Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 206: Chương 206: Hồi hai mươi mốt (7)




Nguyên Mãn đại sư lần tràng hạt, khen:

“ Vận công ba ngày ba đêm mà trông chân nhân vẫn thần thanh khí sảng, đúng là khiến người ta hâm mộ, khó trách có thể quá được bách tuế. ”

Trương Tam Phong vuốt râu, nói:

“ Không dám, đại sư quá khen rồi. Chuyện của tiểu tử, bần đạo chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi. ”

“ Ý chân nhân là? ”

“ Đại sư chắc cũng nhìn ra, sở dĩ hài tử kia có nội lực hùng hồn như cao thủ, là bởi nó từng được một đại nhân vật quán đỉnh truyền công. Bần đạo đoán là truyền công trong lúc chỉ còn một hơi tàn, nên nội lực của người nọ tuy cùng gốc với tiểu tử, nhưng lại nhuốm cả tử khí, thành ra trầm trì nặng nề như vật chết. Thằng nhóc có thể vận dụng đến mức này đã là khó được. ”

Trương Tam Phong nói đến chỗ này, bèn ngưng lại, nhấp một ngụm trà.

Nguyên Mãn đại sư từ từ hồi tưởng lại trận chiến hôm trước, bất giác chú ý đến hai chưởng cuối cùng mà Trấn tam Giới tống vào lưng thằng nhóc.

“ Hai chưởng của Trấn Tam Giới chí cương chí dương, lúc xâm nhập vào thể nội, đã đánh động nội lực trì trệ như sắp chết phản kháng lại. Sau đó lại thêm thần công của tiên sinh cũng là môn chí dương, thuận nước đẩy thuyền mượn hoa dâng Phật, khiến tử khí tiêu tan hết, giúp cho nội lực của tiểu tử nọ tái sinh? ”

Trương Tam Phong nói:

“ Cứ như Phật gia nói, ấy là tạo hóa của nó. ”

“ Quả thực là vậy. Khi đó nếu đổi lại là kẻ khác, e là đã “ lí trí ” chạy trước, giữ mạng đặng “ báo thù ”. Đổi lại là kẻ khác, e là cái nhân cái dũng đã không thể lay động chân nhân hiện thân giúp đỡ. Nhân nó đã gieo từ lúc ở Hàm Đan, chuyện hôm nay chỉ là quả tất yếu sẽ thu gặt. Vạn sự do duyên mà sinh là vậy. ”

Nguyên Mãn đại sư nói.

Trương Tam Phong bật cười:

“ Vạn vật hữu thế, tướng do tâm sinh. Tôi chỉ thấy lạ là đại sư tứ đại giai không, mà còn biết trào phúng ư? ”

Nguyên Mãn đại sư đáp:

“ Tứ đại giai không là phật đã thành. Tôi thì chưa thành phật. ”

“ Biết mình khiếm khuyết, mới có thể bổ khuyết cho viên mãn. Xem ra ngày đại sư thành chánh quả còn gần hơn bần đạo. ”

Hai người thưởng trà, luận đạo.

Người thường nếu có cái may mắn được nghe chắc cũng chỉ hiểu được phần nhỏ mà thôi.

Trương Tam Phong lại nói:

“ Tiểu tử thì vậy, nhưng tiểu ni tử còn thú vị hơn. Không biết đại sư có muốn nghe không? ”

“ Bần tăng xin lãnh giáo. ”

Trương Tam Phong lần này không giải thích ngay, mà hỏi:

“ Đại sư còn nhớ hai đứa tiểu tử An Nam có một thanh thần binh chém sắt như bùn? ”

Lão đạo sĩ vừa nhắc, ông sư đã hơi ngẩn người ra.

Đúng vậy…

Trong trận chiến sinh tử với Trấn Tam Giới, tuy nói là hai đứa khám phá ra mấu chốt song chưởng hợp bích của Tất Thắng, nhưng thế nhân ai học được chữ ngờ? Phàm là người thường, lúc đó để giữ mạng, ắt sẽ không giữ lại một chút thủ đoạn nào.

Nếu thế thanh đao đang ở đâu???

“ Lẽ nào… ”

Lão lại nhớ đến một chuyện kinh khủng!

Một khả năng không tưởng…

Sau khi chưởng một chưởng vào Hồ Phiêu Hương, hổ khẩu của Trấn Tam Giới đã nứt ra một đường.

Hai chưởng giáng vào người Tạng Cẩu cũng chỉ còn sáu phần uy lực.

Lúc đó, lão nghĩ Trấn Tam Giới chiến một trận dài, khí huyết nội lực tiêu hao mới khiến oai lực của Bát Quái thần chưởng giảm đi. Nhưng bây giờ nghĩ lại, lão biết một điều…

Mình đã tính sai!

