Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Chương 138: Chương 138: chương 138






“Vương gia, ngài nói đùa đấy à? Tiểu Tiểu, chính là tân nương tử của ngài mà, đang ở tân phòng đấy?”

Một người có vẻ như là công công đi tới, run lẩy bẩy trả lời.

“Tiểu Tiểu, trong tân phòng?”

Mắt Lân vương hơi híp lại, Tiểu Tiểu của hắn đang ở tân phòng sao? Hôm nay là ngày thành thân của hắn và Tiểu Tiểu? Sao một xíu ấn tượng hắn cũng không có vậy. Đều tại hắn không tốt, đến chuyện quan trọng như vậy mà hắn cũng quên được. Trong lòng Lân vương than thở tự trách, người cũng lạng quạng mà đi về phía tân phòng, vị công công ở đằng sau mới vừa trả lời kia chà lau mồ hôi rịn ra trên trán: trời ơi, hù chết y rồi, phải mau trốn xa một chút, bằng không cái mạng nhỏ của y cũng đi tong luôn. Vị công công này vừa định chuồn đi như chân được bôi mỡ, chẳng ngờ Lân vương bỗng dưng quay đầu lại, cười với y một cái thật tươi:

“Ngươi…cùng bổn vương qua đó, ngươi cũng phải đi!”

Hai chân công công nhũn ra, người cũng suýt nữa té ngửa xuống đất, tới đó Lân vương sẽ làm gì, y có còn cái mạng nhỏ để sống tiếp nữa hay không?

“Tiểu Tiểu…”

Đong đưa qua lại, một đám người đi đến tân phòng, Lân vương mở miệng hô hoán khiến cho công chúa sững người, Tiểu Tiểu lại là thần thánh phương nào, sao không có ai nhắc qua với nàng ta nhỉ?

Cắn chặt răng, trong lòng nàng ta sớm đã đem cô gái kia ra mắng rất nhiều lần, định lên tiếng chỉnh sửa, lại nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân ở xung quanh, nàng ta đành phải nhịn xuống. Mặc xác cô nàng kia là ai chứ? Bây giờ mục đích của nàng ta đã đạt được, nàng ta đã là Lân vương phi danh chính ngôn thuận rồi. Bây giờ điều quan trọng là động phòng, về phần cô gái kia, sau này tìm ả tính sổ cũng không muộn mà.

Khóe miệng cười đắc ý, công chúa hạnh phúc mà chờ đợi Lân vương đến vén khăn đội đầu, nhưng lại nghe thấy người bên cạnh khuyên nhủ:

“Vương gia, bây giờ mới là giờ Ngọ, ngài không thể vén khăn đội đầu được đâu, phải đợi đến buổi tối, buổi tối mới có thể…”

Đúng ha, động phòng hoa chúc mà? Bây giờ ban ngày ban mặt, động phòng hoa chúc thế nào được. Nghĩ đến việc hắn sẽ dịu dàng thế nào mà đối đãi nàng ta, gương mặt công chúa cười thẹn thùng, mà Lân vương hiển nhiên là chẳng coi đống lời này ra gì, hắn cười ha ha nói:

“Nhưng mà, ta nhớ Tiểu Tiểu của ta rồi…nương tử, cuối cùng chúng ta đã thành thân…”

Tay bỗng giơ lên, khăn hỉ liền bay lên, rơi xuống dưới mặt đất, một ma ma vội vàng quỳ xuống nhặt lên, làu bàu trong miệng:

“Vương gia, sao ngài lại ném khăn đội đầu xuống đất vậy…không may mắn, không may mắn đâu…”

Lân vương sững sờ nhìn khuôn mặt trắng ngần phía dưới tấm khăn đội đầu, nàng ta thật sự rất xinh đẹp, rất mỹ miều, rất diêm dúa, nhưng mà…đây không phải Tiểu Tiểu của hắn, Tiểu Tiểu của hắn đâu?

