Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 243: Chương 243: Hồi hai mươi ba (11)




Nói rồi, lão đảo ánh mắt quanh quán trà, thấp giọng:

“ Nơi này tai vách mạch rừng, cứ về chỗ bọn con đang ở rồi nói tiếp. ”

Ba người nói chuyện bằng tiếng Việt, tuy là khả năng xung quanh có ai nghe hiểu được rất thấp, nhưng không phải không thể xảy ra. Chẳng bằng cẩn tắc vô ưu.

Hai trẻ một già quay lại mấy gian nhà nơi Tạng Cẩu Phiêu Hương đang ở.

Khiếu Hóa tăng bảo Tạng Cẩu mau khép cửa phòng, bản thân thì nhảy lên nóc nhà kiểm tra chung quanh hết một lượt, mới yên tâm theo cửa sổ nhảy vào lại. Đoạn ông đóng cả các cửa sổ, rồi bảo Hồ Phiêu Hương thắp nến.

Hai người thấy thần sắc ông nghiêm cẩn khác hẳn ngày thường, dĩ nhiên là không dám ý kiến ý cò gì cả, nhất nhất làm theo ý Khiếu Hóa tăng.

Làm xong xuôi mọi chuyện, Khiếu Hóa tăng mới chậm rãi nói:

“ Từ thời nhà Tần, nước Tàu đã có lưu truyền một trận phong thủy nhằm chấn áp long mạch các nước chư hầu chung quanh, để họ thuần phục vĩnh viễn, dễ bề cai trị chiếm đóng. Trận này gọi là Rồng Không Đuôi. Rồng mà không có đuôi, xuống nước không thể bơi, lên trời không thể lượn, chỉ có thể bò lăn bò toài dưới đất, khác nào con rắn lớn có bốn chân? Rồng đó tuy là còn phép, nhưng mất uy, đầu không ngóc lên được. Nghe đồn trụ đồng năm xưa Mã Viện đóng ở nước ta chính là mắt của đại trận. ”

Hồ Phiêu Hương nói:

“ Nếu trận này quả thực đáng sợ như lời ông kể, thì nước ta làm gì đã có nước Vạn Xuân, họ Khúc? Người ôm hận ở Bạch Đằng đã không phải Hoằng Thao, mà là Tiền Ngô vương rồi. Con thấy trận này chỉ là bọn thầy địa lí gạt người kiếm cơm, không đáng tin lắm. ”

Khiếu Hóa tăng bèn nói:

“ Đó là do con biết một, mà không biết hai. Thời ấy người nước ta phản ứng dữ dội quá, giặc không hoàn thành được nốt trận Rồng Không Đuôi, mới rút về nước. Trước đó đe dọa nếu trụ đồng này đổ, thì Giao Chỉ - tức Đại Việt ta – sẽ bị tiêu diệt. Lúc ấy dân ta căm mà không đủ lực đánh ngay mặt, thế là mỗi người cầm một hòn đá, ngày ngày ném trụ đồng cho bõ tức. Đến lúc Cao Biền dậy non thì trụ đồng Mã Viện đã bị chôn dưới gò đá, chẳng còn ai biết tăm tích chúng ở đâu, nên trận Rồng Không Đuôi dang dở ấy hãy còn đến giờ. Rồng không đuôi chưa thành, nhưng long mạch nước ta đến giờ vẫn bị thương khó lành lại. Thành ra nước ta đến giờ vẫn chưa có triều đại nào có khí số mạnh như thời Đường của Tàu. ”

Lão ngừng một chút, uống ngụm nước cho mát họng, rồi tiếp:

“ Còn phương pháp phá trận này… thực ra đã có người cố tìm cách truyền về nước Nam, tiếc là không thành. ”

“ Người đó là thánh tổ Khổng Lồ? ”

Tạng Cẩu nghe đến đây đã có chút không nhịn được, nhiệt huyết sôi trào, bèn nói xen vào.

Hồ Phiêu Hương tuy im lặng, nhưng ánh mắt thì nói rõ, rằng cô nàng có cùng suy đoán với cậu bạn.