Lúc đó Trấn Tam Giới ra tay, hai chiêu đoạt mạng, sao có thể nương tay? Cho dù là trước đó tiêu hao nội lực, ít nhất cũng phải đánh ra được tám phần uy lực mới phải.

Trương Tam Phong nói:

“ Đao… cô bé kia giữ trong người, chính xác là trong ngực áo! ”

Đao Lĩnh Nam cứng chứ không mềm, đem giấu trong ngực áo lại càng khiến người ta cử động khó khăn.

Nếu đã không dùng đao, mà giấu trong ngực, thì chỉ có một nguyên nhân…

“ Lấy đao làm hộ giáp? ”

Nguyên Mãn đại sư giật mình, sực tỉnh.

Trương Tam Phong nói:

“ Không sai! ”

Lão lại nhìn về phía căn phòng nơi hai đứa nhóc vẫn đang ngủ li bì vì thương thế, rồi mới nói tiếp:

“ Nội công của tiểu ni tử cực kì quỷ dị, có thể mô phỏng đồng hóa được nội lực của người khác. Con bé biết điều này, nên cố tình lộ sơ hở ở huyệt khí hải, dụ Trấn Tam Giới đánh vào. Quả nhiên nội lực của y bị nó rút mất hai thành! Nhờ có thanh bảo đao hóa giải, dội lại chưởng kình nên con bé mới giữ được một mạng! Lúc đó nín thở phong mạch, hoàn toàn là để giả chết! ”

“ Ý chân nhân là…? ”

Nguyên Mãn đại sư rốt cuộc cũng hiểu được, thầm kinh hô một tiếng.

“ Ra tay vừa là cứu hai đứa, cũng vừa là cứu Trấn Tam Giới. ”

Hồ Phiêu Hương mới là sát chước sau cùng trong kế hoạch này!

Nhưng nhìn bộ dáng bi thương tột độ của Tạng Cẩu, có lẽ bản thân nó cũng không biết thực ra kế sách phá địch nó chỉ biết nửa phần đầu. Rằng Hồ Phiêu Hương còn có lưu một hậu chước sau cùng…

Ấy là nếu có gì bất trắc, sẽ đồng quy vu tận với Trấn Tam Giới!

Nguyên Mãn đại sư chặc lưỡi, than:

“ Nếu tiểu tử kia là kì tài luyện võ, thì tiểu cô nương là thiên tài về tâm kế. Một kế này độc với bản thân, độc với thân nhân… thử hỏi sao không độc với kẻ địch? ”

Trương Tam Phong lắc đầu:

“ Trấn Tam Giới nghĩ lúc khẩn yếu tiểu tử sẽ rút đao ra liều chết như lúc đánh với Lôi Hỏa Cự Linh Thần Long Trần. Đao pháp của thằng nhóc tuy có quỷ dị, nhưng tuyệt đối không thể đả bại được kẻ lão luyện như Trấn Tam Giới. Thế nên, lão ta mới đánh kẻ không cầm đao là tiểu ni tử trước! Tiểu ni tử kia biết điểm này, bèn tương kế tựu kế, giữ bảo đao bên người. Tên kia quả thực đã bị lừa, lúc chưởng vào cô nhóc thì đã quá muộn. ”

Nói đến đây, lão hơi ngừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn ra đầu tường.

Giấu một nét cười, Trương Tam Phong nói tiếp:

“ Tất Thắng tự phụ chưởng lực vô song, thành ra không nghĩ đến chuyện cô bé trúng chưởng mà không chết, chỉ giả vờ ngất đi. Hai chưởng sau cùng mới không vì thế mà giết luôn tiểu tử. Nhưng lúc đó nếu tiểu ni tử kia trọng thương bất tỉnh, thì trăm sự đều hỏng bét. Lúc bần đạo liệu thương cho hai đứa, mới phát hiện té ra ni tử ấy vẫn còn giấu một chước bảo mạng! ”

Đoạn, ông lấy ra một cái hộp nhỏ.

Nguyên Mãn đại sư mở hộp, phát hiện miếng vải bên trong hãy còn một chỗ hơi lõm xuống, phía trên vương chút bột thuốc màu đen.

Hộp này từng cất một viên thuốc!

“ Đây là…? ”

Dược hương rất lạ, rất loạn, học nhiều hiểu rộng như Nguyên Mãn đại sư cũng không nhận ra được công hiệu.

Trương Tam Phong nói:

“ Đại sư không nhận biết cũng không khó hiểu. Thứ này vốn là linh dược đặc hữu của An Nam, tên là trầm! Không phải thứ gỗ thơm chúng ta vẫn nói, mà là một loại quả. Nước họ có câu “ ngậm ngải tìm trầm ” là chỉ thứ dị quả này.

