Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 317: Chương 317: Hồi hai mươi bảy (3)




Ám khí này sở dĩ đặt tên là Kim Yến, là bởi tạo hình như con yến đang bay, một mũi nhọn ở trước, hai móc ngược gắn đằng sau. Một khi cắm vào thịt, thì không thể tùy tiện rút ra, bằng không sẽ làm toác miệng vết thương.

Hồ Phiêu Hương và Tạng Cẩu vừa né tiêu sắt, lại vừa phải đề phòng ám chiêu của Lý Thông. Bấy giờ hai người đều rõ cây đàn của y có thể điều khiển cơ quan trong phòng, vừa kinh hãi vừa lạnh người.

Tạng Cẩu kẹp phi châu ở tay, tiến vào cảnh giới vô ngã, hai quyền liên tiếp phát chiêu Chó Cùng Cắn Càn trong võ chó. Cậu chàng lại dùng Lăng Không Đạp Vân, một mặt chậm rãi tiến về phía Phiêu Hương để yểm trợ, mặt khác thì ném phi châu bằng sắt vào những hốc lớn nhỏ trên tường để phá huỷ cơ quan phóng tiêu.

Hồ Phiêu Hương tuy võ công ở dưới Tạng Cẩu, nhưng chiêu số huyền diệu, lại có đao Lĩnh Nam phòng thân. Thành thử tuy là Kim Yến tiêu bay đầy trời, cô nàng cũng có thể múa đao thủ kín toàn thân. Tạng Cẩu lại thỉnh thoảng phát phi châu hỗ trợ, nên dù nhìn như hung hiểm, cô nàng vẫn chống cự được.

Tạng Cẩu tiến vào vô ngã, có thể nói là mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng. Lúc này cơ quan trên tường bị cậu chàng phá huỷ hơn nửa, Kim Yến tiêu càng lúc càng thưa dần. Nói đoạn Tạng Cẩu vừa lui dần về phía Hồ Phiêu Hương, vừa cẩn thận cảnh giác ba người kia…

Bất chợt!

Tượng sắt đứng sừng sững đột nhiên chuyển mình, khớp vặn nghe răng rắc. Nói đoạn, cái thây bằng sắt bỗng nhiên phi về phía trước, tung cú đấm ngay eo Tạng Cẩu.

Thụp!

May sao Tạng Cẩu lúc này ở trong cảnh giới vô ngã, tâm như nước lặng, mọi biến hoá xung quanh đều phản chiếu trong lòng. Thành thử, tuy là kinh ngạc đến á khẩu không hiểu tại sao tượng sắt lại cử động, nhưng cậu chàng vẫn lạng người đi né khỏi nắm đấm sắt kịp thời.

Chẳng ngờ, thây sắt như có lí trí, Tạng Cẩu vừa né, nó cũng lập tức chuyển động đuổi theo, vung nắm đấm ngang người. Nắm đấm của cái thây còn to hơn đầu Tạng Cẩu, nếu cậu chàng để bị đánh trúng thì không chết cũng phải trọng thương.

Hồ Phiêu Hương thấy thây sắt cử động, cũng hốt hoảng lên, bước lui một bước. Chẳng ngờ như vậy cũng làm cái thây cử động, bổ nhào tới chỗ cô nàng.

Tạng Cẩu thấy bạn gặp nguy, vội vàng tung phi châu về phía thây sắt. Chỉ nghe những tiếng “ oong ” vang lên như tiếng chuông ngân, Quỷ Diện Phi Châu đều bị chấn ngược trở ra. Biết cái thây được lót đồng đen, cậu chàng không khỏi nghiến răng, dồn lực đuổi gấp theo cái thây.

Hồ Phiêu Hương giật mình vì thây sắt cử động, lúc nó đuổi theo cô nàng thì lại càng thảng thốt, nhất thời không biết phải đối phó như thế nào. Hơi phân thần một chút, tức thì bả vai đã bị trúng một mũi Kim Yến tiêu, đau đến độ hai mắt rơm rớm nước.

Song Phiêu Hương cũng hiểu đang trong cảnh dưới búa trên đe, hơi bất cẩn một chút là cả hai có thể mất mạng, càng không thể bắt Tạng Cẩu phải phân tâm vì mình. Thế là, cô nàng nén đau gượng dậy, lui nhanh hai bước, vừa kịp tránh khỏi nắm đấm của thây sắt.

Tạng Cẩu phóng vụt lên lưng thây sắt, nói đoạn tung liền hai đấm, song cái thây vẫn sừng sững như quả núi, không mảy may thương tổn. Lúc này Kim Yến tiêu đã bắn đến, cậu chàng buộc phải cúi mình lăn một vòng né tránh.

