Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Chương 94: Chương 94: Hoài nghi




“Điểm Điểm, cháu định làm gì?”

Điểm Điểm đột nhiên chạy xuống giường, xách giày lên muốn chạy ra ngoài, bên ngoài có Vân phi không hiểu tới có ý đồ gì đang đợi, bây giờ không thể cho Điểm Điểm ra được.

“Cháu đi tìm nữ nhân kia chơi. Nữ nhân xấu xa dó, lại dám bắt nạt nương nương, cháu nhất định sẽ…”

Bé muốn ra ngoài giáo huấn nữ nhân xấu xa đó, ai bảo bé nhìn ả ta không thuận mắt làm gì?

“Điểm Điểm, cháu không thể ra ngoài, nữ nhân đó không đơn giản, bọn ta gọi nương nương dậy rồi dẫn cháu ra, chịu không? Điểm Điểm, cháu rất thông minh, nhưng cháu vẫn còn là một đứa trẻ, nếu như bị nữ nhân kia hại, nương nương sẽ rất đau lòng, bọn ta cũng sẽ đau lòng.” Từ ma ma cũng đi tới, hiền từ nói.

“Cháu…được rồi, chúng ta vẫn nên gọi nương nương dậy thì hơn!” Biết hai người bọn họ cũng chỉ là lo lắng cho mình, Điểm Điểm cũng không cố chấp muốn ra ngoài nữa. Mà ngoan ngoãn ngồi đợi Tiểu Tiểu thức dậy, nhưng trên mặt lại mang theo chút vẻ trầm tư, ai cũng không biết bên trong đầu nhỏ của bé đang nghĩ cái gì.

“Sao nàng ta vẫn còn chưa ra?” Vân phi ở ngoài sảnh đợi cả một canh giờ, mà Tiên phi vẫn còn chưa lộ diện, ả không kiên nhẫn mà oán thán.

“Nương nương, không phải ban nãy Từ ma ma nói Tiên phi nương nương mới vừa nghỉ ngơi hay sao? Sửa soạn xong cũng phải mất một chút thời gian.” Thiếp thân cung nữ Tranh Nhi nhỏ giọng an ủi Vân phi, lần này bọn họ đến là có nhiệm vụ, bằng không, Vân phi cũng chẳng kiên nhẫn được thế này.

“Haizz, bổn cung biết rồi! Nhưng dù là sửa soạn, thì bây giờ cũng phải xong rồi chứ, nhưng muội muội…lại đâu phải là đi gặp Hoàng thượng, sao lại trang điểm lâu vậy?” Vân phi thả bước đi lại trong phòng, Tiểu Tiểu vừa mới đi đến cửa phòng liền thản nhiên cười một tiếng:

“Là Vân phi nương nương đến đấy à, thật là ngại quá, để Vân phi đợi lâu rồi!”

Không muốn đợi thì cô đừng đợi nữa, có ai bắt cô phải đợi đâu. Trong lòng Tiểu Tiểu xem thường Vân phi mấy bận, Điểm Điểm cùng Hoa Nguyên, Từ ma ma đều đi theo phía sau nàng.

“Cuối cùng muội muội cũng sửa soạn xong rồi à, trang điểm lâu như vậy, người biết thì cho là muội muội muốn gặp tỷ tỷ, người không biết thì còn tưởng là muội muội muốn đi gặp Hoàng thượng nữa đấy?” Vân phi bật cười khúc khích, Tiểu Tiểu cười nhạt nói:

“Gặp Hoàng thượng, bổn cung sẽ chẳng sửa soạn như thế đâu, tỷ cũng biết đấy, bổn cung và Hoàng thượng xung khắc, gặp hắn trốn còn không kịp nữa là, còn trang điểm cái nỗi gì? Chính bởi vì gặp Vân phi, muội muội mới sửa soạn cho thật đẹp, bởi vì muội muội và Vân phi rất hợp ý đấy nha.”

Hợp ý mà còn gọi ta là Vân phi sao? Ngoại trừ Liên phi, Đồng phi ra, bọn họ đều gọi ta là tỷ tỷ, chỉ riêng mình ngươi, chẳng gọi gì cả.