Khiếu Hóa tăng nói:

“ Thánh tổ Khổng Lồ thực ra là người thứ hai. Người đầu tiên chính là Thánh Chèm – Lí Ông Trọng! Năm đó bị cống nạp sang Tàu, biểu diễn tài hoa trước mặt Tần Thủy Hoàng thực ra chỉ là thuật che mắt để tìm cách phá trận. Nghe đồn Thánh Chèm đã tìm được cách phá giải Rồng Không Đuôi, nhưng đến biên cương thì bị lục người gắt gao quá, không sao đưa về được phương Nam.

Ông chỉ đành về nước, khắc lại thần công ở nơi bây giờ là đình Chèm, chờ cơ hội khác… Vua Tần cơ hồ đoán ra ông có ý đưa phép phá Rồng Không Đuôi về nước, bèn cho sứ giả sang đòi người. Đức thánh Chèm sợ lúc này Thục Phán An Dương Vương mới lên ngôi, quyền thế còn chưa vững, nếu quân Tần kéo sang thì gay go lắm, bèn theo sang. Sau đó không biết là tuẫn tiết hay bị ám hại, tráng niên mất sớm, vợ con cũng không còn tung tích gì nữa. ”

Ông càng kể đến cuối, giọng càng đau xót.

Hồ Phiêu Hương bèn nói:

“ Xem ra Đức Thánh Lý Thân Lý Ông Trọng có để lại chỗ tìm phép phá rồng Không Đuôi cho người đời sau biết mà đi tìm. Thánh tổ Nguyễn Minh Không cơ hồ đã sắp tìm được, nhưng có lẽ vì nguyên do nào đó không thể đưa phép phá trận về nước, nên mới đúc nên cái trống con, giao quyển kinh thư ở Thiếu Lâm tự chờ người đời sau tìm đến thay mình phá giải nốt bí ẩn, hoàn thành di nguyện của tiền nhân. ”

Khiếu Hóa tăng đáp:

“ Thánh tổ về nước, đúc thần binh và An Nam tứ đại khí xong, chẳng được bao lâu thì viên tịch. Mà chìa khóa cũng không còn tăm tích. Mãi đến hai mươi năm trước người ta vớt được xác một con chó ngoài sông Hồng, cạy miệng nó tìm được chìa khóa Loa thành các con đang giữ bây giờ đấy. ”

Hai người nhìn cái trống đồng con đặt trên bàn, lòng thấy ngổn ngang.

Chỉ vì một bí mật, một trận Rồng Không Đuôi mà chẳng biết đã có bao nhiêu anh hùng phó mặc nguy hiểm gian lao để lên phương bắc kiếm tìm, lại cũng không rõ đã có bao nhiêu người bỏ thây nơi đất lạ, xác vất giữa xứ người, mãi mãi không thể về cố quốc được nữa. Tạng Cẩu càng nghĩ càng thấy nóng ruột, không nhịn được dậm chân một cái.

Đoạn, như nhớ ra chuyện gì, cậu chàng lại lên tiếng:

“ Ông Khiếu Hóa… ông thử nói xem, thầy nhận Liễu Thăng, anh kết nghĩa của con làm đồ đệ là đúng hay là sai? ”

Khiếu Hóa tăng không vội đáp, mà hỏi ngược lại:

“ Con đang nghĩ… sở dĩ thầy con nhận Liễu Thăng làm đệ tử là vì ông là người Tàu sao? Con nghĩ vì thầy con là người Tàu nên ông có lòng riêng, bất nghĩa với nước Nam hả? ”

Tạng Cẩu nhất thời không biết đáp làm sao. Dĩ nhiên cậu chàng không muốn tin ấy là sự thật. Nhưng quả thực, trong cùng một quãng thời gian vỏn vẹn chưa được nửa năm mà có quá nhiều chuyện ngẫu nhiên xảy ra… thành thử cậu chàng không biết phải nói sao cho phải. Tạng Cẩu nghĩ một chốc, lại đột nhiên nhớ đến hơn trăm mạng người ở thôn Điếu Ngư, bất giác buột miệng:

“ Nói gì thì nói, Liễu Thăng lúc ấy cũng là tướng giặc, kéo quân xâm lược đất Nam. Thầy nhận cậu ta làm đồ đệ là không phải. Con cũng không nên nhận người anh này thì hơn. ”

Khiếu Hóa tăng thở dài:

“ Đến con cũng không hiểu lòng Quận, ông bạn già của ta ở dưới suối vàng chắc thất vọng lắm đây. ”

Tạng Cẩu phản bác:

“ Sở dĩ võ lâm khép được thầy vào tội có lòng riêng, không phải cũng vì ông dạy võ cho Liễu Thăng hay sao? Nếu lúc ấy ông bỏ đi không màng, thì đã không… ”

Nói đến đoạn này thì cậu chàng mắt đã rớm nước.

