Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Chương 152: Chương 152




Anh Nhi bĩu môi khinh thường:

“Cô chính là Tiên phi trước kia sao? Nghe nói cô trở về rồi, nhưng cô còn có mặt mũi mà về à, dẫn theo…”

Một phụ nữ lớn bụng, Hoàng thượng sẽ không thích nàng ta nữa, Anh Nhi suy tính trong lòng, không ngờ một cái tát nữa lại bợp tới, ả tức giận nói:

“Cô…sao cô có thể đánh ta? Cô không biết ta là…”

“Ngươi là ai? Người đâu, vả miệng thật mạnh cho ta, vả đến khi ả bồi tội với ta thì ngừng!”

Dám ức hiếp Hoa Nguyên như vậy, còn không để mình vào mắt, nô tài như vậy, đúng là muốn ăn đòn mà. Nếu như Lân vương không tịch thu độc dược trên người nàng, sớm đã đem hầu ả một phen rồi.

Bốp bốp…

Mấy cung nữ phía sau đều là do mình dẫn đến, nghe thấy lời nói của Tiểu Tiểu, các nàng liền đánh không chút khách khí, mà Hoa Nguyên tựa như còn chưa hoàn hồn lại, ngơ ngác nhìn Tiểu Tiểu.

“Sao thế, Hoa Nguyên? Không phải nhìn thấy ta nên ngốc luôn rồi đấy chứ?”

Tiểu Tiểu khẽ than một tiếng, lúc trước nàng chưa từng nghĩ tới, hai người sẽ gặp mặt dưới tình huống như thế này.

“Ta…nương nương, ta…”

Khẩn trương đến nỗi nói không nên lời, nương nương biết được mình theo Hoàng thượng rồi, không biết sẽ nhìn mình ra sao? Lúc nãy nàng ấy ra mặt vì nàng, nàng rất cảm kích nàng ấy.

“Đừng nói nữa, nghe theo trái tim mình là được! Khi đó cô nên nói thật cho ta biết, Hoa Nguyên, cô là một cô nương tốt, Hoàng thượng có cô chăm sóc, là phúc khí của ngài ấy!”

Nhìn nàng ta một cách thương tiếc, Hoàng thượng bây giờ vẫn chưa chết tâm với mình, Hoa Nguyên chắc cũng chịu nhiều đau khổ rồi nhỉ? Nhưng dù là vậy, nàng ta vẫn lựa chọn ở lại bên cạnh Hoàng thượng, chân tình như vậy khiến Tiểu Tiểu cảm động. Hoàng thượng à, ngài nên từ bỏ rồi, cẩn thận nhìn bên cạnh ngài, phía sau ngài cũng có người nhớ nhung ngài giống như ngài nhớ nhung Tiểu Tiểu vậy.

“Nhưng mà, nương nương…”

Hoa Nguyên muốn giải thích gì đó, nhưng lời đến miệng lại nuốt trở về, nên nói gì đây? Bảo nàng ấy tha thứ sao? Tha thứ thế nào, Tiểu Tiểu vốn chưa từng trách tội nàng.

“Không cần nói nữa, ta đều biết cả. Hoa Nguyên, nếu cô sớm nói cho ta biết tâm tư của cô, nói không chừng bây giờ cô và Hoàng thượng đã…”

Trong lòng vẫn luôn bận tâm đến Hoa Nguyên, nên sau bữa tối Tiểu Tiểu mới đi ra ngoài dạo, nghe thấy bên này có dị động nàng mới nhẹ nhàng đi tới, đúng lúc nhìn thấy Hoa Nguyên bị gây khó dễ.

“Sau này, nếu như còn dám bất kính với Hoa Nguyên như vậy nữa, thì đừng trách ta không khách khí…”

Nhìn thấy gương mặt cô cung nữ kia bị biến dạng nghiêm trọng, lúc nãy các nàng đánh khá dùng sức. Tiểu Tiểu ra hiệu các nàng dừng tay, lạnh lùng nói lời uy hiếp.

“Cô…Không phải nói đánh chó phải ngó mặt chủ sao? Cô…Hoàng thượng biết được rồi, sẽ không…”

Mỗi một câu nói miệng đều đau gần chết, Anh Nhi cố chấp nhìn Tiểu Tiểu, ngữ khí chẳng có chút yếu xìu nào.

“Vậy sao? Ngươi để Hoàng thượng biết thử xem, nói không chừng, trừng phạt ngài ấy dành cho ngươi còn nghiêm khắc hơn của ta gấp bội ấy chứ. Hoa Nguyên, ta về trước đây, nếu để Lân vương tìm đến thì phiền phức lắm, rảnh rỗi ta sẽ lại đến tìm cô…”

Tiểu Tiểu vẫy vẫy tay, chẳng thèm ngó đến Anh Nhi vừa bị đánh kia cái nào, người liền vội vã chạy ra ngoài, người trong phòng đều yên lặng nhìn bên ngoài, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, ngây ngốc nhìn bóng dáng ẩn trong đêm tối kia…

“Ngụy công công, cô gái ban nãy kia, xem rồi xử lý đi!”