Trong đầu có rất nhiều thứ xông lên, Lân vương ôm đầu ngã ngồi xuống đất, công chúa và mọi người giúp dìu Lân vương dậy, để hắn ngồi vững trên ghế, mà hết thảy điều này, Lân vương hoàn toàn không phát giác…

Ngày đó, Hoàng thượng đùng đùng nổi giận dẫn hắn vào một căn phòng nhỏ, sau đó đùng đùng nổi giận rời đi, kế tiếp hắn đã nhìn thấy Tiểu Tiểu, nhìn thấy Hoàng thượng đứng ngoài nhà giam thâm tình nhìn Tiểu Tiểu. Lời họ nói hắn nghe rõ rõ ràng ràng, Hoàng thượng nói mình sắp cưới công chúa, nói chỉ cần Tiểu Tiểu muốn, bây giờ có thể ra ngoài, nếu không, sẽ bị chém đầu…

Tim hắn khẩn trương co thắt lại, mắt chăm chú nhìn cô gái ngồi trong nhà giam một cách điềm nhiên kia, nàng là người con gái mà hắn yêu nhất. Hắn sẽ không từ bỏ nàng, hi vọng nhiều hơn là nàng sẽ không từ bỏ hắn?

“Ta lựa chọn điều thứ hai…”

Nàng nhàn nhạt nói, trong giọng nói không có tuyệt vọng, chỉ có điềm nhiên. Người không biết, còn tưởng điều thứ hai mà nàng nói là thứ gì đó, giống như ngươi ăn cá hay ăn tôm vậy. Nhưng mà, hắn biết, điều thứ hai kia chính là chết đấy…

Thật ra mọi người cũng biết, Hoàng thượng sẽ không thật sự giết nàng, nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của hắn: mà dẫu cho Hoàng thượng muốn giết nàng, sư phụ của nàng cũng sẽ đến cứu nàng…không ai tin nàng sẽ thật sự chết, bao gồm Hoàng thượng chắc cũng vậy. Nhưng khi nàng bình tĩnh nói hết tất cả, lòng của hắn vẫn đau đớn trong vui vẻ. Vui vẻ mà lại đau đớn, hai loại cảm giác cực độ cỡ nào, nhưng nàng lại có thể khiến hắn cùng lĩnh hội được – ngọt ngào, chua chát.

Hoàng thượng thật sự rất chiếu cố hắn đấy, biết hắn sẽ không tham gia hôn lễ, huynh ấy dứt khoát trước khống chế võ công của hắn, rồi cho hắn uống thứ thuốc khiến người ta mơ mơ hồ hồ, cứ như vậy, hắn đã cùng công chúa bái đường thật, thật sự đã cưới ả đàn bà chết tiệt này…

Nghĩ thông rồi, Lân vương bỗng đứng dậy, nhìn tân nương tử gần trong gang tấc, hắn nở nụ cười thật tươi, tất cả mọi người trong phòng đều ngây dại, nụ cười làm công chúa phải chảy cả nước miếng một cách ngu ngốc, cho đến khi…

Một tiếng ‘bốp’ đã thức tỉnh mọi người trong phòng, họ nhìn năm ngón tay hiện rõ trên gương mặt công chúa, trong phòng liền không tìm thấy bóng dáng Lân vương nữa…

“Hu hu…”

Bưng lấy má đã sưng đỏ, công chúa đau lòng bật khóc, rất nhiều người đều đến an ủi, họ tạm thời quên đi việc phải đuổi theo vương gia…

Tay hơi hơi đau, muốn bay nhưng lại bay không được, bây giờ lại không có nơi nào tìm được thuốc giải, Lân vương chạy một cách gian nan. Chưa đến cửa lớn, thì có thị vệ chỉnh tề ngăn hắn lại, không cho hắn rời khỏi vương phủ…

“Tránh ra!”

Ánh mắt lạnh lẽo không còn mơ màng nữa, sát ý dày đặc bắn ra đầy vẻ khát máu, hơn trăm thị vệ run rẩy một chút, bọn họ run cầm cập nói:

“Vương gia thứ tội, Hoàng thượng có lệnh…”

“Hừ! Tránh ra!”

