Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Chương 26: Chương 26: Rình coi




Cũng là đêm dài, có người tựa gối liền ngủ, nhưng lại có người ‘cô chẩm nan miên’.

Vu Hoa nằm trên giường, trước mắt cứ nghĩ đến đôi môi sưng lên của Tiểu Tiểu cùng với bộ dáng nắm tay bên nhau của hai người họ, trong lòng liền buồn bực khó chịu. Nàng vốn là do mình quen biết trước, nhưng sao lại để Lân Vương chiếm trước chứ? Nghĩ đến sự si mê của Thủy Thủy đối với Lân Vương, có thể để Thủy Thủy mê hoặc Lân Vương không?

Nghĩ đến muội muội, tim hắn cũng hơi nhói lên, thật sự phải để cho muội muội đi trêu đùa Vương gia sao? Thủy Thủy có thể thích ứng với cuộc sống trong Vương phủ không? Chính mình chỉ có hai muội muội, một người đưa vào hoàng cung, đã cắt đứt hạnh phúc cả đời; mà người còn lại, cũng muốn đưa đến Vương phủ sao?

Trong lúc suy tư, hắn đi tới trong viện, bất tri bất giác, liền đi đến ngoài phòng nàng. Bên trong im ắng, chắc nàng đã ngủ say rồi. Thật muốn vào trong nhìn nàng, nhưng lại không dám.

Nhớ đên một màn bi thảm ngày đó của mình, hắn oán hận nhìn vào trong phòng Thủy Thủy. Nếu như thể người ta biết, mình trốn dưới giường người khác, bị một chiếc giày bay đến đập vỡ mũi, chính mình còn có mặt mũi nào để sống nữa?

Gió nhẹ nhàng thổi, Lân Vương đi về hướng tẩm thất của mình, nhìn thấy quản gia một bên cúi đầu, hắn bực mình hỏi:

“Lại chuyện gì nữa?”

“Vương gia…đêm nay tuyên người nào đến?” Ngữ khí run rẩy, đầu của hắn cúi thấp càng thêm thấp. Hôm nay hỏa khí của Vương gia thật không nhỏ, chắc là chuyện dục hỏa không được thỏa mãn thì phải? Hi vọng tìm cô nương tốt một chút, một khi tâm tình cao hứng, nói không chừng sẽ không truy cứu sự thất trách của mình nữa….

Lân Vương quay đầu lại, ánh mắt sắc bén quét nhìn hắn một lượt, cười nói:

“Biệt viện của Vương phủ ,hơi nhỏ, nhưng phong cảnh rất được, là nơi nào?”

Biệt viện? Vẻ kinh ngạc trong mắt quản gia chợt lóe rồi biến mất, nhưng cũng chỉ là trong chốc lát. Suy tư một lúc, hắn trả lời: “Hồi Vương gia, Liên viên Thành tây. Bên trong chỉ có bốn năm gian phòng, trong viện có một ao sen rất to, phong cảnh xung quanh rất đẹp, lại rất u tĩnh!”

“Liên viên? Ngày mai phái người thu thập một chút, sau khi ta hạ triều liền đến, người chực ở bên đó là được…”

Nói xong, cười nhỏ một tiếng, Lân vương sung sướng đi đến tẩm thất, quản gia ngơ ngác nắm bản danh sách trong tay, lẩm bẩm:

“Đơn giản như vậy, liền tha cho ta?”

Tối qua, một giấc ngủ ngon! Tiểu Tiểu mở mắt, kì quái nhìn bốn phía, Thủy Thủy kia, sao lại không ồn ào đến đánh thức mình nhỉ? Chắc là thời gian ngủ lâu quá, lúc tỉnh dậy, trên người không có cảm giác đau nhức ê ẩm như lúc đầu, cúi đầu nhìn, mấy vết hôn xanh xanh tím tím cư nhiên cũng phai nhạt đi rất nhiều. Nhưng nếu như muốn đợi cho nó hoàn toàn biến mất, còn phải qua mấy ngày nữa.

Bàn tay hướng phía dưới gối, mò được ngân phiếu xong, nàng cao hứng cười. Hóa ra, đấy không phải là mơ, vừa trừng phạt được Ngưu Phong, lại lời được ngân phiếu. Đây không phải là trộm nha, là ám đoạt đấy chứ?

“Cười gì vậy?” Một đạo âm thanh dễ nghe truyền đến, Tiểu Tiểu liền theo tiếng nói quay đầu lại, nhìn thấy được cư nhiên lại là ánh mắt hàm ý cười của Lân Vương. Nàng hoảng sợ trừng mắt, hắn đến đây lúc nào?

“Ta cũng là mới vừa đến, thấy nàng vẫn chưa dậy, liền đợi ở bên ngoài. Vùa mới tiến vào thôi!” Đọc ra được nghi vẫn trong ánh mắt nàng, Lân Vương cười giải thích nói.

