Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 363: Chương 363: Hồi hai mươi chín (8)




Bành!

Thánh nữ chỉ thấy bên eo truyền tới một luồng kình lực, vừa nhanh lại chuẩn, xuất kỳ bất ý hoàn toàn không nằm trong sở liệu của nàng. Song nàng ta vốn tự tin vào võ nghệ của bản thân, không thèm biến chiêu, thế đánh không đổi, mà càng truyền thêm chân khí vào phát chưởng. Thánh nữ tự tin đối thủ bất ngờ này sẽ không tài nào làm chệch được phát chưởng của nàng, nhảy vào đánh tạt ngang như vậy có khi còn bị phản chấn, tự mình hại mình.

Chẳng ngờ…

Đối phương ra tay tinh chuẩn, nội lực lại càng cao thâm hơn nàng đến ba bốn phần. Chỉ thấy y đụng vào cổ tay nàng một cái, mạch môn của thánh nữ tức thì tê rần như có cả trăm con kiến bò, cả cánh tay lệch chéo sang trái, mà toàn thân nàng cũng buộc phải bước theo bằng không sẽ trật cả khớp vai.

[ Kẻ đến là ai? ]

Nàng chỉ kịp nghĩ thế, ánh mắt thuận thế nhìn sang phía kẻ xuất chiêu thì thấy y đã mượn đà của phát chưởng nàng phóng ra tự bắn bản thân đi mấy trượng, lăn lông lốc dưới đất như quả cầu da. Vừa lăn y lại vừa luôn mồm kêu la oai oái, hô hào inh ỏi:

“ Ối giời ơi, bớ làng nước ơi, giết người!! ”

Chỉ thấy y cứ lăn như thế, tông đổ mấy sạp hàng bán đồ ăn liền, làm nào là cơm nắm nào là bún gạo, trứng luộc, oản chuối văng tung tóe đầy đất. Một đám nạn dân đứng lố nhố chung quanh tức thì chớp lấy thời cơ, bổ nhào vào đấy mà nhặt thức ăn lên ăn như quỷ đói. Mấy bà hàng rong, mấy ông chủ tiệm ngẩn tò te một hồi thì cũng sực tỉnh lại. Trước là hét lên một tiếng váng trời váng đất, sau là xắn ngay tay áo gấu quần lên, nháo nhào chạy về phía người nọ xách cổ y dậy, quát rằng:

“ Đồ quân trời đánh thánh đâm ở đâu làm đổ hết cả hàng cả quán của tao rồi. Mau đền đi nhanh lên! ”

Bọn họ cũng không chấp nhặt những nạn dân kia, bởi đồ ăn rơi xuống đất chẳng nhẽ còn định đem bán cho khách? Cả đám đối thủ cạnh tranh nhìn chằm chằm như thế, chúng lại chả đang thầm cầu trời khấn phật sao cho bọn họ làm thế quá đi chứ. Trừ phi từ nay về sau không muốn làm ăn ở chợ Hạc nữa thì mới đi đuổi nạn dân đòi thức ăn. Song, cái chuyện hôm nay kiểu gì cũng phải có người gánh vác.

Thánh nữ cau mày nhìn, thì phát hiện người trúng chưởng là một thiếu niên ăn mặc như ăn xin, đầu tóc bù xù, mặt vuông phúc hậu. Y vuốt ngực hai cái, lại nôn ra một búng máu, mới mếu máo chỉ tay về phía nàng, nói:

“ Oan cho con lắm ông lớn bà lớn ơi, thực tình con có muốn đâu. Con bị người ta đánh văng đi như thế đau tưởng chết đi đây này. ”

Thế là đám chủ tiệm ăn, gánh hàng rong lại nhìn chằm chằm vào thánh nữ, nói:

“ Ối trời, con gái nhà ai mà nanh nọc đanh ác, thượng cẳng chân hạ cẳng tay giừa đường giữa xá thế cơ chứ? ”

“ Trông cách ăn mặc thì cũng có vẻ là con nhà gia giáo, thế mà lại… ”

Bọn họ còn chỉ chỉ chỏ chỏ, bàn tán một thôi một hồi. Song thánh nữ lại chẳng thèm để tâm đến những lời nói gió bay này. Nàng nhún mình một cái, chớp mắt đã lướt tới trước mặt thiếu niên ăn vận như ăn xin. Thân pháp như khói, dáng người như tiên khiến người chung quanh nhìn mà líu lưỡi. Hai môn phái nhỏ đang có tranh chấp cũng ngừng hẳn chuyện chửi nhau lại, xấu hổ đỏ thấu cả mặt, tìm đường lẩn nhanh.

