mà thôi!

“Thế ‘Thụy Tiên’ cứ về nghỉ ngơi trước đi. Đợi đến tối đỡ hơn chút, rồi lại đến Ngự thư phòng hầu hạ! Ngủ một giấc cho ngon, trẫm còn muốn biết hôm qua Thụy Tiên đã học hành ra sao nữa đó? Đừng quên ước định của chúng ta nhé.”

Ghé đến bên tai Tiểu Tiểu một cách mờ ám, Hoàng thượng nói một cách mị hoặc. Tiểu Tiểu đỏ cả mặt, cáu giận nói:

“Buổi tối thiếp đến là được chứ gì, học được bao nhiêu, Hoàng thượng nhìn là biết ngay ấy mà!”

Móng tay Lân vương bấm chặt vào thịt trong lòng bàn tay, trời mới biết phải có lòng nhẫn nại lớn cỡ nào thì mới có thể đè nén được nỗi xúc động vọt qua đó lôi cái cô nàng chết tiệt kia ra. Đã cảnh cáo nàng là phải cách xa Hoàng thượng một chút, nhưng nàng thì giỏi nhỉ, vẫn cứ để ngoài tai mà làm mấy trò mờ ám này với Hoàng thượng, không thể suy nghĩ cho cảm nhận của hắn một chút nào hay sao? Lân vương bốc hỏa trừng Tiểu Tiểu, trừng đến nỗi Tiểu Tiểu thấy không biết nên trốn vào đâu.

***

“Điểm Điểm, hôm nay cháu gọi bọn ta đến chơi trò gì?”

Lân vương từng nói muốn tống các nàng rời khỏi, nhưng bởi vì rất nhiều việc, chúng mỹ nhân của Lân vương phủ vẫn còn đây, mà lúc Điểm Điểm nhãn rỗi, cũng thích chơi với các nàng. Tuy nhiên, nói là chơi thì còn dễ nghe một chút, những lúc ở cùng các nàng, Điểm Điểm chòng ghẹo các nàng thì nhiều hơn.

“Lâm Nhi, trời nóng quá, ta khát rồi, giúp ta lấy cốc nước để giải khát đi!” Ngồi dưới bóng cây với dáng vẻ rất đại gia, vị trí của Điểm Điểm một xíu ánh mặt trời cũng chẳng chiếu tới. Hai vị mỹ nữ đứng bên hầu hạ, mỗi người cầm một cái quạt nhỏ, đổ mồ hôi như mưa mà giúp Điểm Điểm quạt mát.

“Vâng!” Mỹ nữ cười lấy lòng, lấy bình trà ở bên cạnh, rót một cốc đưa qua.

Đầu mày Điểm Điểm khẽ nhíu, cực giống với vẻ cau mày của Lân vương, bé tức giận nói:

“Nước trong này, đã bị nắng chiếu đến nóng hừng hực, uống vào thì chẳng phải là càng uống càng nóng hay sao? Đến phòng ta mà lấy, phải nhanh chút, nghe rõ chưa hả?”

Phòng của thằng nhóc? Mỹ nữ nhìn căn phòng cách hậu viện rất xa kia của Điểm Điểm, mặt nàng ta nhăn lại: Trời nóng như vậy, nếu như chạy một chuyến rồi về, một thân đẫm mồ hôi là việc khó tránh khỏi. Nhưng Điểm Điểm chính là Lão đại trong phủ này, ngay đến Vương gia cũng chẳng dám làm trái lời thằng nhóc, một thị thiếp nhỏ bé như nàng thì dám hó hé gì chứ?

Nhìn bóng lưng vội vã rời đi, Điểm Điểm bật cười ha hả, phía sau mỹ nữ, có mấy mảnh vải độ dài ngắn không giống nhau tung bay lay động theo bước chạy của nàng ta, thấp tha thấp thoáng cực kì thu hút ánh mất của mọi người – đương nhiên, cái này không chỉ lúc chạy, nếu như ngồi xuống hoặc cúi người xuống, thế thì càng…

Các mỹ nữ bên cạnh người nào người nấy đều che miệng cười khẽ, nhìn thấy cái cô nương Lâm Nhi vừa nãy kia bị trêu chọc, các nàng đều lộ ra cái vẻ vui sướng khi người khác gặp họa. Tuy rằng lâu lâu Điểm Điểm cũng chọc ghẹo các nàng, nhưng đấy cũng là chuyện không tránh khỏi, các nàng muốn cười thì cứ cười đi. Dù sao thì đợi đến lúc người khác bị chọc ghẹo, nàng ta cười lại là được chứ gì.