Trong lòng Vân phi thì nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt lại chỉ có thể cười:

“Tỷ tỷ cũng cảm thấy rất hợp ý với muội muội, muội muội!…”

“Nương nương, người có tỷ tỷ lúc nào vậy? Sao Điểm Điểm lại không biết?” Điểm Điểm vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh Tiểu Tiểu, nghe thấy Vân phi xưng tiếng tỷ tỷ kia mà không biết xấu hổ, bé cũng không muốn bị mọi người phớt lờ, đột nhiên nói chen vào:

“Điểm Điểm, ta đương nhiên không có tỷ tỷ rồi, ta chỉ có một muội muội. Chuyện nhận bậy người thân ta làm không được. Còn nữa, hình như ta từng nghe mẹ nói, trước kia có một tỷ tỷ, lúc ba tuổi đã chết rồi, nhưng Vân phi nương nương đang sống tốt lành, người đó tuyệt đối không phải là Vân phi nương nương rồi…”

Tiểu Tiểu giải thích với Điểm Điểm, Vân phi tức tới nỗi cả mặt nhăn nhó, đây là người gì thế này, chẳng qua mình chỉ chiếu theo thường lệ trong cung mà gọi nàng ta tiếng muội muội, không ngờ nàng ta lại dám đem người quá cố ra so sánh với mình, thật sự…vốn định phất tay áo bỏ đi, nhưng nghĩ tới nhiệm vụ hôm nay mình tới đây vẫn chưa hoàn thành, nhịn, ta nhịn, ta cố gắng nhịn!

“Thế thì thật đáng tiếc, Tiên phi, chuyện sáng nay ở Hoa Thanh Trì…” Vân phi miễn cưỡng cười, Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi:

“Ý Vân phi là đã tìm được cung quy rồi sao? Muốn xử phạt bổn cung thế nào?”

“Tỷ Tỷ cùng muội muội hợp ý, chuyện sáng nay không thể xử nhẹ, nhưng bổn cung cảm thấy muội muội cũng là lần đầu vi phạm, cộng thêm việc muội muội đã mất kí ức trước kia, chuyện này bỏ qua đi.” Vân phi lấy lòng mà nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu vui vẻ bật cười: “Thế thì phải cảm ơn Vân phi nương nương rồi.”

Cái bộ mặt vui vẻ kia của Tiểu Tiểu, khiến cho Vân phi đố kị, mà chỉ có một câu cám ơn suông kia, lại càng khiến cho ả cảm thấy không thoải mái: “Giữa tỷ muội với nhau, giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm. Tỷ tỷ sẽ không truy cứu nữa, nhưng muội muội cũng biết đấy, hiện giờ chưởng quản trong cung không chỉ có một mình tỷ tỷ, bên chỗ Liên phi phải ăn nói ra sao tỷ tỷ cũng không biết…”

“Tùy thôi, dù gì thì cũng đã làm rồi, còn sợ gì nữa?”

Tiểu Tiểu chẳng chút lo lắng mà cười, Vân phi cảm thấy nhàm chán, cũng sớm cáo từ. Tiểu Tiểu nhìn ả ta đi ra cung môn xong mới kéo lấy Điểm Điểm, cười bảo:

“Nói, ban nãy con chạy ra đằng sau ả ta làm gì? Tại sao bây giờ lại cười gian trá như vậy?”

“Không, cái gì cũng không làm!” Điểm Điểm bật cười hà hà, Tiểu Tiểu hồ nghi nhìn bé, cười tươi rói thế kia, không làm gì mới lạ đó, cười nói:

“Điểm Điểm, thật không?”

Đương nhiên là giả rồi! Trong lòng Điểm Điểm trả lời, nhưng ngoài miệng thì bé lại không dám nói ra:

“Mẹ, động tác nhỏ lúc nãy của mẹ con cũng nhìn thấy hết rồi, lần này lại cho ả ta thứ tốt gì nữa?”

“Hà hà, người hiểu ta chỉ có Điểm Điểm. Cũng chẳng có gì, chỉ là chút bảo bối dưới tình huống đặc biệt sẽ khiến cho người ta nổi mấy mảng nhỏ màu xanh mà thôi. Hờ hờ, bình thường sẽ không nổi lên đâu, chỉ có…”

Tiểu Tiểu muốn giải thích một phen, nhưng nghĩ tới Điểm Điểm vẫn còn là một đứa trẻ, nàng vẫn không nên nói thì hơn, tránh làm hư Điểm Điểm ngoan ngoãn của mình.

“Khi nào mới nổi lên vậy?” Điểm Điểm mở to mắt, mấy thứ thuốc mẹ nghiên cứu ra để chỉnh người ngày càng lợi hại, bé cũng muốn chế ra một chút.

“Lúc muốn làm chuyện xấu!” Tiểu Tiểu không dám nói với Điểm Điểm rốt cuộc là lúc nào, cái đó chắc cũng là lúc muốn làm chuyện xấu rồi. Chỉ là không biết lúc cả hai người đều tình dục quấn thân, muốn tiến thêm một bước nữa, đột nhiên nhìn thấy cái đó, sẽ có biểu tình gì đây?