Tùy ý rút kiếm của một người, tuy bây giờ hắn không có nội công, nhưng giết tám đến mười tên thị vệ vẫn không thành vấn đề đâu nhỉ?

“Thúc thúc, thúc thúc, thúc là Lân vương hả?”

Một nhóc ăn mày hơn mười tuổi chạy đến, ánh mắt Lân vương lạnh lùng nhìn về phía nó, ăn mày thấp giọng nói:

“Ban nãy có một ông cụ râu trắng, bảo cháu đem cái này cho thúc, nói thúc ăn vào là ổn. Cháu đã đợi ở đây hơn một canh giờ rồi, mãi mà không vào được, không gặp được thúc…”

Đương nhiên nó vào không được rồi, vương phủ há có thể là nơi một tên nhóc ăn mày có thể đi vào?

“Cảm ơn!”

Tóm lấy thuốc, Lân vương không một chút do dự, thuốc vào trong bụng, hắn cảm thấy phần bụng hơi hơi nóng lên.

“Vương gia, sao ngài có thể tùy tiện ăn thế chứ? Có độc…”

Quản gia cảm thấy không ổn, nhưng lúc nói chuyện, vương gia sớm đã đem thuốc nuốt luôn rồi. Ông vội im họng, Lân vương cười một tiếng:

“Chẳng phải đã trúng độc rồi đó sao? Bổn vương còn lo lắng gì nữa? Thức thời thì tránh ra cho bổn vương, nếu không, đừng trách bổn vương hạ thủ vô tình…”

Kiếm phát ra hàn quang lóe mắt, thị vệ sợ hãi lùi về sau một bước, rồi lại lùi thêm một bước nữa, suy cho cùng thì điều Hoàng thượng căn dặn là trông chừng Lân vương cho kĩ, đừng để hắn rời khỏi vương phủ, nhưng chưa từng nói có thể tổn hại Lân vương.

“Vương gia, xin đừng khiến thuộc hạ…” Một người dáng vẻ như thủ lĩnh bước ra, kiếm của Lân vương vung một nhát, máu tươi dọc theo cánh tay y chảy xuống, đây là Lân vương thủ hạ lưu tình, bằng không…

Trường kiếm vừa múa, người xung quanh lùi về phía sau, Lân vương cứ như vậy mà xông ra Lân vương phủ, nhưng khi đến pháp trường, nhìn thấy vẫn là một đám khói kia, còn có giai nhân sớm đã không thấy tung tích kia nữa…

Đã điên cuồng tìm kiếm nhiều ngày như vậy, nhưng đừng nói là người, ngay cả cái bóng cũng chưa thấy qua, trong lòng Lân vương buồn bực, đương nhiên là không có sắc mặt tốt mà đối đãi công chúa. Tống cho nàng ta một cái tiểu viện rách nát, cứ để nàng ta ở đó tự sinh tự diệt là được. Nói thực, hắn thật sự chưa từng thấy ai mặt dày như vậy, đã bị mình nhìn thấy nàng ta cùng người đàn ông khác ở trên giường, nàng ta còn có mặt mà chạy đến địa bàn của mình nói với hắn:

“Lần đó là hiểu lầm, giữa nàng ta và người đàn ông đó không có gì hết?”

Cái gì gọi là ‘không có gì hết’? Đã thân thể trần truồng ôm lấy nhau rồi? Còn gọi là ‘không có gì’ sao? Lân vương cười khinh một tiếng, người hắn bận tâm hiện nay chỉ có Tiểu Tiểu, chỉ có một mình Tiểu Tiểu mà thôi.

