Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 235: Chương 235: Hồi hai mươi ba (3)




Tửu Thôn đồng tử và Gia Luật Sở Tài có thể được xem là cao thủ nhất đẳng hiện giờ, trong võ lâm không có mấy người đọ lại được.

Thế mà cả hai, tính thêm hai người Tạng Cẩu Phiêu Hương lại không hề hay biết, thực ra những chuyện họ làm, những điều họ ước hẹn tối nay đều không thoát được ánh mắt của hai lão già.

Rừng thưa trăng lạnh…

Một ấm trà nhài nóng hổi treo trên cành cây, khẽ sóng sánh.

Hai lão già râu tóc bạc trắng, một ăn vận sạch sẽ chỉn chu như tiên ông, một mặc đồ bẩn thỉu luộm thuộm như ăn mày ngồi vắt vẻo trên một phiến đá, bên dưới ấm trà.

Hai người đang đối ẩm.

Nhưng uống thế nào??

Chỉ thấy lão ăn mặc bẩn thỉu đưa tay búng một cái, phát ra một viên đá nhỏ đánh trúng vào chôn ấm. Cái ấm lắc lư một cái, rồi đổ nghiêng một thoáng, từng giọt từng giọt trà trong veo chảy xuống cái miệng đang há ra chờ sẵn của lão.

Đầu lưỡi nếm hương trà chát, cảm nhận vị đạo nóng hổi cùng mùi trà nhẹ nhàng thấm lên mũi, Trương Tam Phong thoải mái khà một tiếng, ra chiều khoái trá lắm. Đoạn ông xoay mình nằm vắt chân chữ ngũ ra tảng đá, mắt lim dim nhắm lại thưởng thức dư vị bốc lên trong bụng càng lúc càng nồng.

Người ăn mặc luộm thuộm là Trương Tam Phong…

Còn người ăn vận chỉn chu sạch sẽ là ai?

Chỉ thấy ông lão nọ vuốt chòm râu, lên tiếng:

“ Dù sao cũng phải cảm tạ Trương chân nhân đã để ý giúp. Nếu không có ông ra tay tương trợ, e là hai đứa này đã trúng phải độc kế mà tiêu đời rồi. ”

“ Thiền sư quá lời. Nếu không phải chúng nó có lòng nghĩa hiệp, thì ông có nhờ, bần đạo cũng chẳng màng sống chết của chúng. Tôi đã thấy hết mọi chuyện từ Hàm Đan đến Thái Nguyên, hiểu được lòng dạ hai đứa nó không xấu. Nên thật ra lúc đó cho dù thiền sư không nhờ cậy, bần đạo cũng phải ra tay. Không thì sẽ ngứa ngáy trong lòng, không yên được… ”

Lão thiền sư thấy vậy, vuốt râu, lại lia một viên sỏi vào cái ấm trà treo vắt vẻo để trà đổ xuống phía mình. Uống cạn một ngụm, ông mới nói tiếp:

“ Trương chân nhân đã có lòng lo nghĩ cho thiên hạ, sao lại không ra làm quan, năm lần bảy lượt từ chối lời mời của Chu Đệ là tại làm sao? ”

Trương Tam Phong cũng ngồi nhỏm dậy, cười ha hả:

“ Quan trường như vũng nước đục, sâu không thấy đáy. Ông có làm thì cứ tự đi mà làm, sao còn cố kéo tôi vào cùng? Tuệ Tĩnh thiền sư, lần này đáng phạt lắm! ”

“ Cũng tại thân bất do kỷ thôi. Nếu không phải năm xưa tôi bị cống cho quý quốc, chắc bây giờ đã viết xong mấy cuốn y thư rồi ấy chứ. ”

Té ra người áo trắng chính là thiền sư Tuệ Tĩnh.

Đồng thời, người nhờ cậy Trương Tam Phong chiếu cố hai người Tạng Cẩu, Phiêu Hương năm năm trước cũng là ông.

Đến lượt Trương Tam Phong uống.

Cốc.

Sỏi đánh vào đáy bình, trà lặng lẽ chảy xuống, long lanh giữa rừng khuya như ngọc châu.