“Điểm Điểm, mẹ đã giải thích rồi, nói chuyện của con đi, rốt cuộc con đi đến đằng sau của ả để làm gì?” Tiểu Tiểu rất nghiêm túc mà nhìn Điểm Điểm, bé muốn chơi, nàng sẽ không để bụng, nhưng ngàn vạn lần đứng để xảy ra chuyện lớn.

“Mẹ, con, Điểm Điểm chỉ…”

……………….

Mang theo một bụng tức trở về Vân Tiêu cung, Vân phi thở hổn hển mắng:

“Bọn họ đúng là người xướng kẻ họa, chúng dám mắng bổn cung?”

“Nương nương đừng tức giận, chỉ cần mục đích của nương nương đã đạt được, những lời nên nói đều đã nói hết thì tốt rồi!” Kiều ma ma đi tới phía trước, nhắc nhở Vân phi là mục đích của bọn họ đã đạt được.

“Hừ, bổn cung vẫn không nuốt trôi cục tức này. Ngươi nhìn tiểu cung nữ kia xem, sao lại to gan giống Tiên phi vậy chứ? Có cung nữ nào dám ăn nói với bổn cung như vậy đâu? Sau này tốt nhất là đừng để bổn cung nhìn thấy con ranh đó ở một mình, bằng không…” Vân phi cười dữ tợn, sẽ cho nó đẹp mặt.

“Nương nương, nô tỳ vẫn luôn cảm thấy kì lạ, sao đột nhiên Tiên phi lại đối xử tốt đẹp với một tiểu cung nữ vậy chứ? Hơn nữa nương nương có phát hiện ra không, tướng mạo của tiểu cung nữ kia có vài phần giống Tiên phi. Có phải là có quan hệ gì với Tiên phi hay không?” Ma ma trầm ngâm nói.

“Quan hệ? Chẳng lẽ là con gái riêng của Tiên phi? Không thể nào, Tiên phi mới có mười sáu tuổi, đứa bé đó ít nhất cũng đã năm sáu tuổi rồi, chẳng lẽ sinh con lúc mười tuổi chắc?” Vân phi bật cười ha hả, ma ma cũng cười nói:

“Nương nương, điểm mấu chốt không phải là Tiên phi có thể sinh con lúc mấy tuổi, quan trọng là chúng ta có thể khiến nàng ta sinh, chỉ cần làm tốt công tác chuẩn bị, thì con bé đó chính là con gái do Tiên phi tư thông với người khác mà sinh ra.”

Nói đến khúc cuối, ma ma bật cười lạnh, Vân phi khó hiểu nhìn bà ta, mãi đến khi ma ma ghé đến bên tai ả ta, đem cả kế hoạch nói một lượt thì ả ta mới bật cười:

“Cứ làm theo những gì ma ma nói, ngươi đi chuẩn bị đi!”

Theo thói quen, Vân phi thò tay vào trong lòng, muốn lấy ít ngân phiếu thưởng cho ma ma, nhưng lần này thứ mà tay tiếp xúc phải, chỉ là một mảng lạnh lẽo…

Cái gì vậy? lành lạnh, trơn trượt, một thứ cảm giác sởn gai ốc đột nhiên ập tới, tay run rẩy một cái, khuôn mặt xinh đẹp co quắp lại.

“Nương nương, người sao vậy?” Ma ma thấy khuôn mặt nhăn nhó kia, bà ta khẩn trương hỏi.

“Trong tay áo của ta…hình như có…”

Có cái gì? Ả không nói ra, ma ma khó hiểu nhìn thân thể cứng nhắc của ả ta, chầm chậm đi lên phía trước, cúi thấp đầu muốn nhìn càn khôn phía bên trong…

“Á…” Vân phi kêu lên một tiếng, một thứ màu xanh lục đột nhiên trườn ra khỏi tay áo của ả.

Đúng lúc đụng phải mặt của Kiều ma ma, bà ta chỉ cảm thấy một mảng lạnh băng, sau đó hơi nhói đau, tay theo bản năng mà sờ lên mặt, chỉ thấy trên tay có hai giọt máu đỏ tươi.