Nghe thấy các nàng không cẩn thận mà cười bật ra tiếng, Điểm Điểm trầm mặt cau có, lạnh lùng liếc nhìn chúng mỹ nữ một cái, cái loại ánh mắt này vốn không nên thuộc về đứa trẻ mới bây lớn, nhưng đứa trẻ mới lớn chừng này mà đã có ánh mắt như vậy cũng khiến cho các nàng thấy run rẩy. Thằng nhóc – định sẵn là khắc tinh trong số mạng của các nàng đây mà.

Bị nín cười, khuôn mặt của các mỹ nữ đều lộ ra vẻ dở khóc dở cười, Điểm Điểm vừa lòng gật gật đầu, không phải tâm địa của bé không tốt, mà là vì hạnh phúc của mẹ, bé phải khiến cho đám phụ nữ này thấy khó mà lui, tốt nhất là đuổi sạch bọn họ ra khỏi Lân vương phủ!

“Cứu mạng, không hay rồi, cứu mạng với!”

Lâm Nhi vừa đi đến tiền viện, liền nhìn thấy một đám thị vệ trang bị kĩ càng đứng xúm lại, nàng ta tò mò đi tới phía trước, thì lại nhìn thấy một con hổ lớn cực kì uy vũ đang đứng trước mặt bọn họ.

Tay khẽ bịt miệng lại, Lâm Nhi vẫn không nhịn được mà lên tiếng kêu cứu. Con hổ nghe thấy tiếng kêu của nàng ta, híp mắt khinh thường, tiếp tục ngồi xổm dưới đất, không nhổm dậy tấn công người, nhưng đối với việc có nhiều người cầm vũ khí ở bên như vậy cũng chẳng thèm để vào mắt.

“Cô nương, sao cô lại đến đây? Điểm Điểm đâu?” Thấy Lâm Nhi đi tới, quản gia bực bội cau mày, tuy bây giờ con hổ vẫn chưa tấn công người, nhưng tính của động vật khó mà nắm bắt, lát nữa nó sẽ làm gì thì còn chưa biết chắc được. Điểm Điểm đáng yêu như thế, lại là cục thịt trong lòng Vương gia, phải tìm chỗ nào để núp mới được.

“Điểm Điểm…Điểm Điểm ở hậu viện, nó bảo ta đến phía trước lấy nước…”

Lúc hai người nói đến Điểm Điểm, tai con hổ khẽ rung rinh, nhưng vẫn không ngồi dậy, tiếp tục bảo trì tư thế ban đầu.

“Trước tiên hãy đem Điểm Điểm trốn đi cái đã!”

Quản gia bất an nhìn mọi người một cái, căn dặn:

“Nếu con hổ tấn công người, các ngươi cũng đừng manh động! Nếu như chúng ta chủ động công kích, chọc tức con hổ, thế thì sẽ phiền phức lắm đây. Mọi việc đợi Vương gia trở về rồi hẵng tính!”

Nhìn sắc trời, hẳn là Vương gia cũng sắp về rồi. Lúc trước cũng là khoảng giờ này, thì Vương gia sẽ trở về chơi với Điểm Điểm.

…………..

“Vu thúc, cháu không đi, thúc muốn đưa cháu đi đâu thế hả?”

Nhìn thấy Điểm Điêm, Vu thúc không nói hai lời liền kéo Điểm Điểm đi, Điểm Điểm cố giãy khỏi tay Vu thúc, kháng nghị nói.

Bé mới cóc thèm đi ấy? Bé còn chưa chơi đủ đâu, bé phải ở đây chơi đợi cha, còn sớm vậy mà về làm gì? Tức giận lườm Lâm Nhi bên cạnh Vu thúc một cái, không phải nàng ta gọi Vu thúc tới đấy chứ? Được, món nợ này Điểm Điểm ta sẽ nhớ kĩ cô, sau này sẽ từ từ mà tính sổ với cô.