Tiểu Tiểu nói đúng, xử phạt lúc nãy của nàng đích thực là rất nhẹ, nếu như để hắn biết rồi, hắn sẽ không bỏ qua cho ả như vậy, cho dù là lén nhìn thấy cũng không được! Ả dám nói như vậy với Tiểu Tiểu, thì nên nghĩ đến hậu quả của việc đó!

~~~~~~~~

“Ha ha…”

Hoàng thượng và mấy vị vương gia đang thiết yến ở Ngự hoa viên, mấy người bọn hắn khó khăn lắm mới tụ lại với nhau, cộng thêm thời tiết hôm nay không tệ, mấy người liền ở Ngự hoa viên vừa uống rượu vừa ngắm hoa, trò chuyện. Chỉ cần chuyện không liên quan đến Tiểu Tiểu, quan hệ của mấy người họ vẫn rất tốt.

“Ai?”

Mọi người chỉ nghe thấy tiếng cười, đi tìm xung quanh, nhưng một cái bóng cũng chẳng thấy, ám vệ phụ cận Ngự hoa viên đều trở nên phòng bị, Hoàng thượng và mấy vị vương gia đều đồng thanh hỏi.

Lân vương trước ngây ra một lúc, nhưng nghe thấy giọng hơi quen, nghĩ kĩ một hồi, mới nhớ ra người đấy là ai, bưng ly rượu bên cạnh lên, hắn mỉm cười nói:

“Sư phụ, nếu đã đến rồi, sao còn cố ra vẻ huyền bí chứ? Chọn ngày không bằng gặp dịp, sư phụ hãy hiện thân ra uống một ly nào!”

Hoàng thượng kinh ngạc nhìn Lân vương, sư phụ? Lân vương từ lúc nào có một một sư phụ mà mình không biết nhỉ? Một bóng trắng đáp lời mà xuống, một ông lão bạch y râu tóc bạc phơ theo tiếng gọi mà đáp xuống đất:

“Tiểu tử, ngươi được đấy, nhanh như vậy đã nghe ra là lão phu, Tiểu Tiểu cái con bé kia đúng là có mắt nhìn, nó tuy hơi ngốc một chút, nhưng ánh mắt quả thật không tồi, khá lắm khá lắm…”

Hoàng thượng ngạc nhiên nhìn ông lão này, ông lão này hắn từng gặp qua, không ngờ ông ta ban ngày ban mặt bay vào hoàng cung, có thể thấy võ công ông ta không yếu.

“Sư phụ, Tiểu Tiểu cũng không ngốc, chỉ là có lúc đầu óc hơi chểnh mảng chút thôi…”

Cùng lắm thì cũng chỉ hơi mơ hồ thôi? Lân vương bổ sung trong lòng, nhưng hắn không nói ra.

“Hà, thế cũng đúng. Nếu như Tiểu Tiểu thông minh được như Điểm Điểm thì tốt rồi. Lân, ngươi không nhắc, ta liền không để ý ta đúng là có hơi đói đấy?”

Ông lão chẳng thèm quan tâm đến đám người Hoàng thượng, trực tiếp ngồi bên cạnh Lân vương, cầm đũa lên liền bắt đầu ăn, khiến cho Hoàng thượng và mấy vị vương gia đều trợn to mắt – ông lão tuổi đã một bó to vậy rồi, tướng ăn vẫn bất nhã như thế này?

Thời gian ăn là một chung trà, ông lão rốt cuộc đặt đũa xuống, nhìn ly chén bừa bãi trên bàn, ông ha ha ha xoa bụng:

“Ừm, đồ ăn của hoàng cung đúng là ngon, ngon hơn đồ Tiểu Tiểu làm nhiều. Lân à, Điểm Điểm của ta đâu? Sao nó không ở đây?”

Lân vương cũng cười ôn hòa:

“Sư phụ, người cũng biết Tiểu Tiểu không yên tĩnh được giây phút nào mà, Điêm Điểm càng quậy hơn. Cho dù ta đi theo sau họ cả ngày, bọn họ cũng chẳng thể khiến ta yên tâm được, cho nên…ta đã nghĩ ra được một cách khiến cho bọn họ trở nên yên tĩnh…”

Lân vương cười hớn hở, ông lão trợn to mắt vẻ không tin, hai người đó ông rất hiểu, làm cách nào mà hắn khiến bọn họ trở nên yên ổn?

“Có chuyện tốt vậy à? Lân, ngươi nói mau, mau nói cho ta!”

Tựa như đứa trẻ bướng bỉnh, ông lão kích động suýt nữa nhảy bật lên. Rốt cuộc ông mệt gần chết rồi, vì Tiểu Tiểu, vì Điểm Điểm, cũng vì cả nhà bọn họ mà bận bịu, ông ăn không ngon ngủ không yên, phỏng chừng ít nhất cũng tốn hết mấy năm tuổi thọ ấy chứ?

Lân vương bật cười ha ha, sư phụ của Tiểu Tiểu, thật đúng là một ông lão thú vị, ông không những nuôi lớn Tiểu Tiểu nên người, còn giúp Tiểu Tiểu nuôi nấng Điểm Điểm, lại vì Tiểu Tiểu cứu cả nhà Vu tướng…

“Thật ra cũng rất đơn giản, hai người họ đều nghịch ngợm như vậy, chỉ cần để một người quản người còn lại là được rồi…”

Kỳ thực, hắn chẳng qua chỉ lựa mấy câu dễ nghe nói với Điểm Điểm, bảo Điểm Điểm ở nhà trông chừng Tiểu Tiểu thật kĩ, đừng để nàng chạy lung tung, đụng tùm lum. Nói Điểm Điểm là đại nam nhân, phải bảo vệ Tiểu Tiểu và muội muội cho tốt. Con nít vĩnh viễn cần được khen ngợi, mà Điểm Điểm cũng không ngoại lệ, nghe thấy mình khen xong, nó vui vẻ hẳn lên, thề son sắt nói nó sẽ làm được, kết quả hai ngày nay thằng bé đích thực là làm rất khá.

“Lân, như vậy là được rồi sao? Đơn giản như vậy?”

Ông lão không tin hỏi, Lân vương vội gật đầu:

“Đã hai ngày rồi, hai ngày nay Điểm Điểm làm rất tốt!”

Ông lão bật cười sang sảng, vuốt chòm râu trắng xóa:

“Vậy thì tốt. Vốn ta muốn đến để dẫn Điểm Điểm rời đi, Điểm Điểm cũng đã đến lúc ra ngoài học hỏi, nhưng giờ thấy ngươi và nó ở chung khá hài hòa, mà sinh phụ của Điểm Điểm cũng điều tra được kha khá rồi, ông lão ta đây không quản nữa. Đúng rồi, sinh phụ của Điểm Điểm là ai thế? Các ngươi đã xác định chưa?”

Nhìn mấy gương mặt từa tựa nhau, ông lão lại lần nữa khen sự thần kì của tạo hóa, bọn họ đều quá giống với Điểm Điểm, cho nên để xác định được rất khó.

“Chắc hẳn là Hoàng thượng. Kết quả tạm thời là vậy!”

Sóc vương khẽ thở dài một tiếng, hiện giờ có Hoàng thượng và Lân vương, hắn không có cửa nữa rồi. Haizz, đến lúc nào, mình mới có thể quang minh chính đại theo đuổi Tiểu Tiểu chứ?

“Hoàng thượng?”

Ông lão nhìn dáng vẻ hiên ngang của Hoàng thượng, cười ha ha nói:

“Cũng có khả năng, nhưng các ngươi cũng không chắc chắn, đúng chứ? Vì chuyện đêm đó, các ngươi chẳng một ai nhớ rõ ràng, cũng giống Tiểu Tiểu vậy, có vẻ như biết được sự việc tối hôm đó, nhưng…cụ thể thì, các ngươi đều không nhớ gì cả, chỉ tự mình suy đoán mà thôi!”

Nghe ông lão nói như vậy, mọi người đều ngại ngùng cúi đầu, khi đó bọn họ đích thực là đáng xấu hổ, thật ra không chỉ bọn họ, cả hoàng thất đều mất mặt, cho nên chuyện này mới không truy cứu tiết lộ ra bên ngoài. Nếu không vì sự xuất hiện của Tiểu Tiểu và Điểm Điểm, bây giờ bọn họ căn bản sẽ không nhớ đến chuyện này nữa.

“Sư phụ, ý của người là, bọn ta không chỉ trúng ảo dược, còn trúng độc khác nữa?”

Lân vương khẩn trương nhìn ông lão, bây giờ hắn rất tin tưởng, đáp án chân chính sắp xuất hiện rồi. Lời Hoàng thượng nói có lẽ là giả, nhưng lời ông lão nói tuyệt đối không giả được, là thật!

“Có thể nói là vậy, thật ra nói như vậy cũng không đúng. Ảo dược thì có, nhưng sẽ không khiến cho các người quên đi chuyện hôm ấy, chân chính làm cho các ngươi quên đi những chuyện kia, là Vong Tình hương!”

Thu lại bộ dạng cười cợt, sắc mặt ông lão bỗng trở nên lạnh lẽo. Vong Tình hương, ông cũng vừa mới nghe cái tên này cách đây không lâu thôi, Vong Tình hương không màu không mùi không độc, cho dù là cao thủ chế độc dùng độc như Tiểu Tiểu cũng không phát hiện ra, huống hồ là cái đám hoàng tử không hiểu độc vật này?

“Vong Tình hương? Đây là độc dược gì? Sao ta chẳng có tí ấn tượng gì vậy?”

Gương mặt Lân vương cũng phát lạnh, xem ra, Phong quốc này không hề nói toàn bộ sự thật cho bọn họ, khi đó bọn chúng vốn chẳng nói gì về điểm này, mà bên này cứ tưởng là kết quả do ảo dược, cũng không tiếp truy nghiên cứu tỉ mỉ nữa.

“Vong Tình hương, là độc bất truyền của Mộng môn, khi đó không ai biết Phong quốc sao lại tìm ra được loại độc này, nhưng thứ khi đó bọn chúng dùng đúng là loại độc này. Cho nên, ký ức khi đó của các người đã bị phong ấn. Vốn dĩ ta muốn tìm ra Vong Tình hương để nghiên cứu thuốc giải, ngặt nỗi thuốc khi đó đã dùng hết toàn bộ, ta chỉ đành khắp nơi dò la tìm kiếm thuốc giải, cuối cùng chỉ tìm được một viên…”

Ông lão lấy ra một cái bình màu trắng, miệng khẽ thở dài:

“Có thuốc giải, tiếp tục nghiên cứu vốn không khó, chỉ là không ngờ, thuốc giải Vong Tình hương tuy không khó phối, nhưng thuốc dẫn của nó thì khó cầu. Thuốc dẫn của nó chính là mười giọt máu tươi của của Mộng cô người đã nghiên cứu ra Vong Tình hương, một giọt cũng không thể hơn, một giọt cũng không được thiếu. Biết được thuốc dẫn ta liền đi tìm Mộng cô, tìm gần nửa tháng trời mới biết Mộng cô sớm đã không còn ở nhân thế nữa. Cũng đúng thôi, năm đó Phong quốc làm loại chuyện này, sao có thể bỏ qua cho Mộng cô được chứ? Bốn năm trước, Mộng cô liền bỏ đi…cho nên, bây giờ thuốc giải chỉ có một viên này thôi. Có điều, độc của Vong Tình hương ngoài việc khiến cho người ta quên đi sự việc của đoạn thời gian đó, cũng chẳng có tác hại gì nhiều, cho nên các người có thể yên tâm được rồi. Thật ra một viên thuốc giải cũng đã đủ, Tiểu Tiểu là đương sự, chỉ cần cho nó uống, nó có thể nhớ lại tình huống đêm hôm đó, miêu tả dáng vẻ của người đàn ông đêm ấy là được, các người thấy sao?”

“Sư phụ, người nói là, chỉ cần ăn thuốc này, Tiểu Tiểu có thể nhớ lại tất cả mọi chuyện hôm ấy ư? Nhưng mà, nhưng mà…”

Có thể biết được chân tướng, trong lòng Lân vương kích động lắm, nhưng…nhưng bây giờ…hắn rất sợ!

“Nhưng mà, Tiểu Tiểu đang mang thai, thuốc này đối với Tiểu Tiểu…”

Có hại đến Tiểu Tiểu và đứa con của nàng không? Có thể biết được sự việc hôm đó đương nhiên là rất tốt, nhưng sức khỏe của Tiểu Tiểu cũng quan trọng. Nếu muốn biết chân tướng sự việc đêm đó mà phải làm hại đến Tiểu Tiểu và đứa con, hắn thà không biết còn hơn, Hoàng thượng muốn làm cha của Điểm Điểm, thì cứ để Hoàng thượng làm đi.

“Đúng rồi, lão tiền bối, thuốc này có tác dụng phụ gì không? Đừng làm tổn hại đến thân thể Tiểu Tiểu mới được.”

Hoàng thượng cũng cảm thán một tiếng, trong lòng cũng e sợ loại thuốc kì lạ này. Những chuyện trước đó thì hắn biết, nhưng sự việc đêm đó thì hắn không rõ ràng, cũng chính vì tất cả mọi người đều không rõ, nếu đều rõ ràng hết, thế…Tiểu Tiểu, còn quan hệ gì với hắn nữa? Nếu mình không phải cha của Điểm Điểm, mặt rồng của hắn biết giấu vào đâu?

Ông lão tựa như hiểu được nỗi bất an của Hoàng thượng, ông cười nói:

“Nhớ hết toàn bộ cũng rất khó khăn, nhưng nhớ một phần thì vẫn có thể, chỉ cần khi đó ta ở bên cạnh chỉ dẫn Tiểu Tiểu, nó chỉ cần miêu tả bộ dạng người đàn ông đó là được, chắc sẽ không tốn nhiều thời gian đâu…hơn nữa, thuốc cũng chẳng có tác dụng phụ gì, điều này các người có thể yên tâm.”

Diện mạo của người đàn ông kia? Đáp án sắp xuất hiện rồi sao, trong lòng mọi người đều khẩn trương đến kì lạ. Điểm Điểm, đứa bé thông minh đáng yêu đó, bé rốt cuộc là chủng của ai?