“Vương gia, Sóc vương hẹn ngài đến phủ của ngài ấy, nói nhất thiết phải đến, Hoàng thượng cũng đi, muốn nối lại tình cảm tốt đẹp…”

Quản gia nói một cách rất cẩn thận, lãnh mục Lân vương trừng lên, nhìn thấy Hoàng thượng hắn liền nổi giận, nếu như không phải huynh ấy, sao Tiểu Tiểu mất tích được? Nếu như không phải huynh ấy, Điểm Điểm sao lại không thấy nữa, còn có sư phụ của Tiểu Tiểu, cái ông lão mà hắn cũng thuận thế mà gọi là sư phụ kia, cũng cứ vậy mà biến mất luôn rồi…

***

“Lão nhân gia, Tiểu Tiểu đâu? Nó không sao chứ?”

Sự mất tích của Tiểu Tiểu, người thấy tự trách nhất chính là ông lão. Tìm một nhà bình thường sắp xếp ổn thỏa cho Điểm Điểm, ông lão cực cực khổ khổ tìm kiếm nửa tháng, nhưng lại chẳng tìm ra được một xíu manh mối nào, cuối cùng chỉ đành hậm hực cùng với Điểm Điểm đi thăm Vu tướng, không ngờ gương mặt của Vu tướng cũng tiều tụy, bây giờ ông ta thật sự lo lắng cho Tiểu Tiểu rồi.

“Ầy, Tiểu Tiểu mất tích rồi, đều tại ta!”

Ông lão tự trách mà thở dài, hôm đấy ông thấy người đến kia muốn giúp ông, trong mắt cũng không có ác ý gì, mới yên tâm mà giao Tiểu Tiểu cho y, nhưng sương khói vừa nổi lên, bọn họ liền mất tích một cách li kì, làm ông kéo lê cánh tay bị thương đuổi theo cả nửa ngày trời, mà đến cái bóng cũng chẳng thấy một mống.

“Gia gia, người đừng lo lắng nữa, mẹ không sao đâu, Điểm Điểm con có linh cảm mà!”

Thấy ông lão lại bắt đầu tự trách, Điểm Điểm vội quan tâm nói lời an ủi.

“Điểm Điểm, gia gia chỉ là thấy lo lắng cho mẹ con thôi…”

Ông lão tiếp tục buông một tiếng thở dài, có lẽ ban đầu vốn không nên để Tiểu Tiểu đi mạo hiểm, không nên…

“Gia gia, không phải người từng nói ‘người tốt sống không thọ, kẻ xấu sống ngàn năm’ hay sao? Mẹ cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Vu tướng trợn to mắt, khuyên người như thế này mà cũng được à? Bị con trai mình nói là kẻ xấu, chẳng hay nếu như Tiểu Tiểu biết được rồi, có nổi điên lên không?

Ông lão lườm nguýt, xoa xoa đầu Điểm Điểm nói:

“Câu này đừng có mà nói lung tung, nếu như để mẹ con nghe thấy , coi chừng cái mông con sẽ đẹp mặt…”

Đây là câu nói thật, lúc Tiểu Tiểu đánh Điểm Điểm, không hề nương tay chút nào.

“Đúng rồi, gia gia, ba đứa chúng nó đâu? Có phải người bảo ba đứa chúng nó về núi rồi hay không? Để tụi nó tìm mẹ, không phải càng dễ tìm hơn sao?”

Đặc biệt là Hắc Tử và Như Nhi, đã quen thuộc với mẹ như thế, cho dù mẹ có lủi trong cái hang chuột sâu mười mét, bọn chúng vẫn có thể tìm thấy.

“Í…Điểm Điểm chủ ý này không tồi, sao ta lại quên mất mấy đứa chúng nó nhỉ? Tốt, ngày mai chúng ta sẽ trở về trên núi, bảo ba chúng nó cùng nhau hành động, chúng ta phải mau chóng tìm mẹ của con, sau đó sẽ cùng nhau về núi nha!”

Lớn tuổi rồi thật đúng là hồ đồ, suýt nữa thì quên ba tên đại trợ thủ, Vu tướng lấy làm khó hiểu nhìn hai ông cháu họ, vừa nãy họ đang nói cái gì, sao ông ta nghe không hiểu câu nào hết vậy?