“Điểm Điểm, không phải ta, Vu thúc là vì muốn tốt cho nhóc, phía trước…”

Cái nhìn chằm chằm đầy hung bạo của Điểm Điểm, khiến trong lòng Lâm Nhi thấy sợ hãi, e Điểm Điểm hiểu lầm, nàng ta vội vàng giải thích.

“Lâm Nhi, không được nói bậy!”

Chưa đợi Lâm Nhi nói hết, quản gia đã quở mắng. Không thể nói chuyện ở tiền viện cho Điểm Điểm nghe được, với tính tò mò của Điểm Điểm, nếu đã biết mà còn không chạy tới đó xem thì không phải là Điểm Điểm nữa rồi.

“Lâm Nhi, tiền viện sao vậy? Có yêu quái hay mãnh thú?”

Điểm Điểm nhạy bén bắt được vẻ sợ hãi của Lâm Nhi, bé thầm nói: Tiền viện có phải có thứ gì đó rất lợi hại không nhỉ? Không được, bé phải qua đó xem thử, Điểm Điểm bé trước nay đều là người có yêu trừ yêu, có ma hàng ma. Nhưng Vu thúc này túm cánh tay mình chặt quá trời, làm sao để tới đó đây?

Nói đoạn, liền nhìn thấy một đám người đi về phía hậu viện, những người phía trước đều đi thụt lùi, có một thị vệ run rẩy nói:

“Mi đừng đi nữa, còn đi tiếp nữa ta sẽ giết mi thiệt đấy…”

“Dừng lại, bọn ta động thủ thật đấy…”

Đây chỉ là lời uy hiếp của bọn họ, cái con hổ bị uy hiếp khinh thường lắc lắc đầu, tiếp tục tiến về phía trước, run đến nông nỗi này mà còn dám uy hiếp người khác, nó thật sự đã đánh giá bọn họ quá cao rồi. Nếu không phải chủ nhân ở đây, có mời nó nó cũng chẳng thèm tới nữa là. Ở đây chẳng vui, nhiều người như vậy, đâu có yên tĩnh như ở trên núi?

“Mi dừng lại đi mà!” Xoay đầu liền có thể nhìn thấy Điểm Điểm đang được Vu quản gia bảo hộ trong lòng, thị vệ nức nở nói.

“Grừ…” Con hổ gầm lớn một tiếng, thị vệ vây quanh nó lùi ra sau một bước, Điểm Điểm đang bị quản gia ôm trong lòng nghe thấy tiếng gầm quen thuộc này, hai mắt đều híp lại thành một đường, đây hình như là âm thanh của Hổ Tử mà, chẳng lẽ Hổ Tử thật sự đến đây rồi ư?

Lợi dụng sơ hở, Điểm Điểm thoát ra từ trong lòng Vu thúc, bé chạy đến bên cạnh thị vệ, nhìn Hổ Tử vẫn uy vũ như cũ, cao hứng nhào tới:

“Hổ Tử, là mi thật ư, nhớ chết ta rồi!”

Ôm lấy đầu của con hổ, Điểm Điểm kích động hôn hai cái. Những người phía sau đều đứng lặng, Vu quản gia lo lắng xông tới, kéo lấy Điểm Điểm nói:

“Điểm Điểm, cách xa chỗ này một chút, con hổ sẽ làm hại người…”

Lời quản gia còn chưa nói hết, thì thấy con hổ vốn ôn thuận đột nhiên lại nổi giận, nó bất an quay đầu lại, từng bước từng bước đi về phía đám thị vệ đang sợ hãi nằm la liệt dưới đất…

Mà đằng sau nó, chỉ thấy một thanh đại đao sáng loáng đâm lên mông nó, máu đỏ tươi chảy dọc theo thanh đại đao đang đâm vào người nó, từng giọt từng giọt, cực kì chói mắt dưới ánh mặt trời…

“Hổ Tử…” Điểm Điểm đau lòng nhìn Hổ Tử, rồi lại nhìn về phía tên thị vệ đã nằm liệt dưới đất kia, hắn dám hại Hổ Tử của bé? Nhìn dáng vẻ của Hổ Tử, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn đâu, nhưng Điểm Điểm sẽ không qua đó ngăn cản, người đó dám chém Hổ Tử một đao, dù cho Hổ Tử có ăn hắn đi nữa thì cũng là điều nên làm.