“Thật ra, bất luận cuối cùng ai là cha của Điểm Điểm, kết quả mọi người đều hiểu rõ. Với tính cách của Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu chỉ có hai lựa chọn: Hoặc là ở bên Lân vương cả đời, hoặc là sẽ…theo ta trở về núi. Tiểu Tiểu lúc trước tuy thần kinh có hơi thô, nhưng, nhưng suy cho cùng nó cũng là một người trọng tình, lúc nó thật sự thích một người, thì rất khó thay đổi…”

Ông lão vuốt chòm râu, câu này ông nói cho Hoàng thượng nghe, thấy ánh mắt Hoàng thượng tối lại, trong lòng ông có chút không nhẫn tâm, Hoàng thượng thật ra cũng rất đáng thương, hắn chỉ là yêu phải một người phụ nữ không nên yêu mà thôi!

“Ta sẽ không để Tiểu Tiểu rời bỏ ta đâu. Sư phụ, muốn khi nào tiến hành?”

Lân vương kiên định nắm chặt tay, Tiểu Tiểu là nữ nhân của hắn, hắn sẽ không buông tay, cũng sẽ không để bản thân nàng trở về núi.

“Chọn ngày không bằng gặp dịp, hôm nay mọi người đều có mặt. vậy nhân ngày hôm nay làm sáng tỏ chuyện này đi. Hoàng thượng, ngài cảm thấy sao?”

Hôm nay? Mấy người đều nhìn nhau, ông lão này xem ra cũng là người tính tình hấp tấp, lại không ngờ ông lại nóng vội đến vậy. Nhưng vậy cũng tốt, Tịch vương và Húc vương cũng không thể rời khỏi đất phong ở biên quan quá lâu, phải sớm trở về. Mà Tiểu Tiểu và Lân vương, cũng không thể ở lại hoàng cung một cách không minh không bạch như vậy, dân chúng bên ngoài nghe thấy chắc cũng không tốt lắm đâu nhỉ? Thật ra, chuyện này nếu không phải do Hoàng thượng kiên trì, hẳn sớm đã xong xuôi rồi. Hoàng thượng khăng khăng Tiểu Tiểu từng là phi tử của hắn, nhưng đứa con trong bụng Tiểu Tiểu lại là cốt nhục của Lân vương, nay Lân vương ở bên Tiểu Tiểu, hắn cũng không thể đi ép Tiểu Tiểu uống thuốc phá thai, nhưng cứ buông tha cho họ như vậy, Hoàng thượng lại cảm thấy không cam lòng…

“Được!”

Nghiến chặt răng, kết quả cuối cùng còn chưa chắc được đâu, Hoàng thượng cảm thấy, mình chính là cha của Điểm Điểm, Điểm Điểm chính là con trai của mình. Bằng không hắn cũng sẽ chẳng hiểu ra sao lại có hảo cảm với Điểm Điểm ngay lần đầu tiên gặp Điểm Điểm rồi, lần đầu tiên có xúc động muốn giữ đứa bé này lại bên mình. Nếu như không phải cha con, sao hắn lại có cảm giác này được chứ?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Sư phụ, sao người lại đến đây?”

Nhìn thấy ông lão trở về, Tiểu Tiểu vui mừng chạy qua, nhưng một đứa nhóc còn nhanh hơn nàng, chạy như bay nhào vào trong lòng ông lão, nó đắc ý cười Tiểu Tiểu một cái:

“Gia gia, người nhớ Điểm Điểm rồi sao? Người đến thăm Điểm Điểm à, Điểm Điểm cũng nhớ người lắm!”

Tên tiểu tử thúi này, sao lúc nào cũng tranh cướp với mình vậy? Tiểu Tiểu cau mày không vui, nhìn thấy đám người Lân vương theo sau đi vào, nàng vội vàng ra đón:

“Lân à, chàng không biết đâu, lúc nãy Điểm Điểm lại bắt nạt thiếp…”

Ấm ức dẩu môi, Tiểu Tiểu lúc này sẽ chẳng ai ngờ đến nàng đang thân hoài lục giáp, càng không nghĩ đến nàng đã có đứa con trai năm tuổi rồi.

“Khụ khụ…Tiểu Tiểu, Điểm Điểm bắt nạt nàng thế nào…”

Tuy màn kịch như vậy mỗi ngày đều có, nhưng bây giờ bên cạnh hắn có khán giả. Hơn nữa còn là đám người xem đang có ý đồ làm loạn nữa chứ! Tiểu Tiểu hiện giờ dáng vẻ dễ thương thế này, chỉ có hắn mới được nhìn thôi, sao có thể để người ngoài nhìn thấy chứ?

Lân vương ngượng ngùng ho khan vài tiếng, Điểm Điểm không đợi Tiểu Tiểu nói thì đã bật cười ha ha:

“Cha à, mẹ đang nản vì lúc nãy không giành đến trước Điểm Điểm được ấy mà. Ha ha, mẹ chơi xấu quá, đua không bằng Điểm Điểm liền tìm cha cáo trạng, xấu…”

“Con cái thằng ranh này, con…”

Lân vương giữ Tiểu Tiểu lại, nàng đã lớn đầu rồi, sao còn so đo với Điểm Điểm như vậy chứ? Thật không biết lúc trước ở trên núi bọn họ chung sống kiểu gì. Haizz, nhưng bây giờ vấn đề này không quan trọng, quan trọng là…

“Tiểu Tiểu, có biết tại sao trước kia nàng lại không nhớ được chuyện tối hôm đó không?”

Lân vương cúi đầu xuống, giọng nói dịu dàng hỏi.

“Tại sao? Tối hôm nào?”

Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên, lấy làm khó hiểu nhìn Lân vương, hắn nói là chuyện gì? Sao mình nghe chẳng hiểu gì vậy?

“Thì là…thì là cha của Điểm Điểm là ai ấy?”

Lân vương thở dài một tiếng, cái người đương sự này chẳng sốt ruột tẹo nào, người gấp gáp lại là đám người có khả năng không phải đương sự như bọn hắn đây. Tiểu Tiểu đối với cha của Điểm Điểm chẳng quan tâm chút nào, mà Điểm Điểm còn hơn thế, sau khi biết được Hoàng thượng là cha nó, thằng bé ngay cả sửa miệng cũng không chịu, thật không biết nó nghĩ sao nữa。

“Không phải đã nói là Hoàng thượng sao?”

Điểm Điểm ngẩng đầu, cười xán lạn với Hoàng thượng một cái, trong lòng Hoàng thượng ấm áp, đã nhiều ngày nay không đến đây, Điểm Điểm có khi nào từng cười với mình như vậy?

“Cái này…cũng không chắc chắn. Tiểu Tiểu, là sư phụ đã tìm được thuốc giải của đêm hôm đó, chỉ cần nàng uống vào, có lẽ sẽ có thể nhớ lại người đàn ông kia. Như vậy thì biết cha của Điểm Điểm là ai rồi…”

Lân vương lại kiên nhẫn, đem chuyện độc của Vong Tình hương nói hết một lượt, Tiểu Tiểu cảm thán nói:

“Aizz, quá đả kích ta rồi, sao lại có loại độc này chứ? Tiểu Tiểu ta đây đã nhìn thấy nhiều loại độc như thế, nhưng độc này vẫn là lần đầu tiên nghe thấy, vậy xem ra đúng là kiến thức hạn hẹp mà. Sư phụ, con nói sao con lại quên sạch sẽ như vậy cơ chứ, lúc trước còn tưởng rằng không để ý, không muốn nhớ nên mới quên sạch, không ngờ lại là…nhưng sư phụ nè, người khẳng định có tác dụng thật chứ?”

Hoài nghi nhìn về phía cái bình nhỏ bé kia, tại sao nàng lại không nghĩ đến khả năng là trúng độc cơ chứ? Chỉ cảm thấy có chút kì lạ thôi, xem ra gừng càng già càng cay, sư phụ đúng là sư phụ, lợi hại hơn nàng nhiều.

“Ừ, cái này sư phụ đã đích thân kiểm tra qua, sẽ không sai đâu. Tiểu Tiểu, chuyện này sớm nên kết thúc rồi, còn kéo dài thêm nữa đối với các con cũng không tốt. Tiểu Tiểu, hôm nay được không?”

Đem thuốc đưa vào trong tay Tiểu Tiểu, tay Tiểu Tiểu có hơi run, được chứ, đương nhiên được, chỉ là…

Bất an nhìn về phía Lân vương, Lân vương cho Tiểu Tiểu một nụ cười khích lệ, sớm muộn phải đối mặt, biết càng sớm càng tốt!

Lại quay đầu nhìn về phía Điểm Điểm, Điểm Điểm vẻ mặt mong chờ nhìn Tiểu Tiểu và thuốc trong tay nàng, bé cũng rất muốn biết cha ruột của mình là ai, không bị bất kì người nào lừa dối, cha ruột thật sự!

Bỏ đi, thì hôm nay vậy. Cầm viên thuốc có màu đỏ nhạt kia ra, Tiểu Tiểu nhắm mắt nuốt xuống, Lân vương khẩn trương ôm thân mình nàng, cứ như thể Tiểu Tiểu sẽ gặp nguy hiểm gì vậy.

“Lân, bất luận kết quả cuối cùng thế nào, trong lòng Tiểu Tiểu chỉ có một mình chàng. Nếu như chàng chê Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu sẽ theo sư phụ trở về, sẽ không xuất sơn nữa!”

Theo thói quen vuốt lên bụng, Tiểu Tiểu bỗng thấy hơi hối hận, đáng lẽ nàng nên đợi thêm, ít nhất cũng đợi đứa con ra đời rồi hẵng tính chứ! Như thế, Lân vương có thể nhìn thấy con rồi, mà lúc mình sinh sản, bên cạnh cũng có cha của đứa bé, nàng sẽ không sợ hãi đến thế.

Tay nắm chặt lấy y phục của Lân vương, ông lão nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của Tiểu Tiểu, than thở:

“Dìu nó lên giường ngồi đi, chuẩn bị sẵn giấy bút, lát nữa lúc dược vật phát sinh tác dụng, thì Tiểu Tiểu có thể nhớ ra người kia, vẽ ra đối chiếu một hồi là xong!”

Lân vương bế Tiểu Tiểu đi về phía giường, lại thấy mắt Tiểu Tiểu bắt đầu chập chờn, đầu mày xinh đẹp cũng nhíu chặt lại.

“Tiểu Tiểu, nàng sao vậy, không thoải mái ở đâu?”

Khẩn trương nhìn Tiểu Tiểu, Lân vương bất an hỏi. Không phải nói thuốc không có tác dụng phụ gì ư? Tiểu Tiểu sao lại lộ vẻ khó chịu như vậy.

“Lân, đặt Tiểu Tiểu ngay ngắn, để nó nằm xuống trước đi, để ta xem thử!”

Ông lão nãy giờ luôn trấn định nay cũng lộ vẻ hoảng hốt, sắc mặt Tiểu Tiểu có chút bất thường, không lẽ thật sự khó chịu lắm sao?

“Tiểu Tiểu, ta là sư phụ đây, con có thể nghe thấy ta nói không?”

Mạch tượng của Tiểu Tiểu hơi loạn, ông lão khẩn trương vỗ vỗ mặt Tiểu, bất an hỏi.

“Sư phụ?”

Tiểu Tiểu thấp giọng lẩm bẩm, tựa như đang nhớ lại gì đó, trong đôi mắt không có chút tiêu điểm nào, khiến người ta không rõ nàng đang nghĩ cái gì.

“Đúng vậy, ta là sư phụ của con. Tiểu Tiểu, con bây giờ vẫn ổn chứ? Con không thoải mái ở đâu?”

Nói chuyện được là tốt, ông lão thở phào, vẻ mặt cũng bình tĩnh hơn chút, tuy dược tính khi đó ông đã nghiên cứu rồi, nhưng phàm chuyện gì cũng có vạn nhất, ông chỉ nôn nóng làm rõ sinh phụ của Điểm Điểm, ban nãy quên mất sẽ có ngộ nhỡ. Nhưng cũng không sao, ông vốn chính là một thần y, không có người mà ông không cứu nổi, cũng không có độc mà ông không giải được …ngoài những thành phần đặc biệt ra.

“Tiểu Tiểu, bây giờ con đang ở đâu?”

Ngữ khí của ông lão rất chậm, tựa như gió xuân khiến cho người ta cảm thấy cực kì dễ chịu.

“Một căn phòng, một cái viện không lớn lắm…sư phụ bảo ta trộm tranh, ta vừa trộm được bức tranh, nghe thấy có tiếng người nói chuyện…sau đó…sau dó, ta liền tò mò qua đó xem thử, trèo lên tường trước cửa sổ, nhìn thấy…”

Tựa như đang đi lại ở nơi nào đấy, Tiểu Tiểu nói năng đứt quãng, ông lão nôn nóng hỏi:

“Đã nhìn thấy gì?”

Trái tim mọi người cũng nảy đến tận họng, Tiểu Tiểu thấp giọng nói:

“Một người phụ nữ và một người đàn ông, người đàn ông hình như không muốn làm gì đó, nhưng người phụ nữ thì cứ dựa lại gần hắn, người đàn ông muốn phản kháng nhưng hình như không có sức lực, người phụ nữ liền lột quần áo của người đàn ông, sau đó, sau đó…ta liền đi vào, trực tiếp cho người phụ nữ hai cái tát, điểm huyệt ngủ của nàng ta, giúp người đàn ông bắt mạch, mới biết là hắn đã trúng độc, nhưng quanh đấy không có thuốc giải, hắn kéo ta không buông, còn muốn cời quần áo ta, ta đã phản kháng, nhưng thân thể rất khó chịu, lúc hắn chạm vào ta, rất thoải mái, hơn nữa hắn rất đẹp trai, rất xinh đẹp…”

Tiểu Tiểu háo sắc nói xong, mắt Lân vương tối lại, mình thì ở đây lo lắng cho nàng chết đi được, nhưng nàng thì giỏi nhỉ, lại ở đấy mà háo sắc si mê? Ông lão cảnh cáo nhìn Lân vương một cái, thấp giọng nói:

“Bình tĩnh chớ nóng! Kiên nhẫn một chút”