“ Hai chúng ta đã già không tiện say xỉn, bằng không tôi thật muốn dùng rượu ngon đối ẩm một phen… Ấy chết. Tôi đã quên khuấy mất chuyện thiền sư là người xuất gia. ”

Tuệ Tĩnh bèn nói:

“ Kì thực tôi dùng trà kiêng rượu là bởi rượu uống vào hại thân, chứ không liên quan tới thanh quy giới điều gì cả. Phật nói: ta không khổ tu, cũng không hưởng lạc. Ở giữa khổ tu, và hưởng lạc… lại là gì? ”

Trương Tam Phong nói:

“ Kì thực giữa chí âm, và chí dương, là vạn vật. ”

“ Không sai. Thiết nghĩ thanh quy giới điều, chẳng qua cũng là để giúp người thanh tu không rời khỏi đường ngay nẻo chánh, ấy là cái tốt. Nhưng nếu quá chấp nhất vào chúng, lại đặt ra hình phạt, thì cái giới hạn ấy không xuất phát từ bản tâm, tự nhiên lại thành một loại gông xiềng, một loại cố chấp không chịu buông bỏ. ”

Tuệ Tĩnh thiền sư thản nhiên.

“ Vậy ý ông là? ”

“ Núi trước mặt không phải núi, núi trong lòng mới là núi. Có rượu ngon thì cứ uống, miễn là giữ được bản tính, tự biết chừng mực mà dừng. Không vì rượu mà buông bỏ chuyện tu tâm, không vì sắc mà chểnh mảng chuyện dưỡng tánh, thì cần gì phải lo? Buông hay không buông, thực ra cũng là cố chấp. Cứ “ Nam nhi tự hữu xung thiên chí / Hưu hướng Như Lai hành xứ hành ” thì đã sao? ”

Trương Tam Phong nghe vậy thì vỗ tay, nói:

“ Hay! Nam nhi tự hữu xung thiên chí! ”

Được một lúc, lại thấy Tuệ Tĩnh lên tiếng:

“ Chân nhân có biết thứ gì đáng sợ hơn say rượu không? ”

Trương Tam Phong nói:

“ Là thiên hạ. Thế cuộc xoay vần, đảo trắng thay đen. Mới nay còn được ngồi đối ẩm, có lẽ ngày mai đã thành tử địch cũng nên. ”

“ Đúng. Thiên hạ. Rượu có thể không uống, chẳng nhẽ lại có thể không ở trong thế gian, thoát được trói buộc của chính và tà, chạy thoát thôi thúc của lương tâm lương tri hay sao? Đến sau cùng có lẽ chỉ có bậc đại giác đại ngộ, mới có thể thực sự thoát được cái cơn say trong thiên hạ. ”

“ Theo ông thì tôi với ông đang say, hay là đang tỉnh? ”

Trương Tam Phong đột nhiên hỏi.

Tuệ Tĩnh thiền sư nghĩ…

Nghĩ suốt một đêm.

Tinh sương, lúc nắng sớm chạm vào ngọn cỏ, ông mới nói:

“ Say hay tỉnh tôi chẳng biết. Hiện tại chỉ biết là thân già cần phải đi ngủ. Díp cả mắt rồi. ”

Đoạn cười…

Sảng khoái và thanh thản.

Lại kể chuyện Hổ Vương bê kiệu hoa lên núi Điểm Sơn.

Hoàng Chi Mai chỉ vào tòa đại điện bề thế nằm trên đỉnh núi, nói:

“ Trang chủ đang ở trên đó với kẻ mạo danh Liên Hoa. Thời gian gấp gáp, cứu người như cứu lửa, mong Hổ Vương rảo chân cho. ”

Hổ Vương chặc lưỡi…

Người ông chờ vẫn chưa tới.

Chẳng thấy bóng dáng Cứu Khổ Thần tăng, cũng không thấy Khiếu Hóa tăng ở đâu cả.

Nếu Cầm Ma đang ở trên điện, thì không có hai người này e không thể công núi được.

Hổ Vương có thể tự bảo vệ mình, nhưng Hoàng Chi Mai và Trần Liên Hoa tuyệt đối không phải đối thủ của Cầm Ma, lại càng không chống đỡ được Thất Tuyệt Ma Âm do chính Cầm Ma khảy. Nhất là Trần Liên Hoa vốn đã trúng chiêu hôn mê từ trước.

Nhưng nếu không mang kiệu lên núi, thì không thể vạch trần kẻ mạo danh, cuối cùng công cốc không được cái gì cả.

Thực là tiến thoái lưỡng nan.