Những thị vệ khác lùi một bước, người kia cũng bò về phía sau, mắt cọp của Hổ Tử hơi híp lại, Điểm Điểm biết, đây là dấu hiệu nó sắp tấn công. Bé khoanh tay đứng một bên nhìn, Vu quản gia thì chỉ có thể lo lắng mà bảo vệ Điểm Điểm.

“Grừ…grừ…” Trong hai tiếng gầm, Hổ Tử nhảy lên phía trước một cái, thị vệ run rẩy nhắm mắt lại, xem ra hôm nay hắn khó thoát chết rồi, chỉ là không ngờ rằng lại chết trong tay một con hổ: ở trong vương phủ bị hổ xơi tái, oan uổng biết bao.

“Hổ Tử, dừng tay!” Một giọng nói mềm mại truyền tới, làm cho thân hình đang nhảy đến giữa chừng của Hổ Tử liền hơi khựng lại, muốn thu hồi lại thì không dễ nữa, Hổ Tử vẫn sẽ đè lên mình của người kia, lúc này liền nhìn thấy một chiếc đai dài vươn tới, chiếc đai tung ra, kéo thị vệ kia lùi ra sau một chút, móng vuốt sắc nhọn của Hổ Tử đáp xuống bên cạnh hắn, cuối cùng vẫn nhặt được một mạng của hắn về!

Nhìn người thị vệ thoát hiểm khỏi miệng hổ, lúc lâu sau mọi người mới hoàn hồn lại. Mãi đến khi một cô gái hoảng hốt kinh hãi kêu lên, mọi người mới ngoái đầu nhìn, những thị vệ trẻ tuổi người nào người nấy đều không nhịn được đỏ mặt, Điểm Điểm càng cười khoa trương hơn:

“Trời khá là nóng, nhưng cô cũng đâu cần cởi sạch như vậy đâu chứ!”

Mặt cô gái kia đỏ lên. Nàng ta nào biết làm sao lại tuột ra đâu chứ? Vốn đang mặc tốt lành, chỉ là trên mặt nàng ta có hơi ngứa, muốn đưa tay gãi mà thôi, cũng chính lúc nàng ta vươn tay, thì y sam đều bị tụt xuống, trên người chỉ còn sót lại cái yếm và cái quần lót đỏ chót, càng làm tôn lên vẻ trắng nõn của da thịt, đúng là mê người.

“Ta…ta…” Cô gái đỏ mặt, cứ ‘Ta’ cả nửa ngày trời cũng chẳng nói được chữ nào, Điểm Điểm quay đầu lại, nhìn về phía mỹ nữ mày liễu mắt phượng, mặt mang ý cười trong đám đó, bật cười ha hả:

“Mẹ ơi, dù mẹ có muốn cứu người đi nữa thì cũng không cần phải lột sạch quần áo của mỹ nữ người ta như thế chứ? Bây giờ thấy hết rồi, mẹ phải chịu trách nhiệm với mỹ nữ người ta đấy!”

Vị mỹ nữ kia, chính là Tiểu Tiểu mới vội vàng tới. May mà nàng thông minh đem đám người Hoàng thượng tống đi hết, bằng không ở đây xảy ra chuyện, Hổ Tử tổn thương người, Lân vương thật là không dễ ăn nói với mọi người.

Trong lòng Tiểu Tiểu cả kinh, tựa hồ thật sự trong lúc bất tri bất giác, nàng luôn suy nghĩ đến chuyện của Lân vương, lẽ nào trong lòng nàng, nàng thật sự đã yêu Lân vương rồi ư? Che đậy cơn sóng lòng, chuyện ở đây vẫn phải cần đến nàng xử lý.