“Á…mặt của ta…” Lần này người thét ra tiếng là Kiều ma ma, Tranh Nhi vẫn luôn thành thành thật thật đứng cách đó không xa liền trợn mắt á khẩu nhìn một màn trước mắt, trơ mắt nhìn hình bóng màu xanh nhạt xẹt qua trước mặt mình rồi biến mất, nhưng sớm đã quên gọi người tới đây…

***

Có mẹ ở bên thật là tốt, Điểm Điểm mở mắt ra thấy mình lại nằm trong lòng mẹ, lòng mẹ thật ấm áp, ngủ cũng rất yên tâm.

Rón rén bò dậy khỏi giường, bé ôm quần áo của mình chạy ra ngoài phòng, Hoa Nguyên nhìn thấy bé, dịu dàng cười nói:

“Sao lại ôm quần áo chạy ra ngoài rồi vậy?”

“Haizz, mẹ đang ngủ, không muốn làm mẹ thức giấc.” Điểm Điểm nhỏ giọng nói, làm ra vẻ hiếu tử. Hoa Nguyên giúp bé mặt quần áo, Điểm Điểm rất cẩn thận mà hỏi:

“Hôm qua trong cung không xảy ra chuyện gì à?”

“Chuyện gì?” Hoa Nguyên khó hiểu nhìn bé, trong cung đúng là một nơi quái lạ, ngay đến đứa trẻ như Điểm Điểm cung quan tâm đến mấy chuyện trong cung, bộ dạng bà tám.

“Không có, dì không nghe nói gì hết!” Hoa Nguyên trợn to mắt, nàng thật sự không có nghe nói gì hết, bởi vì căn bản nàng đâu có ra ngoài.

“Haizz.” Y như ông cụ non, Điểm Điểm thở dài một tiếng, sao lại không xảy ra chuyện gì được chứ? Đợi mẹ ra đây không tìm được Như Nhi, không biết có lột da Điểm Điểm không đây? Còn Như Nhi nữa, chỉ bảo nó dọa ả ta một trận, sao vẫn còn chưa về, không phải bị bắt rồi đấy chứ?

“Điểm Điểm, cháu lại làm chuyện xấu gì nữa? Có phải hôm qua cháu lại ra ngoài tác quái rồi không?” Hoa Nguyên nhìn thấy tia lóng lánh trong mắt bé, vội vã hỏi.

“Làm gi có? Hoa Nguyên, hôm qua cháu vẫn luôn ở bên cạnh các dì, đâu có ra ngoài lần nào, sao có thể tác quái được? Đúng rồi, mau đem cho cháu ít đồ ăn, đói chết cháu rồi, hôm nay cháu còn có việc phải làm, trễ thêm nữa thì sẽ phiền phức lắm.” Điểm Điểm xoa xoa bụng, bây giờ đúng là có hơi đói rồi nè!

“Cháu đó! Một tên nhóc con, có việc gì cần làm chứ? Vẫn nên ngoan ngoãn ngồi trong phòng đi thì hơn đó?”

Hoa Nguyên cười cười cốc đầu Điểm Điểm một cái, Điểm Điểm cũng chẳng để bụng, chỉ làm mặt quỷ, trong lòng bàn tính xem một lát phải lẻn ra ngoài bằng cách nào.

May mà Hoa Nguyên dễ gạt, Điểm Điểm chỉ nói mình muốn đến hậu viện chơi là đã gạt được Hoa Nguyên rồi. Ở hậu viện tìm một nơi hẻo lánh, Điểm Điểm cố gắng nhảy vài cái, khó khăn lắm mới trèo qua khỏi bức tường cung cáo ngất.

Thật ra điều này đã là khá lắm rồi, tuổi của Điểm Điểm còn chưa thể bay lên, có thể nhảy lên là hay lắm rồi.

Rón ra rón rén chạy tới Hoa Thanh Trì, Điểm Điểm tìm con cá đang dưỡng thương tại nơi mà hôm qua bé thả, nhưng tìm cả nửa ngày trời, tìm thế nào cũng không tìm được. Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ nó chạy tới nơi khác chơi rồi sao? Thật không thú vị, một chút nghĩa khí cũng chẳng có, thế mà hôm qua bé vì nó mà đau lòng lâu lắm kia đấy?

Men theo bờ hồ tiếp tục tìm, đã vòng quanh hồ hai vòng rồi, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng con cá kia đâu. Chẳng lẽ nó chết thật rồi sao? Điểm Điểm buồn bã nghĩ, nhưng có chết thì cũng phải nhìn thấy xác của nó chứ, bây giờ ngay đến xác của nó cũng chẳng thấy.

Tìm mãi không thấy, bé dứt khoát ngồi xuống thảm cỏ, tiếp tục lo lắng cho cá của bé.