Nghĩ cũng biết, nếu như là kẻ xấu xí, Tiểu Tiểu sao có thể đem tấm thân trong trắng của mình giao cho hắn chứ? Nếu Tiểu Tiểu đã làm, thế thì người kia chắc chắn là một anh chàng đẹp trai, vả lại còn thuộc loại rất xinh đẹp nữa.

“Tiểu Tiểu, người đàn ông rất xinh đẹp đó trông như thế nào, con có thể vẽ ra được không?”

Đừng nói là mấy vị vương gia, nay ông lão cũng khẩn trương vạn phần, Điểm Điểm cũng hồi hộp nhìn Tiểu Tiểu, chỉ có Tiểu Tiểu là vẻ mặt mê man.

“Được chứ, nhưng ta không muốn vẽ ra, hắn chẳng dịu dàng chút nào, làm ta đau quá chừng…ta đã nói không muốn rồi, bảo hắn cút ra, nhưng mà, nhưng mà hắn lại không chịu đứng dậy, hu hu, hắn thật là hư, tức đến nỗi ta dùng sức cào vô lưng hắn một cái, hình như cào rách hắn rồi, ta ngửi thấy mùi máu tanh…nhưng, nhưng, ta đã cào mạnh đến vậy, hắn vẫn không chịu dậy người, hu hu, một tên đàn ông hư hỏng…”

Tiểu Tiểu tiếp tục nói, lông mày cũng nhíu chặt lại, Lân vương đỏ bừng cả mặt, Hoàng thượng và Sóc vương thì đen mặt, Tịch vương và Húc vương cũng trở nên yên tâm, vẫn là ông lão lợi hại, có viên thuốc này mọi chuyện cũng đã được giải quyết xong.

“Tiểu Tiểu, con có thể vẽ ra dáng vẻ của người đàn ông kia không?”

Mắt ông lão vẫn luôn chăm chú nhìn Tiểu Tiểu, ông không chú ý đến sắc mặt của mấy vị vương gia, vẫn sốt ruột hỏi.

“Có thể…”

“Sư phụ, không cần nữa, thật sự không cần nữa, chúng ta đã biết cha của Điểm Điểm là ai rồi. Người có thể bảo Tiểu Tiểu tỉnh dậy không? Chuyện đó, nếu như Tiểu Tiểu không nhớ ra được thì càng tốt!”

Lân vương đỏ mặt, lí nhí nói.

“Cái gì? Ngươi làm sao biết? Lân vương, sao ngươi lại đỏ mặt vậy?”

Ông lão không dời mắt, Lân vương hôm nay có chút kì lạ, ông còn chưa biết, hắn làm sao mà biết được?

“Ờm. Điểm Điểm hẳn là con của ta, khi đó người bị cào chính là ta….”

Hu hu, hắn cảm động muốn khóc luôn. Năm đó bị thiết kế không nói, còn bị cào rách cả lưng, hơn nữa vết thương sau lưng cũng không dễ khỏi, mất hơn nửa tháng trời mới kết vảy. Khi đó hắn đã mắng người phụ nữ đó nghìn vạn lần, không ngờ người con gái đó lại chẳng phải người phụ nữ như hắn tưởng, mà là Tiểu Tiểu.

“Là ngươi!”

Ông lão trước ngẩn ra, sau đó lại bật cười, hóa ra Tiểu Tiểu từng cào bị thương người ta, người đó còn là Lân vương nữa. Ông đã nói mà, khi đó đáng lẽ phải có dấu vết gì chứ, chỉ là bọn họ không nhớ ra mà thôi.

Gương mặt Hoàng thượng cũng không tự nhiên mà đỏ lên, lẽ nào đây chính là duyên phận sao? Năm năm trước, nhiều người trúng độc đến thế, nhưng người Tiểu Tiểu cứu là đệ ấy, hai người họ còn châu thai ám kết. Không lâu trước, Tiểu Tiểu xuống núi tìm người, người tìm thấy đầu tiên cũng là Lân vương, mà không phải mình, hay là Sóc vương…

Ông lão mau chóng châm cứu cho Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu rất nhanh sẽ tỉnh lại, Điểm Điểm lo lắng nhìn Tiểu Tiểu, bất an hỏi:

“Gia gia ơi, mẹ không sao rồi à? Mẹ bây giờ ngủ say rồi ư?”

Một đứa con nít, không hiểu được cuộc nói chuyện của người lớn, nhưng bây giờ bé quan tâm chính là mẹ của mình, mẹ ngủ say rồi sao? Sẽ không có chuyện gì đấy chứ? Nhìn thấy mẹ bỗng nhiên yên tĩnh lại, Điểm Điểm cảm thấy cực kì lo lắng。

“Điểm Điểm, mẹ con không sao, nó chỉ đang ngủ thôi. Lát nữa tỉnh dậy là được rồi!”

Thu ngân châm lại, ông lão thở dài một hơi, Lân vương ngây ngốc kích động nhìn Tiểu Tiểu, Điểm Điểm thì lại mơ màng hỏi:

“Biết cha của con là ai chưa? Lúc nãy mẹ đâu có nói…”

Bé vẫn luôn đợi mẹ vẽ tranh, nhưng mẹ lại chưa vẽ bọn họ đã nói là được rồi, đừng nói là lần nhận cha này lại không được làm sáng tỏ đấy nha?

“Điểm Điểm, con không cần sửa miệng nữa, cha ruột của con chính là người mà bây giờ con đang gọi là cha…”

Ông lão nắm lấy tay Điểm Điểm, chỉ vào Lân vương kích động nói.

“Cái gì? Cha chính là cha ruột của con á?”

Giống như ông cụ non, Điểm Điểm nghiêm túc nhìn Lân vương hồi lâu, Lân vương hồi hộp nhìn bé, thằng bé không phải không muốn nhận mình đấy chứ? Tuyệt đối đừng vậy nha, tuy bình thời mình đối xử với Điểm Điểm rất tốt, nhưng bao năm nay, mình đối với Điểm Điểm không lo không hỏi, Điểm Điểm tuy mong tìm được cha ruột, nhưng trong lòng chắc cũng hận người cha này lắm nhỉ? Bất an nhìn Điểm Điểm, vẻ mặt Lân vương nặng nề tội lỗi…

“Ha…”

Điểm Điểm bỗng nhiên vỗ bả vai Lân vương một cái, ha ha cười to, cười đến nỗi trái tim Lân vương nảy đến tận họng, bé sao vậy, lẽ ra nên tức giận, nên kích động khóc lóc, nhưng không nên…

Cười thế chứ…

“Điểm Điểm, đừng cười nữa!”

Ông lão ôm lấy Điểm Điểm, ánh mắt mang vẻ thấu hiểu, xem ra Lân vương này còn chưa hiểu rõ Điểm Điểm lắm, Điểm Điểm chẳng qua chỉ cười vậy thôi, ngươi nhìn nó liền khẩn trương đến thế này….

“Ơ, gia gia, người bây giờ tin vào ánh mắt của Điểm Điểm chưa? Con vừa nhìn liền cảm thấy Lân vương chính là cha của con rồi, người cha mà con nhận không sai đấy chứ, người ấy là cha của con, cũng là cha ruột của con nữa đấy? Cha, Điểm Điểm chọn không sai, cha chính là cha ruột của con…” Kích động ôm lấy Lân vương, Điểm Điểm bật khóc như một đứa bé, cha ơi, bé cũng có cha ruột rồi…