“Tiểu tử thối, con còn có lý nữa không hả? Hổ Tử tổn thương người, con không những không cản, còn đứng một bên xem trò vui? Bà mẹ của con là ta đây dưới tình huống khẩn cấp, chỉ nghĩ muốn cứu người, đâu có nghĩ tới việc cởi sạch quần áo mỹ nữ? Con cũng thiệt là, tự dưng đi lung tung làm gì? Ở yên một lúc bộ chết hay sao?”

Tiểu Tiểu tức giận, đem cái đai lưng ném về phía nữ tử, nói:

“Mau mặc y phục vào, hôm nay bọn họ ra cửa không mang theo mắt, cái gì cũng chưa nhìn thấy…về phần chịu trách nhiệm ấy hả, ta thấy cũng thôi đi, chúng ta đều là nữ nhân, ta cũng chẳng có cách nào chịu trách nhiệm với cô…với lại, cô đã là người của Lân vương rồi, ta nói với Lân vương một tiếng, bảo hắn đừng để bụng là được…”

Tiểu Tiểu càng nói, sắc mặt nữ tử kia càng đỏ, nếu như Vương gia biết được việc y sam của mình không chỉnh tề trước mặt bao nhiêu người thế này, thì sẽ càng thêm chán ghét mình mất thôi. Nhưng Vương gia thương Điểm Điểm như vậy, mà cái cô gái nhìn tầm thường này lại quen thân với Điểm Điểm như thế, chắc Vương gia sẽ không làm chủ cho mình đâu, tính sao đây?

“Mẹ ơi, cho dù là khẩn cấp, sao mẹ không tháo đai lưng của mình để cứu người, mà lại đi tháo đai lưng của người khác chứ?” Điểm Điểm lấy làm khó hiểu mà nhìn Tiểu Tiểu, hình như rất muốn nhìn thấy bộ dạng mất mặt của Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu nổi cáu nói: “Tiểu tử thối, lại đây!”

Quở trách xong nữ tử kia, ánh mắt Tiểu Tiểu chuyển về phía Điểm Điểm, tên nhóc này càng ngày càng nghịch ngợm, nhìn thấy Hổ Tử tổn thương người mà cũng có thể khoanh tay nhìn trò vui? Không dạy dỗ nó một trận thì nó sao biết sai được.

“Mẹ…”

“Kêu cha cũng vô dụng!” Tiểu Tiểu hung hăng nhìn bé đang chậm rãi lê bước về phía trước, mặt mày lạnh lẽo, khiến cho Điểm Điểm sợ hãi khẽ run. Lớn đến chừng này, bé vẫn chưa bào giờ thấy mẹ giận dữ đến như vậy? Lần này mẹ giận thật rồi, xem ra không ai cứu được mình nữa.

“Mẹ, có thể vào trong phòng rồi mới đánh được không…” Ấm ức mếu máo, bé thật sự không cố ý mà, là cái người kia làm tổn thương Hổ Tử trước.

“Không được!” Cự tuyệt một cách vô tình. Đánh Điểm Điểm, trong lòng nàng sao dễ chịu được chứ? Nhưng trước kia Điểm Điểm tuy hơi nghịch ngợm, lại chưa từng đùa ra mạng người. Hôm nay, nếu như nàng đến muộn một lúc, e rằng ít nhất một mạng người đã…

Một mạng người là còn ít, nếu như Hổ Tử giết người, mọi người cũng sẽ nổi giận, hai bên sẽ xảy ra xung đột, đến lúc đó tử thương sẽ càng nhiều hơn. Còn Hổ Tử, tuy đã bị Điểm Điểm thuần phục, nhưng nói thế nào đi nữa thì cũng là hổ đại vương trên núi, nếu như nó xảy ra chuyện, với lòng đoàn kết của hổ, bọn chúng sẽ không ngồi yên mà nhìn, đến lúc đó thì lại càng khó thu xếp hơn…

“Nhưng mà, trước mặt nhiều người như vậy, con sẽ mất hết mặt mũi…”

Hu hu, đáng thương cho uy tín của ta, sau này làm sao mà giở thói trước mặt mấy cô ả kia được nữa? Làm sao ra vẻ ta đây trước mặt mấy ả được nữa?