Thúc thúc kia đúng là gạt người mà, thúc ấy nói cá chỉ bị thương thôi, hôm nay sẽ ra ngoài, nhưng hôm nay mình đã tới tìm cá để chơi rồi, cá thì lại đi đâu? Còn móc ngoéo với Điểm Điểm nữa chứ, thúc ấy căn bản là nói lời không giữ lời, là con rùa con. Điểm Điểm nức nở nói, ánh mắt cũng đảo xung quanh, vô tình nhìn thấy một thứ phát sáng cách đó không xa.

Là bảo bối gì vậy? Hình dạng phát sáng nhìn không tệ, Điểm Điểm tò mò chạy tới, chỉ thấy một cục đá trong suốt lấp lánh dưới ánh mặt trời, bé tò mò cầm lên, lúc muốn xem là vật gì, đột nhiên phát hiện phía dưới cục đá, trên thảm cỏ xanh mướt, lại có một con cá sớm đã bị phơi khô nằm đó…

“Cá của ta…” Điểm Điểm đau lòng cầm con cá dưới đất lên, hôm qua nó chỉ bị bệnh thôi, không biết là ai ác như vậy, dám hại con cá thành ra thế này, người đó thật xấu xa, quá độc ác! Nếu để Điểm Điểm biết là do ai làm, bé nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ đó. Còn thúc thúc kia nữa, nói là cá không sao đâu, nhưng không phải cá đã chết rồi ư?

Bé hận thúc thúc kia, thúc thúc đó dám gạt bé!

“Điểm Điểm, cháu sớm đã đến rồi à? Nhưng không đi chơi với cá của cháu, cháu ở đây làm gì?”

Hạ triều xong, Lân vương tới đây trước tiên, mang theo con cá bắt được từ Sóc vương phủ, lén lút thả vào trong hồ, hắn mới đi tới gọi Điểm Điểm.

“Thúc thúc?” Nâng cặp mắt giàn giụa nước mắt lên, Điểm Điểm kinh ngạc nhìn hắn, còn tưởng thúc ấy không dám đến nữa chứ, không ngờ thúc ấy đến thật, không sợ mình mắng thúc ấy là rùa con sao?

“Điểm Điểm ngoan, sao lại khóc vậy?” Nhìn thấy vật Điểm Điểm cầm trong tay, lông mày của Lân vương cau lại, nhìn trình độ phơi khô thế này, chắc chắn là hôm qua bị vứt ở đây, còn bỏ trên đá màu, là để thu hút tầm mắt của trẻ con sao? Cách làm như vậy, chắc là do phi tử nào đó không ưa Điểm Điểm làm rồi…

Nhưng bây giờ phải an ủi đứa trẻ này ra sao đây?

“Thúc thúc, thúc nói không giữ lời, thúc nói cá sẽ không bị sao hết, nhưng…” Giơ con cá trong tay lên, Điểm Điểm lên án.

“Điểm Điểm, đây không phải là con cá mà hôm qua cháu muốn, cá mà cháu muốn đang ở trong hồ đấy, không tin thì cháu qua đó nhìn đi?” Lân vương cầm lấy con cá chết trong tay Điểm Điểm, vứt nó sang một bên rồi bế Điểm Điểm đi tới bên hồ, đi nửa vòng, quả nhiên nhìn thấy một con cá màu lục bích.

“Thúc thúc, thật đó! Sao lúc nãy cháu không nhìn thấy?”

Suy cho cùng thì vẫn còn là một đứa trẻ, nhìn thấy nó Điểm Điểm hưng phấn vươn tay ra, Lân vương bật cười:

“Bởi vì cá thức dậy muộn một chút, ban nãy lúc cháu mới tới chơi, nó còn chưa thức dậy đó?”

“Thế hả? Sao nó giống mẹ cháu vậy, cứ thích ngủ nướng. Thúc thúc, thúc giúp cháu bắt nó, cháu muốn chơi với nó…” Điểm Điểm vỗ tay, mắt nhìn vào hồ không rời, Lân vương không thả bé xuống, một tay ôm hông Điểm Điểm, người cũng bay về phía hồ…

“Lân, rốt cuộc đệ cũng biết tại sao khinh công của huynh lại cao vậy rồi? Hóa ra là do giúp tiểu cung nữ bắt cá mà luyện thành.”

Lân vương vừa đáp xuống đất, trong tay còn cầm con cá mới vừa bắt được, thì Sóc vương đã đứng bên bờ mà nói.