“Cha, cha…”

Giọng nói xa xa vang lên, Vu tướng cười ngượng ngùng, Điểm Điểm và ông lão khó hiểu nhìn ông ta, bị gọi là cha có cần phải xấu hổ thế không?

Nhưng rất nhanh, hai người bọn họ liền hiểu tại sao Vu tướng lại cảm thấy như vậy, cái cô gái từ xa xa chạy đến kia, không phải là Thủy Thủy thì còn ai vào đây?

“Cha ơi, lúc nãy Thủy Thủy theo ca ca ra ngoài mua đồ, mệt quá chừng, cha ẵm!”

Thủy Thủy chạy về, không nhìn thấy Điểm Điểm và ông lão, kéo lấy tay Vu tướng bắt đầu nhõng nhẽo. Mà Vu Hoa vào muộn hơn nàng ta một chút, thì lại kinh ngạc nhìn ông lão, ánh mắt lo lắng nhìn bốn phía một lúc, hỏi:

“Tiểu Tiểu đâu? Tiểu Tiểu đã về chưa?”

“Ca, Tiểu Tiểu là ai thế? Đây lại chẳng phải là nhà nàng ta, sao lại đến chỗ chúng ta chứ?”

Thủy Thủy bĩu môi, bực bội nhìn ông lão và Điểm Điểm, trong mắt mang theo từng tia khó hiểu:

“Các người lại là ai nữa, đến nhà ta làm gì?”

“Gia gia, ả điên này sao vậy? Ngớ ngẩn rồi à?”

Điểm Điểm không nhịn được hỏi, cô ả này thật kì quái, nói chuyện cứ cảm thấy như còn nhỏ hơn cả Điểm Điểm?

“Ê, tiểu tử thối, mày mới ngớ ngẩn ấy? Ta là Thủy Thủy, con ngoan của cha ta…”

Thủy Thủy không vui nhíu mày, lời như vậy, thốt ra từ trong miệng người lớn như thế này, nói không kì quái cũng khó.

“Hứ, ả ngu si, cô bao nhiêu tuổi rồi? Y như đứa con nít ấy!”

Đứa con gái như vậy, bé khinh thường chơi cùng, chẳng phải chỉ mất con thôi sao? Còn cần phải giả thành bộ dạng này? Đúng rồi ha, Thủy Tiên, Từ Lâm kia, còn có bà ngoại nữa đâu?

“Ta không phải ngu si! Mày mới ngu si ấy? Thủy Thủy năm nay sáu tuổi rồi, tên nhãi ngu đần nhà ngươi, đến điểm này cũng nhìn không ra hả?”

Sáu tuổi rồi? Điểm Điểm và ông lão nhìn nhau một cái, thật đúng là không nhìn ra đâu đấy, hóa ra con nít sáu tuổi có thể cao đến vậy, to đến thế nha…

“Ha ha…ha ha…vui quá đi…gia gia, đây có phải ác giả ác báo không…nàng ta trở thành đứa ngu si rồi này…” Điểm Điểm cười đến toàn thân run rẩy, mà ông lão thì cười khúc khích. Thật ra, lòng dạ Thủy Thủy này sớm đã vặn vẹo rồi, như vậy đối với nàng ta mà nói, chưa chắc không phải là chuyện tốt.

“Ả ngu si, cô theo ta làm quái gì?”

Trong tay Điểm Điểm cầm một nắm bùn đất, ở đây thật buồn chán quá đi, bé chuẩn bị lén lút bắt con gà, lại nhớ đến món gà ăn mày mà mẹ làm rồi. Mẹ lại không có ở đây. Bé muốn ăn, bèn tự mình làm thử, nói không chừng còn làm ngon hơn mẹ nữa đấy.

“Điểm Điểm, mày cầm bùn đất làm gì vậy?”

Thủy Thủy đầy vẻ tò mò nhìn Điểm Điểm, bóng dáng một lớn một nhỏ, khiến người ta cảm thấy muôn phần quái dị.