“Người hiện tại làm như vậy thật không đúng, Vương gia. Sao người có thể tùy tiện vào phòng của ta được chứ?” đầu ốc Tiểu Tiểu cuối cùng cũng thoát ra khỏi tiếu nhãn của hắn, nàng đem thân mình chui tuột vào trong chăn, mãi đến khi xác định bản thân chỉ lộ ra có đúng một cái đầu, mới yên tâm nhìn hắn.

Nhìn thấy cử động của nàng, trong lòng Lân Vương vui đến tận trời. Tiểu Tiểu này, thật là quá có ý tứ rồi. Hôm qua hai người cũng đã ‘cái kia’ rồi, nàng còn trốn cái gì? Nhìn môi nàng vẫn còn có chút sưng, Lân Vương cảm thấy rất có cảm giác thành tựu, cái đấy là kiệt tác của mình….

“Tiểu Tiểu, môi của nàng sao lại sưng thế?” Vô tội hỏi nàng, đơn giản là vì muốn bức nàng nói ra hết thảy sự việc hôm qua. Kì thực trong lòng, bản thân sẽ không truy cứu tội hạ độc của nàng.

“Ách…” Còn không phải bị ngươi làm sao, Tiểu Tiểu thầm nói, nhưng nghĩ đến hạnh phúc của Thủy Thủy, câu này có như thế nào cũng không nói ra được, nàng bất an nói: “Bị muỗi cắn!”

Cái gì? Cư nhiên dám nói bổn Vương là muỗi? Mặt Lân Vương lúc này xệ xuống, thật muốn đi qua đó áp trụ nàng, hung hăng muốn nàng, hỏi xem chính mình rốt cuộc có phải muỗi hay không….

Tiểu Tiểu chỉ vô tội nhìn hắn, nghĩ đến hắn là con muỗi, hơn nữa còn là một con muỗi lớn, trong lòng sớm đã buồn cười muốn chết…

Nhớ đến mục đích đến đây, Lân Vương đè ép sự tức giận, mới quay mặt qua, ôn nhu nói:

“Tiểu Tiểu, không phải nàng muốn tìm một nơi ở sao? Ta đã giúp nàng tìm một chỗ, nàng qua đó xem có thích hay không? Muốn mua muốn thuê đều tùy nàng!”

“Thật không?” Cả mặt Tiểu Tiểu đều sáng lên, thật không ngờ Lân Vương này thật khá, cư nhiên giúp mình tìm phòng ở: “Người ra trước đi, ta mặc y phục, chúng ta liền đi xem!”

Nàng đã hạ độc mình sao? Tại sao chỉ đơn giản nhìn nụ cười của nàng, liền có thể đánh tan những gì bất mãn trong lòng? Ngồi ở ngoại sảnh, nghe thấy tiếng thay y phục sột sột soạt soạt, thật muốn đi vào đó xem xem, xem bộ dáng e lệ của nàng. Nhưng bây giờ vẫn chưa thể vào được, Tiểu Tiểu không phải nữ tử bình thường, phải từ từ chinh phục nàng, để nàng cam tâm tình nguyện tiếp nhận mình. Bản thân mình còn có ưu thế, lần đầu tiên của nàng, chính là cho mình, không phải sao? Nhớ đến mấy vết máu loang lổ trên y phục kia, trong lòng hắn càng thêm bay bổng…

“Tại sao phải đi cửa sau?” Lại chẳng phải trộm, đi cửa sau hình như rất kì quái.

“Tiểu Tiểu, nàng quên rồi sao, hôm nay là ngày Tiên phi về thăm người thân, cửa trước rất nhiều người!” Thấy nàng mơ mơ hồ hồ, Lân Vương hảo tâm giải thích.

“Ồ!” Chả trách Thủy Thủy kia không đến làm phiền mình, hóa ra là đi nghênh tiếp phi tử của Hoàng thượng.

“Nàng ấy có đep không? Ta cũng muốn nhìn a!” Phi tử của Hoàng thượng, chắc người nào người nấy mạo mỹ như tiên. Hoàng thượng lão đầu kia thật có phúc khí, cưới nhiều nữ tử xinh đẹp như thế, hằng ngày XXOO, có khi nào phòng sự quá độ mà chết không?

Lân Vương bất đắc dĩ nhìn nữ tử đang suy nghi vớ vẩn kia, lắc lắc đầu, chỉ một cái cây cách đó không xa, thở dài nói: “Đừng lên tiếng, chúng ta lên đó!”

“Được a! Được a!” Đang lúc nói chuyện, bên hông đột nhiên siết chặt, cả hai người đều đã không thấy bóng. Chỉ lưu lại một lão đầu gác cổng, miệng lẩm bẩm:

“Thật đúng là hoa mắt, lúc nãy rõ ràng nhìn thấy hai bóng người mà, sao lại không thấy đâu nữa? Lớn tuổi, già rồi…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.