“Mặt mũi? Ban nãy suýt chút nữa thì hắn vì con mà cả mạng cũng chẳng còn, con còn cần mặt mũi? Trước kia mẹ có dạy con vậy không? Trước kia gia gia có dạy con như vậy không?”

Tức giận quát một tiếng, Tiểu Tiểu túm lấy Điểm Điểm, để bé nằm xuống đất, tay cũng chẳng chút lưu tình mà đánh lên mông của bé, cách lớp y phục mỏng manh, tiếng đánh “Bốp bốp’ vang lên trong hậu viện yên tĩnh…

“Mẹ…” Đánh hơn mười cái, Điểm Điểm vốn cắn răng giờ đây đã nước mắt long lanh, trong giọng nói cũng mang vẻ chực khóc, bé ấm ức nói:

“Là hắn muốn giết Hổ Tử mà, Hổ Tử làm thế chỉ muốn báo thù thôi…”

“Bốp bốp…” Hai cái đánh lại nặng nề đáp xuống, Tiểu Tiểu tức giận nói:

“Hắn muốn giết Hổ Tử? Một mình hắn giết được Hổ Tử sao? Điểm Điểm, cho dù là hắn không đúng, có rất nhiều cách trừng phạt hắn, cái con không nên làm nhất chính là để Hổ Tử tổn thương hắn! Hổ Tử là bạn của con, cũng chính là bạn của chúng ta, nếu như Hổ Tử giết người, con có từng nghĩ sau này Hổ Tử phải sống thế nào hay không? Người ta sẽ hận nó thế nào, sẽ đánh nó ra sao? Con tưởng rằng chỉ cần một câu của Vương gia là có thể giải quyết được ư? Hay là bản thân con có thể giải quyết được? Điểm Điểm, cho dù không ai truy cứu, không ai làm khó Hổ Tử, buổi tối lúc con đi ngủ, nghĩ tới một người vốn con có thể cứu được nhưng bởi vì con không lên tiếng mà bị chết, con không cảm thấy áy náy hay sao?”

Người ta nói đánh trên thân con, đau trong lòng mẹ, mỗi lần xuống tay thì trong lòng nàng đều đau nhói. Tiểu Tiểu nàng chỉ là một thần trộm, nàng sẽ chòng ghẹo, trừng trị người khác, nhưng trước nay chưa từng giết người! Chuyện mà cả đời nàng chưa từng làm, thật không ngờ bây giờ đứa con trai bốn tuổi của nàng suýt chút nữa thì làm rồi, sao nàng có thể không đau lòng, không buồn được cơ chứ?

Điểm Điểm hôm nay có thể là vì muốn báo thù cho Hổ Tử nên mới muốn tổn thương người, nhưng sau này thì sao? Rất nhiều chuyện, đều vì lần thứ nhất mà thay đổi, còn nàng, tuy là kẻ trộm, nhưng tuyệt đối không để con trai mình làm ra cái chuyện tổn thương tính mạng con người.

Với lại, lùi một bước mà nói, người kia cũng không cố ý tổn hại đến Hổ Tử, hắn cũng vì muốn bảo vệ Điểm Điểm, hoặc là nói vì muốn bảo vệ mọi người nên mới làm vậy, điểm xuất phát của hắn thì vẫn còn tốt…

Tiếng bàn tay “Bốp bốp” không dứt, Vu quản gia không nhìn nổi nữa, ông đẩy đẩy thị vệ đang nằm liệt dưới đất, thị vệ rón rén đi tới, thấp giọng nói:

“Phu nhân, ta cũng không sao, Điểm Điểm cũng chẳng phải cố ý, đừng đánh Điểm Điểm nữa…”

“Ngươi không sao? Nhưng ta thì có sao đấy! Ngươi quỳ sang một bên trước cho ta, dám làm hại Hổ Tử, lát nữa ta sẽ tính sổ với ngươi!” Mắt phượng lạnh lùng nhìn về phía hắn, thị vệ run rẩy lùi một bước, sợ hãi quỳ phía sau Tiểu Tiểu. Hắn không quen biết nàng, vốn hắn chẳng cần phải sợ nàng, nhưng giọng điệu, thần thái của nàng khiến cho hắn sợ hãi muôn phần.