Khiếu Hóa tăng nói:

“ Tạng Cẩu, con là đứa thông minh, con thử nói cho ông nghe. Lý Nam Đế Lý Bí đánh đuổi giặc bắc, mở nước Vạn Xuân, là đúng hay sai? ”

“ Chuyện này có gì phải hỏi? Dĩ nhiên là đúng… ”

Hồ Phiêu Hương nghe đến tên Lý Nam Đế, vốn muốn mở miệng nhắc một tiếng, nhưng rồi lại nghĩ:

[ Cẩu chúa cả nghĩ, mình khuyên giải xuông chưa chắc nó đã chịu nguôi. Tính Tạng Cẩu lại không háo thắng, có nhún nhường thì cũng chưa chắc trong dạ đã thực sự phục. Chi bằng lần này nhờ Khiếu Hóa tăng để nó không phải lăn tăn gì nữa. ]

Khiếu Hóa bèn kể:

“ Tổ bảy đời của Lý Nam Đế vốn là người Tàu. Có câu cáo chết bảy năm còn quay đầu về núi, cây có cội suối có nguồn. Lý Nam Đế vì người nước Nam ta xua quân đánh nhà Đường, thì có phải là bất hiếu với tổ tông, không nhận nguồn gốc hay không? ”

Tạng Cẩu bèn nói:

“ Bảy đời đã quá lâu, Lý Nam Đế cũng tính là người nước Nam ta rồi. ”

Khiếu Hóa tăng bèn chậm rãi:

“ Mỗi thời mỗi khác. Ngày ấy nước Nam ta bị chiếm, làm quận làm huyện của nước người ngót gần một ngàn năm. Một ngàn năm thì biết bao nhiêu đời mà kể, sao chưa thành người Tàu? Sư phụ của con tuy là người Hán, nhưng được Quận Gió đời trước bảo ban, sớm đã coi Đại Việt là nhà. Sở dĩ ông không ra mặt kháng Minh vì còn lòng với cố quốc, song cũng chưa từng làm chuyện bán đứng nước Nam. Thử hỏi, với khinh công của ông ta, muốn vào cung giết đại thần, hay ăn cắp quân cơ bí mật thì có gì mà khó? ”

Tạng Cẩu nghĩ đến chuyện thầy ngày nào cũng lẻn vào doanh trại nhà Minh như chốn không người mà dạy võ cho cậu chàng, thì cũng bắt đầu hiểu ra.

Giờ cậu chàng đã là thiếu niên, đi lại giang hồ được ít năm, chẳng còn ngô nghê như hồi bé nữa. Hiện tại có Khiếu Hóa tăng ở bên giảng giải, cậu chàng lại thử đặt mình vào tình cảnh của thầy, mới thấy nỗi khổ tâm của Quận Gió. Giờ giả như người Đại Việt đi chiếm nước khác, bản thân Tạng Cẩu nhìn thấy cũng bất nhẫn. Mỗi ngôi làng cháy rụi, mỗi cái thôn thành tro sẽ có bao nhiêu đứa Tạng Cẩu xuất hiện? Lại được bao đứa may mắn thoát chết mà lớn lên? Tạng Cẩu không thể cho ấy là đúng cho nổi.

Nhưng bảo cậu chàng ra tay đánh người nước mình, thì cũng không thể.

Khiếu Hóa tăng lại nói tiếp:

“ Tạng Cẩu, con luyện võ công lâu như thế, chắc cũng hiểu vì sao thầy con lại dạy cho Liễu Thăng bổng pháp Bạch Đằng Giang rồi chứ? ”

“ Con? ”

Tạng Cẩu tròn mắt, tay chỉ vào mặt mình, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc ghê lắm. Mà cậu chàng hẳn là kinh ngạc đến ngây người thật, vì hồi lâu mà vẫn không thấy ú ớ được thêm chữ nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.