“Sóc, sao đệ lại đến đây? Không phải cùng hoàng huynh đến Ngự thư phòng nghị sự rồi sao?” Lân vương không cảm thấy ngượng ngùng, Điểm Điểm ở trong lòng nhảy xuống, cầm lấy cá rồi chạy tới bên hồ, dùng đá ngăn thành một cái vũng nhỏ, cẩn thận thả cá vào đó.

“Còn không phải nhớ huynh hay sao? Huynh bắt cá là để cho cô bé à?” Hôm qua hắn đã hỏi qua Lân vương, nghe bảo là cho một tiểu cung nữ hắn mới cảm thấy quái lạ, tò mò chạy tới đây, không ngờ tiểu cung nữ này đúng thật là nhỏ, hoàn toàn không giống như những gì mình nghĩ.

“Suỵt…” Lân vương khẩn trương khua khua tay, nhỏ tiếng nói: “Con nít mà, luôn rất dễ thỏa mãn, đừng để nó nghe được, hôm qua nó thích một con cá, không biết bị ai vứt ra ngoài, còn ở bên đó kìa?”

Lân vương chỉ chỉ bãi cỏ cách đó không xa, cục đá ban nãy Điểm Điểm cầm trong tay vẫn còn đó. Sóc vương nhíu mày:

“Lân, cái này chắc chắn là do phi tử nào đó làm rồi, điều này rất bình thường. Đứa bé này không lớn lắm, sao mới nhỏ như vậy lại có thể tiến cung?”

“Ta không có hỏi, nhưng là một đứa trẻ rất đáng yêu. Đệ về trước đi, ta chơi với cô bé một lát, luôn cảm thấy đặc biệt rất hợp ý với bé!” Mắt đưa về phía Điểm Điểm, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của bé đang ngồi xổm bên hồ, trong lòng Lân vương cảm thấy cao hứng lạ thường, chắc là duyên phận, giống như đối với Tiểu Tiểu vậy, cứ thế mà yêu phải nàng.

“Được thôi, huynh cũng về sớm đấy!” Sóc vương liếc đứa trẻ kia một cái, đúng lúc Điểm Điểm ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt bực bội của Sóc vương, bé gọi: “Thúc thúc, mau lại đây chơi với Điểm Điểm!”

“Sóc, ta qua đó, đệ về trước đi!” Không do dự, Lân vương đã chạy tới bên hồ. Điểm Điểm lè lưỡi với Sóc vương, làm một cái mặt quỷ thắng lợi, bộ dạng tiểu nhân đắc chí.

Khuôn mặt vốn bực dọc của Sóc vương, sau khi nhìn thấy biểu hiện của Điểm Điểm xong thì cao hứng lạ thường, hắn bật cười lớn, Lân vương cũng cười theo, Điểm Điểm, đúng là quá thú vị.

Bước nhanh tới chỗ hai người, Sóc vương nhìn con cá trong nước, rồi lại nhìn khuôn mặt xinh xắn đáng yêu của Điểm Điểm, hắn cũng ngồi xổm người xuống, lỉnh tới bên cạnh Điểm Điểm hỏi:

“Cháu gọi là Điểm Điểm à? Đứa trẻ thật đáng yêu!” Nói đoạn, tay còn sờ lên mặt Điểm Điểm, tiện đà đưa miệng tới, chụt một cái hôn lên mặt Điểm Điểm.

“Thúc thúc, lúc nãy thúc ấy đem nước miếng chùi lên mặt cháu.” Cầm góc tay áo lên, Điểm Điểm chà chà chỗ bị hôn trên mặt, bé ấm ức nói.

“Ờm, Điểm Điểm, đừng để ý đến thúc ấy là được.” Điểm Điểm lau mặt, mặt Sóc vương liền đen lại, có thể hôn tiểu cung nữ này một cái, là vinh hạnh của cô bé, thế mà nó lại dám chê mình?

“Nhưng thúc ấy còn chưa thương lượng với cháu mà đã hôn cháu một cái, như vậy là không lễ phép…” Lân vương nhìn vẻ mặt chực khóc của Điểm Điểm, hắn an ủi mà nói:

“Điểm Điểm đừng buồn, không thì cháu hôn lại thúc ấy một là được rồi mà?”

“Cháu cóc thèm, nếu phải hôn một cái, cháu thà hôn thúc thúc!”

Điểm Điểm nhổm người dậy, bò đến trên mặt Lân vương, trên dưới trái phải đều chụt một cái, Lân vương không để ý đến nước miếng trên mặt, bật cười hà hà.

“Gớm chết đi được, toàn là nước miếng!” Trong lòng Sóc vương ghen tức, mình cũng đâu có xấu hơn Lân, sao cô bé không đến hôn mình chứ?