“Mẹ, con sai rồi, Điểm Điểm sai rồi, sau này Điểm Điểm không dám nữa!”

Mông đau quá, không biết bây giờ mông đã nở hoa chưa? Điểm Điểm không nhịn được nữa bật khóc, bé rất không có cốt khí mà xin Tiểu Tiểu tha cho, tay Tiểu Tiểu hơi khựng lại, hỏi:

“Sai ở đâu?”

“Con không nên giúp Hổ Tử báo thù, không nên…” Điểm Điểm khóc nói.

“Hừ, con còn không biết mình sai ở đâu mà đã xin tha rồi?”

Cơn giận trong lòng càng lớn, Tiểu Tiểu tiếp tục đánh và mông Điểm Điểm, tuy chưa thấy máu, nhưng đánh nhiều như vậy, mông chắc cũng sưng lên rồi.

“Con…” Điểm Điểm nhắm mắt bi ai, có phải mẹ muốn đánh chết mình không, cha ơi, sao cha còn chưa tới, cha mau tới cứu Điểm Điểm với! Bình thường, cha thương Điểm Điểm nhất, mẹ cũng hơi sợ cha. Cha hãy đến khuyên mẹ, cứu cái mạng nhỏ này của Điểm Điểm đi mà? Cha ơi, nếu cha mà còn không đến, sau này Điểm Điểm sẽ không gọi người là cha nữa, sẽ không chơi với cha nữa, cũng sẽ không lén nói với cha những chuyện xấu trước kia của mẹ nữa…

Có lẽ là những lời cầu khấn của Điểm Điểm linh nghiệm, cầu khấn chưa đến một phút, tay không đánh tiếp nữa, một giọng nói uy nghiêm đã chứng minh sự thiên vị của ông trời dành cho bé:

“Điểm Điểm vẫn chỉ là một đứa trẻ, nàng có cần phải so đo với trẻ con thế không?”

“Thiếp…hừ, trẻ con, trẻ con thì có thể coi thường mạng người được ư? Ban nãy chàng còn chưa biết thằng bé đã làm gì, vừa đến đã nói thiếp không phải!”

Tiểu Tiểu ngẩng đầu tức giận nhìn hắn, tới vẫn chưa chậm, sắc mặt cũng không tốt, không biết là vì đau lòng cho Điểm Điểm hay là ở trong cung bị nàng chọc giận.

“Vu quản gia, còn không mau đỡ Điểm Điểm về phòng bôi thuốc!”

Lân vương thu lại sự đau lòng trong mắt, lạnh lùng dặn. Mà Vu quản gia, nghe thấy lời của Lân vương liền vội vã đi lên phía trước, bế Điểm Điểm dậy bỏ chạy trối chết, cứ sợ đột nhiên Tiểu Tiểu sẽ gọi ông lại.

“Điểm Điểm đừng khóc nữa, nô tài bôi thuốc cho cháu, bôi thuốc rồi sẽ không đau nữa…” Tiếng dỗ dành của Vu quản gia truyền đến.

“Hu hu, Vu thúc, thật không? Mông của cháu đau quá trời…” Điểm Điểm nhỏ giọng than vãn, nước mắt nước mũi tèm lem, khiến cho người ta rất đau lòng.

“Không sao đâu…”

Tiếng nói xa dần, Tiểu Tiểu giãy cái tay đang bị hắn nắm chặt, đi đến chỗ tên đầu sỏ là Hổ Tử, giọng điệu không vui mà nói:

“Giúp mi xử lý vết thương, mi ráng nhịn một chút cho ta!”

“Grừ…” Hổ Tử ấm ức khẽ rên một tiếng, cuối cùng thì nàng ấy cũng nhớ tới mình rồi, nhưng sắc mặt của nàng ấy lại hung dữ như vậy, giọng điệu nồng nặc như vậy, có khi nào công báo tư thù không? Lúc nãy nó cũng biết mình sai rồi, nhưng người bị thương là nó mà, trong lúc nóng vội liền nhịn không được mà muốn báo thù.

“Grừ…” Tuyệt đối là lấy việc công trả thù riêng đây mà, chỉ nhổ cây đao thôi, sao lại đau đến thế chứ? Uất ức vẫy vẫy đuôi, Hổ Tử đau khổ nhắm mắt.