Lưng vừa chạm sàn, tức thì cái thây đứng thu lu một chỗ đột nhiên có phản ứng, vung tay đánh về phía Tạng Cẩu. Cậu chàng giật mình, vội vàng dùng thế Chó Chui Gầm Chạn lăn lộn ra xa. Tạng Cẩu thấy trời đất xoay chuyển, lúc thì sàn nhà lúc thì trần nhà. Mà sau lưng với trước mặt thỉnh thoảng lại có lưỡi dao phóng lên, có lúc lướt ngang chân mày, có khi đâm ngang lưng áo. Cũng may cậu chàng từng học súc cốt công, mới từ cửa tử nhặt về được cái mạng.

Cái thây thì vẫn đó đuổi sát, hai nắm tay như sắt đấm thùm thụp xuống sàn. Kim Yến Tiêu bắn lên người thây sắt, lập tức gãy oằn đi. Dao ẩn dưới gạch gặp bàn chân của nó, muốn đâm lên cũng chẳng nổi.

Lí Thân, Gia Luật Sở Tài và Chấn Nguyên tử thấy thế đều chặc lưỡi, nói nhỏ với nhau:

“ Tiểu tử này quả thực là bản lĩnh cao cường, ngày sau ắt là kình địch. Hôm nay ắt phải khiến hắn táng thân ở chốn này! ”

Ba tên này đều là cự đầu một phương, chẳng phải trẻ ranh, lại càng không coi Tạng Cẩu là đứa ngu ngốc.

Kẻ khác nhìn vào, còn tưởng Tạng Cẩu ngu dốt, không nhìn ra mấu chốt là những sợi dây đồng đen chạy ngang dọc dưới sàn. Ba kẻ này ánh mắt sao mà ác liệt, vừa nhìn đã hiểu cậu chàng đang lợi dụng cái thây sắt để đỡ Kim Yến tiêu, đạp dao độc.

Kim Yến tiêu tuy nhiều, sau cùng cũng không phải là vô hạn. Cơ quan nhả tiêu cực nhanh, nên chỉ độ nửa khắc là đã bắn hết sạch. Hồ Phiêu Hương lúc này mới dám ngồi sụp vào góc phòng, mở bao thuốc ra kiểm tra vết thương. Cũng may cái người thiết kế cổ mộ thấy cái thây sắt biết đi ở trong phòng đã quá đủ, không việc gì phải vẽ rắn thêm chân, nên mới không bôi độc lên Kim Yến tiêu. Bằng không lúc này Hồ Phiêu Hương đã gặp nguy. Chất độc ngấm vào người, càng vận động mạnh thì độc càng nhanh theo máu chạy vào tim.

Tạng Cẩu lăn một lúc, thấy cơ quan không nhả Kim Yến tiêu nữa, bèn chuyển mình bật dậy. Lần này cậu chàng hai chân đứng trên gạch vuông, không chạm vào dây sắt, đương nhiên không khiến cho thây sắt cục cựa.

Té ra những dây đồng đen chăng ngang chăng dọc giữa những viên gạch hoạt động gần giống rối nước, phụ trách kéo cái thây sắt hành động công kích. Chỉ khác là Tạng Cẩu và Phiêu Hương là người điều khiển rối, tự mình đánh mình. Bấy giờ cậu chàng không đạp lên dây đồng, tự nhiên cái thây sắt cũng trở lại thành một cục sắt vô tri vô giác.

Hồ Phiêu Hương cau mày, tự hỏi lẽ nào cái thây sắt này chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

Cô nàng lúc này cũng hiểu được kế giết người trong phòng này. Dưới sàn gạch, có một vài viên đặc biệt ẩn giấu cơ quan. Một khi bị đạp lên, dao độc xuyên thủng bàn chân giữ y tại chỗ, lỗ bắn Kim Yến tiêu sẽ mở, bắn cho thành con nhím. Cho dù may mắn thoát được, trong lúc hoảng loạn đạp lên dây đồng, sẽ bị cái thây sắt đánh chết tại chỗ.

Cũng phải nhắc lại, nơi này trần thấp, không tiện bay nhảy, thế nên cửa sống đã hẹp càng hẹp.

Võ cổ truyền Đại Việt thiện chuyện luồn lách, lăn lộn, song trừ phi khinh công thuộc dạng kinh thế hãi tục, không thì cũng khó sống.

Mộ cổ đặt nhiều cạm bẫy nguy hiểm như thế, để chống ai? Mà người đời sau phá mộ kiểu gì?

Hồ Phiêu Hương lúc này càng nghĩ, càng thấy cổ mộ này không bình thường.

