Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Chương 50: Chương 50: Là Hoàng thượng hả?




Hỷ công công về đến tẩm cung của Hoàng thượng, Hoàng thượng vẫn còn đang ngủ. Hết cách, mấy ngày gần đây, buổi tối đau bụng dữ dội, vừa tảo triều xong là Hoàng thượng bắt đầu đi ngủ, ngủ đến trời tối, lại tiếp tục bị đau bụng.

Nhìn mấy tên thái y kia bận bận rộn rộn, Hỷ công công khó khăn nghĩ, có nên thỉnh giáo tác dụng của cái thứ gọi là nước tiểu đồng tử kia không?

Thỉnh giáo, thái y tự nhiên sẽ hoài nghi mình lấy tin tức đó từ đâu, nói không chừng còn hoài nghi mình là người hạ độc, ai bảo mình là thiếp thân thái giám làm gì, là thiếp thân đó nha, dễ dàng hạ độc nhất.

Không thỉnh giáo, thì chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoàng thượng chịu khổ, đã ba ngày rồi, nếu còn tiếp tục như vậy thì long thể của Hoàng thượng sao chịu nổi? Ba ngày nay, Hoàng thượn ngay đến tấu chương cũng phê không nổi, chỉ có thể gọi Sóc vương vào cung, đem phần lớn công việc đều ném hết lên người Sóc vương. Ai bảo Lân vương không có ở đây chứ? Nếu như Lân vương ở đây, thì đã có thêm một người giúp đỡ rồi.

Trời đã dần tối, bọn thái y gấp gáp cuống cuồng cả lên, mấy loại thuốc mới vừa nghiên cứu đã kêu người đem đến, hi vọng là có tác dụng. Nếu như không có tác dụng, Hoàng thượng thật sự sẽ giết người. Nghĩ đến Hoàng thượng cửu ngũ chí tôn này, có bao giờ chịu khổ như vậy đâu?

“Hỷ công công, còn không mau qua đó hầu hạ? Hoàng thượng chắc cũng sắp tỉnh rồi?” một vị thái y đi đến, liếc nhìn Hỷ công công vẫn còn đứng ngây ra đó một cái, thúc giục nói.

“Ồ, là Tiền thái y à. Ta vào liền đây, cái kia…..” nhìn thấy thuốc cung nữ đang bưng trên tay, Hỷ công công đem những lời muốn nói đều nhịn lại hết, trong lòng cầu may, có thể, Hoàng thượng uống xong thuốc này sẽ khỏe lại.

Trong bụng bắt đầu đánh trống, Hoàng thượng bất an mở mắt, đương nhiên, điều đầu tiên sau khi mở mắt chính là……

Ngồi xổm gần nửa canh giờ, dáng vẻ kiệt sức đi đến giường, nhìn thấy thuốc cung nữa bưng đến, Hoàng thượng nhăn mày, tức giận nói:

“Bảo thái y lăn vào đây cho ta!”

Nói là lăn, nhưng thái y không lăn, bọn họ chỉ bò vào thôi. Nếu như lăn vào mà Hoàng thượng có thể khỏe lại, bọn họ cũng nguyện ý lăn mấy vòng.

“Vô dụng! Chén thuốc này, có tác dụng sao!” tuy thanh âm không lớn, nhưng nộ khí trong lời nói lại làm cho người ta run rẩy.

“Hồi Hoàng thượng, một lát sau…….sẽ……có tác dụng” Mấy vị thái y không dám ngẩng đầu lên nữa, hết cách, Từ thái y – tổng quản của thái y viện run rẩy trả lời.

“Cái gì gọi là một lát, có tác dụng thì là có tác dụng, không được thì là không được!” tuy thân thể rất hư nhược, nhưng lúc Hoàng thượng mắng người thì vẫn cực kì bạo lực, ngay đến việc đá ra một cước cũng khiến cho vị thái y bị trúng chiêu kia mặt trắng bệch.

“Hoàng thượng, hay là Người uống thử trước đã. Xin đừng tức giận, long thể quan trọng hơn!” Hỷ công công sợ hãi khuyên, có tác dụng hay không thì chưa biết, nhưng chí ít thuốc này cũng là thành quả cố gắng cả ngày của mấy vị thái y.

Không cam nguyện tiếp nhận bát thuốc, Hoàng thượng nhăn mày, vẫn là một ngụm uống hết, Hỷ công công nhanh chóng đưa lên bát nước, để Hoàng thượng súc miệng.

Hoàng thượng nằm trên giường, vẫn chưa để mấy vị thái y đứng dậy, bọn họ vẫn quỳ trên nền đất lạnh, chờ đợi tác dụng của thuốc. Nếu như, một canh giờ vẫn chưa có tác dụng, thì chứng tỏ thuốc vô tác dụng….

Thời gian từ từ trôi qua, tuy thuốc chỉ có một bát, nhưng lại liên quan đến vận mệnh của tất cả mọi người trong phòng.

——————-

Tay nghề của Lưu ma ma thật sự không tồi, cho dù chỉ là mấy nguyên liệu đơn giản, bà ta cũng có thể làm ra những món có đủ sắc hương vị.