“Dù thúc có muốn đống nước miếng kia cháu cũng cóc thèm cho? Cháu không thích thúc, thúc không tốt bằng thúc thúc!” Ôm cổ Lân vương, Điểm Điểm tuyên bố.

“Tiểu cung nữ, ta có chỗ nào không tốt bằng huynh ấy chứ?” Sóc vương nhìn hai kẻ thân thiết kia, hắn cũng rất muốn được thân thiết như vậy với tiểu cung nữ.

“Chỗ nào cũng không sánh bằng. Thúc thúc, cháu không thích thúc ấy…” Mang theo sự kì vọng mà ngoái đầu lại nhìn Lân vương, Điểm Điểm khóc lóc nói.

Lân vương bất đắc dĩ mà nhìn Sóc vương, vẻ mặt mời hắn đi cho.

“Chán ngắt!” Liếc con cá trong nước một cái, lại nhìn hai kẻ gắn bó thân thiết kia, Sóc vương không cam mà nói một tiếng, người cũng chậm rãi bỏ đi.

Điểm Điểm chơi cá cũng rất đơn giản, chỉ là không ngừng đuổi bọn nó chạy dưới nước, thi thoảng bắt chúng nó, sờ mình chúng một cái mà thôi, Lân vương chỉ đứng một bên nhìn bé chơi, hai người thỉnh thoảng tán gẫu, vô cùng hòa hợp.

“Điểm Điểm nói năm nay cháu mấy tuổi rồi?” Hảo cảm lạ thường, khiến cho Lân vương không khỏi muốn hiểu thêm một chút về Điểm Điểm.

“Bốn, năm tuổi!” Điểm Điểm nhìn Lân vương, thành thật trả lời: “Thúc thúc, thúc kết hôn chưa?”

“Hả…” Bị một đứa trẻ thành thật thế này hỏi một câu hỏi nghiêm túc như vậy, Lân vương sững người.

“Điểm Điểm, trẻ con hỏi câu hỏi này làm gì?” Lân vương không trả lời bé, hắn rất tò mò bé muốn làm gì.

“Thúc thúc, câu hỏi này rất quan trọng với cháu, thúc thúc có thể nói cho cháu biết không?” Điểm Điểm hỏi, vẫn rất thành thật, nếu như thúc thúc vẫn chưa kết hôn, thì bé có thể giúp tạo cơ hội cho thúc ấy và mẹ rồi.

“Ta…vẫn chưa thành thân…” Lân vương mất tự nhiên mà nói: “Nhưng ta đã có người con gái mình thích rồi, không phải Điểm Điểm muốn làm mai cho thúc thúc đấy chứ?”

“Đáng tiếc quá, cháu định để thúc thúc làm cha của cháu nữa đấy!” Y như ông cụ non, Điểm Điểm thở dài một tiếng, Lân vương trợn to mắt:

“Cha cháu? Điểm Điểm, không phải cháu không có cha đấy chứ?”

Điểm Điểm lắc lắc đầu, lại gật gật đầu: “Cháu đương nhiên có cha rồi, không có cha thì làm sao có cháu chứ? Nhưng ngay đến mẹ cháu cũng không biết cha cháu là ai, cho nên, gia gia mới bảo mẹ cháu ra ngoài tìm…”

“Điểm Điểm…” Giọng nói đầy lo lắng từ xa vọng tới, Điểm Điểm buồn bực nói:

“Thúc thúc, những lời ban nãy cháu nói với thúc thúc phải giữ bí mật đó, ngàn vạn lần không được để người ngoài biết, cũng không được để mẹ cháu biết, mẹ nói những chuyện này không được nói với người ngoài, nếu để mẹ cháu biết là cháu nói ra, cháu sẽ chết chắc đó…”

“Được, thúc thúc sẽ không nói đâu.” Lân vương cười bảo.