~~~~~~~~~~~

Ánh nắng ấm áp chiếu lên người, Tiểu Tiểu thoái mái vươn vai, ngủ một giấc thật dễ chịu, vẫn là ngủ mới tốt, nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.

“Í, các người đều tỉnh rồi à?”

Lúc muốn dậy người, mới nhìn thấy một lớn một nhỏ trước giường, hai người thân thiết ngồi cùng nhau, khẩn trương nhìn mình, không chớp mắt lấy một cái, cứ như thể mình sẽ đột nhiên biến mất vậy. Có cần phải nhìn nàng thế này không? Nàng lại đâu biết thuật ẩn thân, bây giờ cũng không dám bay nữa, Lân vương rất nghiêm túc, hậu quả việc bay nghiêm trọng lắm đấy!

“Tiểu Tiểu, nàng tỉnh rồi?”

Lân vương cười dịu dàng, thuận tay cầm y phục đã chuẩn bị sẵn bên giường, thuần thục giúp Tiểu Tiểu mặc áo.

“Nói thừa!”

Tặng cho hắn một cái lườm nguýt, hắn tưởng mình mộng du chắc? Mộng du mà có thể nói chuyện với hắn được sao? Đúng là ngốc mà, vấn đề cấp thấp này mà cũng hỏi ra được.

“Ờm…Tiểu Tiểu, là ta sai rồi!”

Lân vương mau chóng nhận lỗi, tuy rằng hắn cũng không biết mình sai ở đâu.

“Cha, cha đâu có sai, cha xin lỗi cái gì chứ? Đừng có nuông chiều mẹ như vậy nữa!”

Điểm Điểm bĩu môi, cha chính là quá tốt với mẹ, mới nuông chiều mẹ đến nỗi y như tiểu thái hậu vậy, thường xuyên bắt nạt mình.

“Điểm Điểm thúi, con lại phá đám mẹ hả? Cái câu hỏi lúc nãy Lân hỏi vốn chính là ngốc nghếch, chưa tỉnh lại mà ta có thể nói chuyện với các người hay sao?”

Tiểu Tiểu nổi nóng nhìn Điểm Điểm, ngữ khí hung ác như muốn giết người.

Điểm Điểm sợ đến nỗi co rúm lại, người cũng chui ra phía sau Lân vương, nhát gan thò mặt ra, sợ hãi nhìn Tiểu Tiểu.

“Tiểu Tiểu, nàng đừng dọa nạt Điểm Điểm nữa. Nàng cũng biết mà, Điểm Điểm chỉ giỡn với nàng thôi. Đúng rồi, lát nữa chúng ta cùng ra ngoài đi dạo đi, ngày mai là chúng ta trở về rồi, một nhà ba người chúng ta ở trong cung dạo chơi cho đã , thấy thế nào?”

Lân vương tâm tình tốt đề nghị, Tiểu Tiểu nhìn hắn, bỗng cảm thấy hơi kì lạ: Cùng nhau, một nhà ba người, đây lại là ý gì? Đúng rồi, cha ruột của Điểm Điểm là ai? Sao nàng không có một chút ấn tượng nào hết vậy?

“Cha ruột Điểm Điểm là ai thế? Lân, sau khi sư phụ thiếp cho thiếp nuốt viên thuốc kia xong, thiếp có vẽ ra không? Tại sao thiếp không có một xíu ấn tượng gì? Thiếp có vẽ ra không hả, cầm đến cho thiếp xem thử…”

Tiểu Tiểu sốt ruột nhìn xung quanh, vẻ mặt Lân vương hơi mất tự nhiên một chút, hắn cúi đầu xuống, Điểm Điểm phía sau la lên:

“Mẹ ơi, mẹ không có vẽ ra, nhưng cha ruột đã tìm được rồi, chính là cha của con đó, mẹ ngốc quá, sao đến điều này mà cũng không nhớ ra chứ?”

Không phải ngốc, là ông lão đã động tay chân. Lân vương bổ sung trong lòng, theo lời Tiểu Tiểu, đêm ấy mình rất điên cuồng, hắn không thể dọa hư Tiểu Tiểu, cũng không dám làm Tiểu Tiểu sợ. Nếu như Tiểu Tiểu nhớ lại hết thảy đêm đó, có thể…có thể sẽ hận mình, hay là e sợ mình hay không?

“Là chàng?”