“Ả ngu si, ta dựa vào cái gì mà nói cho cô?”

Nhớ đến dạo trước nàng ta đối xử thế nào với mình, trong lòng Điểm Điểm vẫn còn cơn tức, nếu không phải gia gia dặn dò mình không được bắt nạt nàng ta, bé sớm đã cho nàng ta một trận no đòn rồi.

“Điểm Điểm, mày nói ta biết được không? Thủy Thủy cũng muốn chơi, được không?”

Điểm Điểm quay đầu nhìn vẻ thành khẩn kia của nàng ta một cái, cho nàng ta một cơ hội vậy, Điểm Điểm tự nói với bản thân.

“Được thôi, cô muốn chơi cũng được, có điều cũng phải giúp ta một tay. Nói cho cô biết, món gà ăn mày mà mẹ ta làm, đấy là một món thật thơm, da cháy vàng, còn có mỡ vàng chảy lăn tăn, béo mà không ngấy, cháy mà không khét, ngửi mùi thơm cô sẽ cảm thấy…ực ực…” Điểm Điểm hợp thời nuốt một ngụm nước bọt.

Bé chỉnh lại sắc mặt, tiếp tục nói:

“Ban nãy cô nghe rồi đấy, ta cũng chỉ nghĩ đến thôi, thì đã nuốt nước miếng rồi, cái bụng cũng gióng trống, nếu như ăn được…thì càng khỏi phải nói, ả ngu si, cô muốn ăn không?”

Thủy Thủy gian nan nuốt hai ngum nước bọt, thèm thuồng nói:

“Muốn ăn!”

“Được thôi, phải làm sao để làm ra món gà ăn mày mỹ vị hợp khẩu này á? Mẹ đã nói cho ta biết rồi, bây giờ nhiệm vụ ta giao cho cô chính là, trước tiên cô vào bắt một con gà đến đây, ta sẽ có thể làm ra món gà mỹ vị để hai chúng ta ăn rồi…việc này, cô có thể làm được chứ?”

Chỉ chỉ cái chuồng gà phía sau, Điểm Điểm cười đáng yêu. Thủy Thủy do dự một chút, phải chui vào bắt gà thật sao? Nàng ta nghiêng đầu nghĩ.

“Tùy cô thôi! Không vào thì dẹp đi, xéo sang một bên, tự ta đi vào bắt…”

Điểm Điểm làm ra vẻ muốn đi vào, Thủy Thủy vội vã kéo lấy Điểm Điểm, sốt ruột nói:

“Ta đi vào, ta đi vào. Điểm Điểm, mày nhất định phải chia cho ta một ít đấy…”

Điểm Điểm cười giảo hoạt nói:

“Được, nhất định sẽ chia cho cô! Mỗi người một nửa, ta chỉ ăn cánh gà, ức gà và đùi gà là được rồi, cái khác như đầu gà nè, phao câu gà nè, chân gà nè, cổ gà đều cho cô hết!”

Nói rồi, Điểm Điểm mở cửa chuồng gà ra, một phát đem Thủy Thủy đẩy vào trong. Thủy Thủy không ngờ Điểm Điểm lại đẩy nàng ta, bước chân không vững, giày thêu hoa xinh đẹp đúng lúc đạp phải phân gà vàng vàng, người cũng thuận thế ngả vào bên trong, loạng choạng một cái, cả người ngã bò ra đất trong chuồng gà…gà trong chuồng thấy có người vào, nào bay, nào nhảy, cục tác kêu lên, trong chuồng gà thật náo nhiệt…

“Cô thật ngu!”