Giữa ban ngày ban mặt làm cái chuyện múa rìu qua mắt thợ, thùng rỗng kêu to đã mất mặt lắm rồi. Chẳng nhẽ còn đợi người ta cười cho thối mũi mới chịu lủi hay sao?

Thánh nữ chăm chú nhìn thiếu niên nọ một cái, lạnh giọng hỏi:

“ Ngươi là ai? ”

Chỉ thấy cậu ta xá một cái dài, đáp:

“ Con cắn rơm cắn cỏ con lạy cô tha cho, con cũng có biết cô là ai đâu mà cô đánh con ra nông nỗi này? ”

Cô nàng nhíu mày, nói:

“ Võ công của nhà ngươi rõ ràng còn cao hơn cả ta, sao lại làm ra cái vẻ yếu đuối bạc nhược như thế? ”

Lúc này, lại có một ông chủ, trông có vẻ là người hay chữ nhất bọn, lên tiếng:

“ Này này! Cái cô kia! Ân oán giang hồ gì của cô cậu chúng tôi không cần biết! Có tình trai duyên gái gì hay không thì chúng tôi cũng chả bận tâm! Nhưng hôm nay cô làm hàng quán của chúng tôi đổ tung đổ tóe ra như thế, mất cả chì lẫn chài, không bồi thường thì không yên được đâu đấy! Ừ thì võ công cô cao, nhưng chuyện trong thiên hạ khó thoát một chữ lí! Ở đây có nhiều anh hùng hào kiệt như thế, há lại có chuyện thấy sự bất bình làm ngơ? ”

Thánh nữ đang mải suy đoán thân phận của thiếu niên áo rách họ, làm gì có thời gian mà chú ý đến họ? Nàng định dùng võ công dọa bọn họ chạy thì từ trên mái nhà đã có hai bóng người yểu điệu lướt xuống, đúng là Nguyệt Ma Hàn Than và Linh Ma Thị Nghi.

Linh Ma bèn nói:

“ Xin lỗi, tiểu thư nhà chúng tôi từ bé chưa đặt chân ra ngoài bao giờ, không hiểu chuyện thế sự lắm. Hôm nay mọi người lỗ lạt bao nhiêu cứ để tôi trả. ”

Nói đoạn dẫn mấy chủ tiệm bị thiệt hại sang, cùng tính số đồ ăn bị hỏng giá cả ra sao.

Thánh nữ còn đang định hỏi chuyện thì cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới chẳng biết đã lỉnh mất từ bao giờ. Mà hai người Bạch Thanh Lâu, Trần Liên Hoa cũng không thấy tăm hơi đâu cả. Cô nàng không khỏi dậm chân tức tối, biết là bị cậu thiếu niên kia gài cho một vố.

Rõ ràng, y mượn chưởng lực của thánh nữ, đánh đổ mấy sạp hàng, gánh rong vừa là để tiếp tế những nạn dân kia, lại vừa tung hỏa mù di dời sự chú ý của thánh nữ đặng dễ bề giải cứu hai người Bạch Thanh Lâu.

Từ trước đến nay nàng vẫn cho rằng trong những người đồng tuổi luận võ công, luận cơ trí không ai bằng được mình, thế mà hôm nay lại xuất hiện một thiếu niên trí mưu không tệ, võ công lại cao cường đến hãi người. Nàng không khỏi thấy hứng thú, lại tò mò không biết thân phận người này là ai…

Hàn Than và Thị Nghi xử lí xong những chủ tiệm kia thì đều chạy đến, nói:

“ Thánh cô làm bọn em tìm đến khổ. ”

Thánh nữ chau mày, lại nói:

“ Hàn Than, Thị Nghi, hai em mau chóng tìm kiếm tung tích của tên thiếu niên kia đi. Hắn cứu người đánh lén song sứ, tức là đối đầu với chúng ta. Nhớ… tìm thấy hắn rồi lập tức về báo lại cho ta, không được hành động mù quáng. ”

Hàn Than nói:

“ Hắn trúng một chưởng của thánh cô thì cũng phải mất nửa cái mạng. Đối phó với hai kẻ bị thương thì đâu cần thánh cô đích thân ra tay? Em và Thị Nghi là đủ để giải quyết cả ba rồi. ”

Thị Nghi cũng gật đầu tỏ ý đồng tình, lại nói:

“ Hà huống võ công của thánh chủ thiên về dùng yếu thắng mạnh, đối phó với kẻ đang dính thương, tinh thần lơi lỏng thì lại càng thích hợp hơn. ”

Thánh nữ lắc đầu, lại nói:

“ Hai em chớ có xem nhẹ đối thủ. Thiếu niên nọ xem ra còn nhỏ hơn ta một hai tuổi, ấy vậy mà nội lực hộ thân của y có thể khiến chưởng của ta bị phản chấn, tê dại cả mạch môn thì công phu nội gia của y phải kinh khủng lắm. Mà ấy còn là dùng lưng phát kình, chứ chưa phải dùng quyền chưởng như người thường đâu. ”

Nàng ngừng một chốc rồi nói:

“ Huống chi, coi như chúng ta đối phó được hắn, thì cũng phải dè chừng kẻ đứng sau lưng hắn ta. Dạy dỗ ra được một cao thủ trẻ tuổi như thế há lại không phải một tông sư hay sao?? ”

Hàn Than và Thị Nghi nghe nàng giải thích xong thì cũng không nén nổi kinh hãi. Hai nàng cùng lớn lên với thánh nữ, biết rõ cá tính của nàng ta. Thánh nữ làm người rất lạnh nhạt, cũng rất lí trí. Sẽ không có chuyện nàng ta đề cao hay hạ thấp kẻ khác, chỉ có sự đánh giá cơ hồ chính xác tuyệt đối.

Hai nàng bèn hỏi:

“ Thế thánh cô có nhận ra được sư môn của y hay không? ”

Thánh nữ lắc đầu, đáp:

“ Mới giao thủ một chiêu, hắn lại có ý giấu diếm, nên đành chịu. Giả như sư phụ ở đây thì chắc là người có thể ép hắn giở bản lĩnh của sư môn, nhưng trong một chiêu thì không được. ”

Hàn Than bèn nói:

“ Thánh cô nói em mới nhớ, hình như cái tên Tạng Cẩu kia là đệ tử của vua trộm. Năm nay đâu cũng mười lăm mười sáu gì đó. Lẽ nào? ”

Thị Nghi bèn cắt ngang:

“ Sao có thể chứ? Chị chớ quên là y đã bị lục đại phái, hơn trăm cao thủ vây giết ở ải Chi Lăng. Trừ phi y có thể đội mồ sống dậy, bằng không thì làm sao xuất hiện ở nơi đây được? ”

“ Nói cũng có lí… ”

Hai người vừa nói vừa cười, Hàn Than tự nhận là mình lẩn thẩn, quên mất chuyện hệ trọng ấy.

Chỉ riêng thánh nữ là trầm mặc hẳn. Nàng chợt nghĩ, đệ tử của Quận Gió, chẳng nhẽ cứ thế chết ở biên ải hay sao? Cậu thiếu niên ăn vận rách rưới vừa xuất hiện là ai, vì cớ gì lại cứu hai người Bạch Thanh Lâu và Trần Liên Hoa?

[Trong chuyện này ắt có ẩn tình gì đây.]

Lúc Bạch Thanh Lâu tỉnh lại thì đã thấy bản thân ở trong một ngôi miếu hoang, xung quanh có mấy người ăn xin áo quần rách rưới, lưng đeo thiết mai, tay cầm bát mẻ đứng thủ chung quanh. Nhìn phục sức và võ khí thì biết ngay ấy chẳng phải những ăn mày bình thường, mà là bang chúng của một thế lực mới nổi trên giang hồ là bang Áo Rách. Trần Liên Hoa thì đang ngồi bên cạnh y. Lúc này nàng nhắm mắt dưỡng thần, vận công điều tức chứ không dám ngủ.

Y gượng dậy, đoạn lên tiếng:

“ Đây là đâu đây? ”

Im lặng.

Xem ra những đệ tử của bang Áo Rách không muốn tiếp chuyện với y.

Trần Liên Hoa chợt nói:

“ Đây là miếu thành hoàng, hiện là nơi bang chúng bang Áo Rách đóng quân. Mà thầy khóa thấy thương thế sao rồi?? ”

Bạch Thanh Lâu lúc này mới sực tỉnh. Y mó vào ngực, chỗ trúng chưởng không còn đau tấy đến chết đi sống lại nữa, mà chỉ rát lên một cái rồi thôi. Xem ra thương thế do trúng một chưởng của Bắc Đẩu thần quân đã thuyên giảm quá nửa rồi.

Y bèn nhún vai, nói:

“ Xem ra số tôi chưa tận thật. ”

Trần Liên Hoa không nói gì thêm.

Thực lòng mà nói, cô nàng cũng thấy tò mò không biết cậu thiếu niên ăn vận rách rưới kia tại sao lại ra tay cứu hai người một mạng, trên người lại có sẵn linh dược có thể chữa được thương thế do độc chưởng của Bắc Đẩu thần quân gây ra.

Trên đời lại có chuyện xảo hợp như vậy chăng?

Cao thủ xuất hiện, ra tay tương cứu đã là một nhẽ. Nhưng lại có sẵn thuốc hay để trị chưởng độc thì lại quá khả nghi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.