Nhìn bóng dáng chạy ra ngoài của Điểm Điểm, sự nghi hoặc trong lòng Lân vương ngày càng lớn, không phải bé không biết cha mình là ai hay sao? Thế sao lại có gia gia? Mà gia gia bảo mẹ của bé đi tìm ai? Tìm cha ruột của bé sao? Còn việc lúc nãy bé bảo là không được để người khác biết, không được cho mẹ bé biết, mẹ của cô bé ấy là ai? Nghe khẩu khí của cô bé thì chắc là người trong cung rồi, nhưng…, cô bé là người đi theo bên cạnh Tiên phi, chẳng lẽ mẹ của cô bé đang ở Lâm Tiên cung sao? Hoặc là nói mẹ của cô bé chính là Tiên phi? Sao có thể được? Tuổi tác của Tiên phi không lớn, hình như mới mười lăm mười sáu thôi, vả lại, cho dù là con gái đại thần, lúc tiến cung cũng phải nghiệm thân, một nữ nhân đã từng sinh con sao có thể cứ thế mà qua ải được chứ, chuyện này có cần nói vói hoàng huynh không? Hay là mình lén lút điều tra thử? Thân thế của Tiên phi rất đơn giản, nhưng cũng chẳng nhìn ra được dấu vết của việc biết võ công, mà trên người nàng ấy, lại có mùi hương giống với Tiểu Tiểu, điểm này, hắn vẫn luôn nghĩ không ra rốt cuộc là sao.

Tiểu Tiểu dẫn Điểm Điểm đi tới, nhìn thấy Lân vương đang ngồi xổm bên bờ hồ, nàng kinh ngạc trợn mắt. Không biết có phải là ảo giác của Lân vương hay không, hắn cảm thấy động tác vừa nãy của Tiên phi lại quen thuộc đến thế, giống hệt Tiểu Tiểu vậy.

“Điểm Điểm, sao con không nói cho ta biết, Lân vương gia cũng đang ở đây chứ?” Tiểu Tiểu cúi đầu trừng Điểm Điểm một cái, Điểm Điểm ấm ức nhìn Tiểu Tiểu nói:

“Nương nương, người đâu có hỏi con đang ở cùng ai. Người chỉ hỏi, con cá kia còn sống hay không thôi?”

Mẹ trước giờ vẫn luôn không thích mấy lời dư thừa, mẹ không hỏi, chẳng lẽ còn muốn mình kể lể hay sao? Nói rồi thì mẹ cũng không thích, biết đâu chừng còn mắng mình nữa.

“Tiểu tử thối nhà mi, dám giỡn mặt với mẹ…nương nương của mi hay sao?” Suýt nữa là lỡ miệng rồi, Tiểu Tiểu ảo não cười cười, cười rất chi là mất tự nhiên.

“Tiên phi nương nương, cái này cũng không thể trách Điểm Điểm được, là ta tới tìm bé chơi. Ta bảo bé là đừng nói với người khác.” Lân vương cười dịu dàng, cười đến nỗi trong lòng Tiểu Tiểu loạn hết cả lên, nhớ tới đêm đó, hắn cũng cười như vậy, cả mặt của Tiểu Tiểu đều đỏ ửng.

“Nương nương, con đi xem cá trước đây, hai người trò chuyện đi…” Thấy mẹ đỏ mặt, trong lòng Điểm Điểm vui như hoa nở, nhanh trí rút lui, tuy thúc thúc này nói là có người yêu rồi, nhưng bé tin mẹ của bé cũng không tệ, tạo cơ hội cho bọn họ, nhất định có thể sản sinh ra lửa hay hoa gì gì đó.

“Điểm Điểm…” Tiểu Tiểu mất tự nhiên mà gọi một tiếng, muốn chạy theo Điểm Điểm, lại không muốn rời khỏi Lân vương, đã rất lâu hai người không nói chuyện một cách đàng hoàng rồi. Lần trước gặp mặt hắn giống như ác lang đói khát vậy, cái gì cũng không để mình nói thì đã…

“Điểm Điểm rất đáng yêu, là cung nữ mới tiến cung à?” Lân vương nhìn Tiểu Tiểu, bộ dạng đỏ mặt của nàng rất đẹp, rất mê người.

“Ừm, ta và cô bé rất hợp ý. Ngài vẫn khỏe chứ?” Tiểu Tiểu thấp giọng nói, trước kia nàng có thể lừa mình dối người mà nói với Lân vương là không biết quan hệ của hai người, nhưng bây giờ nàng không dám nữa. Tuy bây giờ mình là Tiên phi, nhưng gặp hắn thì vẫn cảm thấy mất tự nhiên.

Lân vương khó hiểu nhìn nàng, mình và nàng ấy đâu có thân thuộc, nàng lại hỏi mình có khỏe không? Chẳng lẽ nàng ấy thật sự là Tiểu Tiểu?

“Ờm…ý ta là, Điểm Điểm không làm phiền ngài chứ?” Sợ bị hắn nhận ra, Tiểu Tiểu vội tìm một lý do, nhìn vẻ kích động trong mắt Lân vương tản đi, nàng mới yên tâm.

“Vẫn ổn. Đúng rồi Tiên phi, lúc cô về thăm người nhà, có từng gặp Tiểu Tiểu hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.