Giống như thể, bí mật Rồng Không Đuôi, tung tích kiếm Thuận Thiên, thây sắt địch lại thiên quân vạn mã… dường như đều chỉ là mật ngọt trong cái bẫy.

Lúc này cô nàng ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, chỉ thấy trần nhà trơn láng tựa mặt nước, phản chiếu hình ảnh bên dưới rõ mồn một. Kim Yến tiêu ban nãy bị gạt văng, có một số bay lên trần nhà, song không có vẻ tổn hại gì. Lúc này cô nàng nhìn lên, phát hiện gạch trong phòng tuyệt không phải hình vuông như bình thường. Tuy là gạch cong bám dọc bờ tường, nhưng ngang dài dọc ngắn, có bẻ thẳng lại được thì cũng là hình chữ nhật.

Cô nàng nhìn xuống dưới chân, thì thấy té ra trên gạch có hoa văn.

[ Gạch này có năm đường cung, sóng không ra sóng, cầu không phải cầu. Lại có vẽ con nòng nọc, đuôi thẳng mà đầu ngọe sang một bên, lúc trái khi phải. Mình đọc hết âm dương ngũ hành, bát môn độn giáp mà cũng chưa thấy hoa văn này bao giờ. Lí nào lại là thứ đến từ tương lai? ]

Tạng Cẩu gườm ba người kia một chốc, thấy cái thây sắt không động đậy, cậu chàng mới thở ra một hơi, nói đoạn rút khỏi cảnh giới vô ngã.

Tức thì, Tạng Cẩu thấy đầu nhức từng cơn như búa bổ, thầm kêu một tiếng, song cũng không dám lộ ra vẻ yếu thế. Tuy được Trương Tam Phong chỉ điểm, tiến bộ lên nhiều, nhưng vô ngã quả thực quá thần kì, rất hao tổn tâm trí. Thành thử hiện tại Tạng Cẩu cũng không thể dùng lâu được.

Song, cậu chàng thấy ba tên kia cứ mãi bất động, mà cô bạn sau lưng lại chẳng nói năng gì. Đoán là ba kẻ kia hết chiêu trò, Tạng Cẩu bèn chậm rãi đi ngang mấy bước tìm chỗ phóng phi châu đánh địch, hai chân cố gắng không đụng vào dây đồng. Lúc này đầu cậu chàng đau như búa bổ, không nghĩ được nhiều, thành ra quên mất một chuyện cực kì hệ trọng.

Lý Thông thấy cậu chàng nhìn chằm chằm vào mình, bèn cười nhạt.

Lão nhìn lên trần, nhận chuẩn viên gạch Phiêu Hương đang ngồi, đoạn lấy móng tay út khẽ gảy một cái.

Một tiếng “ tinh ” rất nhẹ.

Chỉ thấy thây sắt đang đứng im, đột nhiên ngóc đầu dậy, bổ về phía Hồ Phiêu Hương, thế như sét đánh giữa trời. Tạng Cẩu gặp biến bất ngờ, không kịp chuyên tâm đối phó, chỉ đành phóng người lao theo thây sắt. Khinh công Lăng Không Đạp Vân tuy là thần diệu, nhưng khoảng cách quá ngắn, lại chạy thẳng một đường, trong chớp mắt cũng không thể bứt lên trước cái thây sắt. Tạng Cẩu đánh liều, đột nhiên nghiêng người, tông đầu vai vào khoeo chân thây sắt.

Hồ Phiêu Hương đứng lên, nhảy sang trái mà tránh, vừa lúc cái thây đổ xuống. Song bàn tay to bè của nó đã kịp vung lên, quật trúng ngay chân cô nàng.

“ AAA! ”

Tiếng kêu đau thảm thiết cơ hồ cùng lúc vang lên.

Tạng Cẩu lấy vai tông vào giáp lót đồng đen của cái xác bằng sắt, xương vai gãy nát, cánh tay buông thõng bên người. Hồ Phiêu Hương bị đánh trúng chân, gãy xương nằm xuống.

Hồ Phiêu Hương bèn nói:

“ Cẩu! Chạy sang chỗ đó! ”

Đoạn vung tay ném một cái bình thuốc lên sàn.

Tạng Cẩu nhịn đau gượng dậy, ôm ngang eo bạn, búng mình chạy về phía cái bình vỡ. Cậu chàng không hiểu tại sao cô nàng lại đoán rằng chỗ ấy sẽ an toàn, nhưng vẫn tin tưởng Phiêu Hương.

Gia Luật Sở Tài cười gằn, quát:

“ Cá nằm trên thớt còn muốn giãy? Mau! Giết chúng! ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.