Không phải chỉ bắt con gà thôi sao? Vừa vào trong chuồng gà Thủy Thủy liền ngã luôn, ngu chết đi được…Điểm Điểm oán giận, tiếng kêu của gà trong chuồng, khiến cho người lớn trong nhà đều chạy ra, Điểm Điểm vội vã trốn kĩ ở một bên nhìn đám người Vu tướng, gia gia chạy về phía bên này…

“Thủy Thủy…” Vu phu nhân kêu lên trước tiên, sắc mặt Vu tướng sầm lại, nhìn cô con gái té một cách bất nhã trong chuồng gà kia, ông ta chỉ biết lắc đầu thở dài…

“Mẹ…” Ấm ức ngẩng đầu lên, không cẩn thận trên gương mặt sớm đã vệt xấu loang lổ, nào xanh nào đỏ nào vàng, có phân gà có đất cũng có máu, dáng vẻ thảm thương khiến cho ông lão không vui nhìn quanh bốn phía, miệng giận dữ thét:

“Điểm Điểm, cút ra đây cho ta!”

Cút ra, con mới không ngốc ấy? Ra ngoài để người đánh mông chắc? Hay là đợi người tụng kinh cho con ư? Nhìn gương mặt cực giận kia của ông lão, Điểm Điểm càng trốn kĩ hơn, mà Thủy Thủy cũng càng khóc càng thương tâm.

Vu Hoa chui vào, bịt mũi đem Thủy Thủy trong chuồng gà lôi ra, thối quá! Người bên ngoài cũng nhăn mũi không vui, mà Thủy Thủy chỉ khóc thương tâm, cầm lấy tay áo không lấy gì làm sạch sẽ lau gương mặt bẩn thỉu, dáng vẻ đáng thương nói:

“Mẹ, mặt Thủy Thủy đau quá, cánh tay đau, chân đau…”

“Thủy Thủy ngoan nào, lát nữa mẹ xem giúp con…” Vu phu nhân vội vàng an ủi, Vu tướng bất dắc dĩ xoay đầu lại, đã lớn như vậy, vậy mà cũng té ngã được, trí lực của Thủy Thủy thật sự đã trở về lúc sáu tuổi rồi.

“Ừm, mẹ, Thủy Thủy muốn ăn gà ăn mày…lúc nãy Điểm Điểm đã nói, nó làm món gà ăn mày xong sẽ chia cho con một nửa, nó ăn đùi gà, cánh gà, ức gà, cái khác đều cho Thủy Thủy…”

Cái gì? Thằng nhãi này! Cái ngon nó đều ăn hết rồi, đây rõ ràng không phải bắt nạt trẻ nhỏ hay sao? Cũng chẳng phải trẻ nhỏ nữa, Thủy Thủy năm nay đã mười lăm tuổi, tuổi mà nàng ta nói cũng đã sáu tuổi rồi, nhưng Điểm Điểm mới năm tuổi, tính ra, nên nói là bắt nạt trẻ lớn mới đúng…

Nhưng cho dù Thủy Thủy lớn hơn Điểm Điểm, nó cũng không nên bắt nạt “trẻ con” như vậy chứ, ông lão sầm mặt tức giận:

“Điểm Điểm, con không ra chứ gì? Đợi lúc gia gia bắt được con, ta xem con còn chạy được đi đâu! Ta nhất định sẽ lột da con, rút gân con, xẻ thịt của con…”

Giống như Tiểu Tiểu uy hiếp Hắc Tử, ông lão liệt kê cực hình của ông. Điểm Điểm bịt tai, đợi bé lớn rồi, nhất định phải đổi lại mấy lời uy hiếp của mẹ và gia gia, chỉ có mấy câu này thôi, lỗ tai bé đã nghe đến nhàm luôn rồi, còn chẳng có tí uy hiếp nào cả. Điểm Điểm tin tưởng, nếu như bị ông lão bắt được, xui xẻo lắm cũng chỉ có cái mông nhỏ của bé mà thôi!