Tiểu Tiểu giận dỗi điểm huyết mạch phụ cận miệng đao, từ trong tay áo rút ra một cái túi nhỏ, lấy ra một cái lọ nhỏ, mở nắp ra, đổ đều đặn lên miệng vết thương của Hổ Tử. Lúc thuốc phấn tiếp xúc lên miệng vết thương, mắt Hổ Tử mở ra một lúc, nó đau khổ nức nở một tiếng, nhưng chỉ một lúc thôi, vết thương không chảy máu nữa, rồi từ từ tụ lại…

“Thuốc của nàng thật là hữu hiệu, Tiểu…đừng giận nữa, lúc nãy là ta không đúng, không nên ngăn nàng, nên để nàng tiếp tục đánh Điểm Điểm, đánh chết thằng bé để nành bớt giận đã rồi tính sau…” Tiểu Tiểu giận thật rồi, Lân vương lấy lòng nói, nói đến khúc cuối, hắn nhịn không được liền bật cười, Tiểu Tiểu lườm hắn một cái:

“Thiếp giáo huấn con trai thiếp, thiếp có thể nỡ lòng mà đánh chết nó được hay sao? Với lại, nếu như thật sự đánh chết rồi, chàng sẽ tha cho thiếp chắc?”

“Hì hì, nương tử nói có lý, bớt giận nào, Điểm Điểm cũng đã bị giáo huấn rồi. Nương tử, nó phải làm sao?”

Cười khan một tiếng, sau này, hai người họ có phải sẽ vĩnh viễn được ở bên nhau như vậy, sự mềm mại của nàng, sự xinh đẹp của nàng, sự mỹ lệ của nàng, sự thông tuệ của nàng, sự tinh nghịch của nàng, đều chỉ thuộc về riêng một mình mình hay không?

Có người bị phớt lờ, mang theo vẻ mặt đầy tức giận mà xuất cung, nhưng chỉ vì một cái lườm trong lúc vô ý của nàng, mọi tức giận đều tan thành mây khói. Nhìn thấy tay nàng sắp đánh lên người Điểm Điểm, hắn không những đau lòng cho Điểm Điểm, mà càng đau lòng cho nàng hơn. Một cô gái, ngậm đắng nuốt cay một mình nuôi con lớn chừng này, sự yêu chiều bình thường Tiểu Tiểu dành cho Điểm Điểm hắn cũng đã thấy, nếu như không phải thằng bé đã phạm phải sai lầm khiến nàng cảm thấy không thể tha thứ, nàng sẽ không tức giận mà đánh Điểm Điểm đâu nhỉ? Người bị đánh là Điểm Điểm, thật ra người đau lòng nhất vẫn là bản thân nàng mà?

“Ai là nương tử của chàng? Nương tử của chàng là mấy ả…” tay khẽ vung một cái, đám mỹ nhân phía sau còn chưa kịp hoàn hồn lại. Ngạc nhiên thì năm nào cũng có, hôm nay đặc biệt nhiều hơn, con hổ và Điểm Điểm đã khiến các nàng ngạc nhiên lắm rồi, mà Vương gia thì sao? Người ban nãy là Vương gia ư? Khi nào mà Vương lại cưng chiều một nữ nhân như vậy qua bao giờ?

“Ặc…nương tử à, mấy người này vi phu sẽ xử lý, rất nhanh sẽ xử lý xong thôi mà…”

Mấy ngày nay suýt nữa là hắn quên béng mất bọn họ rồi, trong mắt hắn chỉ có Điểm Điểm, trong lòng hắn chỉ có cô gái này. Về phần các nàng, vẫn phải nghĩ cách xử lý ổn thỏa một phen mới được.

“Tùy! Có điều, nhớ xử lý sạch sẽ là được. Về phần hắn…” Ánh mắt sắc bén nhìn về phía tên thị vệ vẫn còn đang quỳ dưới đất, Tiểu Tiểu cười xấu xa hỏi:

“Gia, ngài nói phải làm sao đây?”

Một chủ ý tuyệt diệu bắt đầu ấp ủ trong đầu nàng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.