Hổ Vương đột nhiên nghĩ tới một chuyện, bèn hỏi:

“ Cô biết âm công đúng không? ”

Hoàng Chi Mai nói:

“ Thực ra tôi có biết một chút, nhưng không giỏi lắm. Ban nãy sở dĩ phá được Tuyệt Ai, Tuyệt Ái là bởi hai người Tiêu Ma Địch Ma không phòng hờ, lại lựa được bài hát thiên địch với họ. Nếu phải đối mặt với Cầm Ma biết cả bảy đoạn của Thất Tuyệt Ma Âm, quả thực là tôi không có bản lĩnh chống đỡ. ”

Hổ Vương nói:

“ Không hề chi. Ta sẽ dạy cô một bản lĩnh. Giờ nghe cho kỹ đây. ”

Nói đoạn, Hổ Vương lẩm nhẩm đọc mười tám câu khẩu quyết cho Hoàng Chi Mai nghe. Từng câu từng chữ đều thâm sâu huyền ảo, khiến cho cô nàng nghe đến nhập tâm thất thần. Đọc xong hết thảy, ông mới vỗ hai tay vào nhau, nói:

“ Thuộc rồi chứ? ”

“ Thuộc được bảy tám phần. Nhưng này Hổ Vương, ông bảo dạy tôi bản lĩnh, nhưng chỉ dạy khẩu quyết không dạy chiêu thức thì phỏng có tác dụng gì? ”

Hoàng Chi Mai thấy mười tám câu khẩu quyết vừa rồi thâm sâu huyền diệu vô song, xem ra ắt là khẩu quyết của thứ thần công mà Hổ Vương tịnh tu. Nhưng lạ một nỗi, mười tám câu khẩu quyết chỉ nói về cách vận khí khống kình, chứ không đả động nửa chữ gì tới cách đi quyền triển cước. Chỉ biết cách vận khí, không biết cách thi triển ra ngoài, có khẩu quyết tâm pháp thì phỏng có ích gì?

“ Lát nữa cứ vừa dùng âm công, vừa vận khí là được. ”

Hổ Vương chặc lưỡi, đoạn vác kiệu phóng lên núi.

Hoàng Chi Mai tuy không hiểu lắm, nhưng biết người như Hổ Vương thì không làm chuyện không đâu, nên cũng tin tưởng mà phóng mình đuổi theo.

Dọc đường, đệ tử được lệnh từ trước túa ra cản đường. Nhưng đến cả Tứ Đại Minh Vương, Song Ma, Bốn Tinh đều không phải đối thủ của Hổ Vương, chỉ một vài đệ tử tầm thường thì làm sao cản nổi ông? Hổ Vương thậm chí không cần buông kiệu, cứ chạy một bước tay vung một cái, đánh cho cả bọn ngã lăn kềnh ra đất. Hoàng Chi Mai theo sau, biết ý bèn thay Hổ Vương điểm huyệt đạo của đám đệ tử này.

Cả đám tuy không bị thương, cũng không mất ý thức, bèn ngoạc mồm ra chửi Hoàng Chi Mai, lời lẽ rất khó nghe.

Hổ Vương nghe mà thấy ngứa cả tai, bèn thấp giọng:

“ Lần sau nhớ điểm cả á huyệt của chúng! ”

Hai người một đường lên núi, Hổ Vương thủy chung không đả thương một ai, Hoàng Chi Mai cũng điểm huyệt không trượt một lượt.

Rốt cuộc…

Chỉ còn bậc cửa sau cùng.

Phía trước đã là đại điện sâm nghiêm.

Rầm!

Cánh cửa lớn bị Hổ Vương đạp đổ.

Trong điện khách khứa đến chúc mừng người nào người nấy đều giật mình một cái, đồ ăn thức uống thi nhau rơi xuống đất.

Đại điện thoắt cái trở nên hỗn loạn!

“ Ai dám đến phá ngày vui của Phan trang chủ? ”

“ Chán sống rồi sao? ”

Hổ Vương hành tẩu giang hồ đủ lâu, biết lúc này mình mà không lên tiếng thì thể nào cũng có mấy tên nhảy ra đòi đánh nhau, ý đồ giao hảo với sơn trang Bách Điểu. Thế nên, lão giộng hẳn cái kiệu đang vác trên vai xuống, quát như sấm nổ:

“ Phan trang chủ, Hổ Vương đến chúc mừng, ông có nể mặt hay không? ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.