Tiểu Tiểu kinh ngạc đánh giá Lân vương, hóa ra cha của Điểm Điểm chính là hắn, nàng có phải đang nằm mơ không? Là hắn thật sao? Nàng và hắn hóa ra năm năm trước đã có duyên phận rồi? Thật xúc động, cũng hạnh phúc quá đi…

“Lân, là chàng thật ư? Chàng thật sự là cha của Điểm Điểm hả? Thế Hoàng thượng thì sao? Ngài ấy có để chúng ta đi hay không?”

Làm ổ trong ngực hắn, Tiểu Tiểu hạnh phúc bật khóc, thật ra ông trời đối xử với nàng không bạc, Điểm Điểm vậy mà lại là con trai ruột của hắn, thế cuộc sống sau này của hai người, sẽ không có bất kì khúc mắc gì nữa.

“Phải…Tiểu Tiểu, phải đấy!”

Rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với Tiểu Tiểu, nhưng một chữ Lân vương cũng không thốt ra được, chỉ ôm nàng thật chặt, còn có đứa con vẫn chưa ra đời của bọn họ nữa…

~~~~~~~~

Tiếng pháo vang dội truyền đến , Lân vương đỡ lấy Tiểu Tiểu, Điểm Điểm đi theo phía sau, một nhà ba người cao hứng rầm rộ trở về nhà, chúng nha hoàn đày tớ hộ vệ trong phủ, đều quỳ ở cửa lớn đợi bọn họ, Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nhìn Lân vương phủ nguy nga, trong mắt nàng lại bắt đầu ươn ướt:

“Lân, cuối cùng chúng ta cũng về rồi!”

Cao hứng than thở một tiếng, Lân vương cẩn thận dìu nàng, vẻ mặt tràn đầy ý cười:

“Đúng thế, về nhà rồi, nương tử của ta!”

Về nhà rồi, sau này, nơi này chính là nhà mình.

“Tinh Tinh, chúng ta về nhà rồi, nơi này là Lân vương phủ, sau này cũng là nhà của Điểm Điểm và Tinh Tinh, muội thích nơi này không?”

Điểm Điểm ngẩng đầu, nhìn cha, rồi lại nhìn mẹ, bàn tay nhỏ bé sờ lên cái bụng cao cao kia của Tiểu Tiểu, bé hưng phấn hỏi.

“Điểm Điểm, Tinh Tinh cũng sẽ thích. Tinh Tinh và con giống nhau, cũng thích nhà của chúng ta.”

Lân vương xoa đầu Điểm Điểm, cưng chiều nhìn đứa con từ trên trời giáng xuống này – trước giờ chưa từng nghĩ tới, mình lại có một đứa con lớn thế này rồi, nhưng Điểm Điểm lại là cốt nhục của hắn, là ruột thịt của hắn và Tiểu Tiểu. Tuy rằng, năm năm trước kia hắn không tham gia vào cuộc sống của mẹ con họ, nhưng ngày tháng sau này, hắn sẽ tham gia vào hết thảy của họ, ở bên họ đến khi rất già rất già…

“Công chúa, vương gia không để người rời khỏi cái viện đấy, bọn họ lát nữa sẽ trở lại, chúng ta về đi!”

Trong một góc u ám, một cặp mắt phẫn nộ nhìn chăm chú ba người ngọt ngào đó, cuối cùng dừng lại tại cái bụng to kia của Tiểu Tiểu, nàng ta chính là vương phi duy nhất Lân vương thừa nhận ư? Nàng ta chẳng phải là phi tử của Hoàng thượng hay sao?

“Vương gia, tại sao là nàng ta? Dựa vào cái gì lại là nàng ta?”

Trong đôi mắt ngang ngược hiện lên vẻ không cam nồng đậm, gương mặt diễm lệ kia của Công chúa, nay bị thù hận làm cho vặn vẹo.

“Công chúa, vương gia nhìn thấy sẽ tức giận đó. Công chúa bình tĩnh chớ nóng, chỉ cần vương gia ở bên, người sẽ có cơ hội mà, hơn nữa, người xem bụng của nàng ta đã lớn như thế rồi, trong phủ lại không có thị thiếp khác, cái người có chính là cơ hội!”

Nha hoàn kéo lấy Công chúa, nhìn thấy ánh mắt Lân vương liếc về phía này, nàng ta run rẩy lôi Công chúa bỏ chạy.

“Lân, ban nãy là ai thế? Sao thiếp lại cảm thấy có người đang nhìn thiếp?”

Cảm thấy có người dùng ánh mắt thù hằn nhìn mình, lúc Tiểu Tiểu tìm kiếm xung quanh, nhưng lại không phát hiện ra điều gì dị thường, chẳng lẽ mình nhìn lầm rồi sao? Không thể nào, nhưng người đâu?

“Không có gì, một người không liên quan thôi. Tiểu Tiểu, chắc nàng cũng mệt rồi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi!”

Lân vương đè xuống nỗi bất an trong lòng, về phủ rồi, ả nữ nhân vô sỉ kia cũng nên tống ra ngoài luôn đi! Lát nữa hắn sẽ đi sắp xếp, ngày tháng của hắn và Tiểu Tiểu, không hi vọng bị bất cứ người nào làm phiền đâu.

“Là Công chúa sao? Thiếp cũng chẳng sợ nàng ta, chỉ cần chàng yêu thiếp, thiếp yêu chàng là được rồi, nàng ta ấy à, chàng tùy tiện tống đi là xong.”

Tiểu Tiểu cười thấu hiểu, trong con mắt sâu xa trí tuệ mang theo chút thản nhiên, một cô Công chúa, còn là một Công chúa bị cố đưa qua đây, Lân vương có thể lo liệu ổn thỏa thôi.

“Ừm, lát nữa ta sẽ đi sắp xếp. Chỉ là không biết trong tờ thánh chỉ này của Hoàng thượng viết cái gì, huynh ấy nói đây là điều kiện để từ bỏ nàng. Đúng là lắm thần bí mà, còn phải đến tối mới được mở ra!”

Lân vương nhìn về phía Hỷ công công, vì sợ bọn họ xem trước, Hoàng thượng còn phái Hỷ công công qua theo, rốt cuộc trong đó viết gì chứ?

“Lân, kệ hắn chứ? Chỉ cần hắn không bắt thiếp tiến cung làm phi tử của hắn nữa là được rồi. Nếu như hắn dám làm khó chúng ta, cùng lắm thì thiếp sẽ dẫn chàng bỏ nhà ra đi, chàng nói xem?”

……

Mặt trời ấm áp chiếu lên thân thể, cũng làm ấm cả Lân vương phủ, một nhà ba người dắt tay nhau đi vào trong phủ, hạnh phúc bao quanh bọn họ, tràn đầy khắp phủ đệ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.