Hai ngày nay Ngự thiện phòng bởi vì bệnh tình của Hoàng thượng, sớm đã quên trong lãnh cung vẫn còn một đám phi tử đáng thương cần phải ăn cơm, may mà có Tiểu Tiểu, nếu không, bọn họ đã sớm bị bỏ đói rồi.

Món ăn đã dọn lên, Tiểu Tiểu ngồi ở vị trí chủ vị, hài lòng nhìn mấy món ăn trước mặt, cười nói: “Nhập tiệc!”

Đợi nàng cầm đũa lên, gắp món thứ nhất, mấy người khác mới bắt đầu ăn, đây là sự tôn kính của họ đối với Tiểu Tiểu, cũng là quy củ mà Tiểu Tiểu định ra cho bọn họ.

“Lưu ma ma nấu ăn không tồi, mấy người các ngươi nếu rảnh rỗi cũng nên theo Lưu ma ma học hỏi một chút, biết chưa?”

Ăn xong cơm, Tiểu Tiểu chỉ mấy nha đầu, căn dặn nói.

“Lão đại, bọn muội biết rồi!” nha đầu bị chỉ cao hứng bật cười, thật không ngờ, Lão đại lại quan tâm bọn họ đến vậy.

“Hiện tại bữa ăn bên này của chúng ta cũng đã ổn định, bình thường cũng chẳng có việc gì làm. Ta muốn hỏi một chút, các ngươi là muốn đợi sau này ra khỏi lãnh cung, tiếp tục cuộc sống chốn hậu cung, hay là muốn xuất cung hả?” uống ngụm trà bọn họ pha, phía sau còn có tiểu cung nữ ôn nhu giúp Tiểu Tiểu bóp vai, Tiểu Tiểu thoái mái hưởng thụ.

“Lão đại, bọn muội đương nhiên là muốn xuất cung rồi…..”

“Thì đó, Lão đại, không muốn ở hậu cung thêm lần nào nữa đâu, lạnh lẽo lắm…..”

“Lão đại, tỷ thật sự có thể giúp bọn muội xuất cung sao?”

……………….

Bọn họ nhao nhao nói, nhưng ý tứ trên cơ bản là muốn đi, đều không muốn lưu lại nơi này. Tiểu Tiểu gật đầu: hậu cung vốn không phải nơi dành cho kẻ ngốc, trẻ con có thể dạy nha.

“Hoa Nguyên, nơi này ngoại trừ ta ra, cô là người lớn nhất, cô nghĩ như thế nào?”

“Lão đại, muội cũng không muốn ở lại chốn hậu cung này nữa, chỉ là mấy người chúng ta, sau này ra ngoài có thể làm được gì? Hơn nữa, Hoàng thượng tất nhiên sẽ không để chúng ta xuất cung, trừ phi là xuất gia. Lão đại, muội không muốn xuất gia, muội thà ở lãnh cung với Lão đại cũng không muốn xuất gia…..”

Nghĩ đến đó, Hoa Nguyên bật khóc, mấy nữ tử khác cũng nhịn không được bật khóc theo, Tiểu Tiểu thở dài nói:

“Gặp được ta, là phúc của các cô. Ta sẽ nghĩ cách để các người ra ngoài. Lúc đó, các người có thể sống cuộc sống tốt đẹp của mình. Bất quá, cho dù xuất cung, các người cũng không thể dùng tên hiện tại của mình, chỉ có thể mai danh ẩn tánh mà sống, biết chưa? Nhưng ra ngoài, không có tiền cũng không được, cho nên đầu tiên, các cô phải kiếm tiền. Có sở trường gì, các cô cứ bày ra hết đi, ta xem xem có cái nào có thể kiếm ra tiền không…..”

Nữ tử hậu cung xuất cung, vốn là không có khả năng, nhưng sự tình từ miệng Tiểu Tiểu nói ra, bọn họ tin tưởng không chút hoài nghi. Nhìn quen sự ấm lạnh trong hậu cung, những tưởng cả đời sẽ phải sống trong chốn hậu cung này, giờ lại nghe thấy được hi vọng, còn có người giúp bọn họ dự tính cho sau này, sao bọn họ có thể không kích động được cơ chứ?

Vì xuất cung, đừng nói là bày ra sở trường, cho dù có liều mạng, bọn họ cũng muốn liều một lần.

Thấy Hoa Nguyên đã thống kê xong số liệu, Tiểu Tiểu cao hứng mỉm cười, quyết định tối mai sẽ ra ngoài xem xem, mua một số thứ phục vụ cho việc kiếm tiền.

Nội trong một ngày, lại có thể hoàn thành được hai việc lớn, Tiểu Tiểu hưng phấn hồi cung, nghĩ đến việc tối nay Hoàng thượng có khả năng sẽ hưởng dụng ‘mỹ vị’ của nước tiểu đồng tử kia, nàng cao hứng bật cười. Không cười to tiếng, chỉ là bịt miệng lén lút cười……

“Có chuyện gì đáng để Thấu tiên cao hứng vậy hả?”

Một thanh âm lạnh lùng, từ hậu viện vọng ra, Tiểu Tiểu khó hiểu nhìn nơi phát ra âm thanh, bực bội nói:

“Ngươi là ai? Sao lại ở trong cung của ta?”

Thanh âm này hình như rất quen tai, sao lại giống tên Hoàng thượng thối kia đến vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.