Ông lão uy hiếp xong, bèn cũng theo bọn họ vào trong nhà giúp Thủy Thủy chữa trị. Chỗ ẩn náu trong viện chỉ còn lại Điểm Điểm, cùng với một nắm đất trên tay bé. Phải làm sao đây, cái mông nhỏ tội nghiệp của bé ơi, tại sao mỗi lần xui xẻo đều là nó vậy? Đến lúc nào, nó mới có thể lớn lên thành cái mông lớn như mẹ, như thế thì không phải bị đánh nữa rồi. Mi nhìn mẹ xem, bất luận làm bao nhiêu chuyện xấu, sao chưa thấy bị đánh qua một lần nào?

Lén lút chuồn ra khỏi căn nhà dân nhỏ này, đây là nơi gia gia đã tìm được trước đó. Điểm Điểm ra ngoài đường phố rong chơi, buồn chán đến muốn phát khùng. Tuy quần áo trên người bé chỉ là chất liệu vải tầm thường thông dụng, nhưng đôi mắt to đen lúng liếng kia vẫn khiến người ta không nhịn được nhìn thêm mấy lần, đứa trẻ nhỏ như vậy một mình trên phố, người trong nhà thật yên tâm quá thể.

Dạo nửa ngày, trời đã gần tối, đến lúc phải về nhà rồi. Nghĩ tới sự phẫn nộ của gia gia lúc chiều, Điểm Điểm không dám về, người cũng lang thang đến hậu viện của một tửu lâu. Tửu lâu này, phía sau sao lại có nhiều ngựa như vậy nhỉ?

Bé khó hiểu nhìn từng con to lớn kia, người cũng lặng lẽ đi tới, đánh giá chúng nó…lúc nào, Điểm Điểm sẽ cưỡi con ngựa lớn như vậy đây, Điểm Điểm hâm mộ trong lòng, người cũng chậm rãi đi vào phía trong, đúng lúc nhìn thấy có cỗ xe ngựa trang trí hơi hoa lệ, bé mệt quá. Ngẫm nghĩ, người cũng trực tiếp chui vào trong xe ngựa, đối với trang trí hoa lệ bên trong thở dài một tiếng, ngồi trên tọa vị mềm mại kia, hai mí mắt bắt đầu đánh lộn…

Không thể ngủ như vậy được, ngộ nhỡ có người đến thì gay go. Điểm Điểm nói với bản thân, đánh giá xung quanh một lượt, người liền chui xuống dưới cái tọa vị mềm kia, lôi xuống một tấm thảm lông lót dưới người, ở trong đó bắt đầu nhắm mắt ngủ – dù sao thì dừng xe ở đây vào giờ này đều là ở trọ, bé ngủ một lát liền đi, rồi trở về hẳn là gia gia đã bớt giận rồi…

***

Lần đó, Tiểu Tiểu ngủ rất sâu, lúc tỉnh lại, đã là ba ngày sau. Mở mắt ra, nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh, nàng tỉ mỉ hồi tưởng một chặp, chỉ nhớ được sư phụ bế nàng, cánh tay sư phụ còn bị thương nữa…

Đã lâu năm vậy rồi, nàng lần đầu tiên thấy sư phụ bị thương đấy? Sư phụ không sao chứ? Tiểu Tiểu lo lắng nhìn bốn phía, lại thấy phòng ngủ không lớn lắm, trang trí cũng không quá hoa mỹ, nhưng tùy thời tùy chỗ tiết lộ ra, đấy là sự tinh tế nhàn nhạt:

Trên chiếc chăn tinh xảo, thêu một bức ‘Bướm trắng vờn mẫu đơn’ thật tinh mỹ, màn giường màu hồng đẹp đẽ, bàn trang điểm, tủ quần áo, giường mềm tinh xảo…

Sư phụ, từ lúc nào lại kĩ lưỡng như vậy? Cổ họng khô khốc, cứ như muốn bốc lửa vậy, Tiểu Tiểu muốn uống chút nước, nhưng nước đang ở trên bàn, tay nàng vươn không tới. Gian nan nhấc người dậy, mới phát hiện nàng bây giờ toàn thân vô lực. Một cảm giác bất an ập tới, nàng lẳng lặng bắt mạch cổ tay mình, đầu lông mày nhíu chặt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.