Có thứ này bào chế thành thuốc, trọng thương cách mấy cũng tỉnh lại ngay được, còn có thể lập tức hồi phục công lực. ”

Nguyên Mãn đại sư chặc lưỡi, nói:

“ Chuẩn bị nhiều như thế, không tiếc lừa cả thân nhân cũng chỉ để đánh ra một chiến quả đồng quy vu tận, lòng dạ nữ thí chủ kia không khỏi cũng quá độc đi. ”

Trương Tam Phong thở dài, nói:

“ Độc! Có lẽ đúng vậy. Người ta vẫn nói con ong độc nhất ở đuôi, còn đàn bà độc nhất chính là ở cái lòng cái dạ. Song… chỉ lúc ông đến phá tổ ong, con ong mới liều chết đốt ông một cái. Bằng không thì nước sông chẳng phạm nước giếng. Phản ứng hôm qua của tiểu ni tử, chẳng qua là con ong bảo vệ tổ mà thôi.

“ Đại sư lớn lên trong thời bình, không hiểu suy nghĩ của dân vong quốc bằng bần đạo được đâu. ”

“ Có lẽ chân nhân nói đúng… ”

Nguyên Mãn đại sư rốt cuộc cũng đã hiểu.

Tạng Cẩu trầm ổn rộng lượng hơn xa trẻ con cùng tuổi…

Hồ Phiêu Hương tâm kế thâm sâu vượt hẳn đồng trang đồng lứa…

Nguyên nhân chỉ có một: chúng phải lớn lên trong cảnh nước mất nhà tan.

Tạng Cẩu cựa mình một cái…

Thân thể nó đã không còn đau nhức ê ẩm nữa. Trái lại, một cảm giác nhẹ nhõm tràn khắp tứ chi bách hải, lan đến từng lỗ chân lông khiến nó thư thái một cách kì lạ. Nó không nhớ đã bao lâu rồi chưa có cảm giác này…

Có lẽ là từ khi nó quen được với nội lực thầy truyền cho.

[ Chết rồi nên người mới nhẹ thế này ư? Nghe người ta nói chết rồi chỉ còn phần hồn, gió thổi cũng bay… Chắc đang trên đường xuống suối vàng rồi. Không biết bây giờ mở mắt ra có thấy ma quỷ không nhỉ? ]

Tạng Cẩu nổi tiếng là sợ ma…

Điều đó cho đến hôm nay vẫn chưa từng thay đổi…

Nhưng bản năng đầu tiên của nó vẫn là mở mắt.

Mở mắt sẽ thấy quỷ. Nếu đã sợ, không phải cách tốt nhất là nên nhắm mắt lại hay sao?

Nhưng có một bóng người nó nhất định phải tìm, dù có là giữa trùng trùng quỷ ảnh đi nữa!

Tạng Cẩu mở mắt.

Chung quanh mờ mờ ảo ảo, không thể thấy rõ vật gì cả, chỉ có màu sắc. Đen và trắng.

Lúc này, bình tâm lại một chốc, nó mới phát hiện vắt ngang qua đôi mắt là một miếng lụa mỏng.

[ Người chết không cần miếng lụa vắt qua mắt. Nếu thế mình hãy còn sống nhăn. Có người sợ mình thiếp đi quá lâu, mở mắt ra đột ngột hại đến đôi mắt, nên mới lấy lụa che lại cho. ]

Tạng Cẩu chờ một lúc, đến khi đôi mắt bắt đầu quen dần với ánh sáng rồi mới kéo miếng vải xuống.

Trước mắt nó lập tức hiện lên một mái tóc.

Mái tóc ấy phủ lên một bóng lưng.

Tạng Cẩu đoán biết ấy là Hồ Phiêu Hương, nhưng sau cùng nó vẫn cứ ngờ ngợ. Bóng lưng không dễ nhận diện bằng khuôn mặt.

Rồi nó lại phát hiện…

Trước giờ nó chỉ biết gương mặt bạn lúc nhìn chính diện, nhìn nghiêng sang, chứ chẳng mấy khi nhìn từ sau lưng cô bé cả.

[ Hương trúng một chưởng nặng, lúc đó đã tuyệt khí rồi… Còn người này vai vẫn động đậy, hình như là đang ngủ. ]

Bây giờ trong đầu nó chỉ còn một nghi vấn…

Liệu cô bé nằm ngay sát nó có phải Hồ Phiêu Hương hay không.

Tạng Cẩu gượng dậy, đưa tay nắm nhẹ lên vai người bên cạnh. Nó không dám dùng sức sợ làm kinh động đến người ta, nên chỉ nắm hờ, còn bản thân thì dùng lực ở hạ bàn để nhỏm dậy. Lúc ấy, dùng xảo kình để kéo người kia nằm nghiêng về phía nó là được.

Đến lúc ấy, Tạng Cẩu mới phát giác mình nghĩ sai…

Nằm yên một chỗ ba ngày, huyết khí trong người không lưu thông được tự nhiên. Nội lực khởi tử hồi sinh khiến nó tưởng nhầm cơ thể cũng đã khang phục. Lúc này phải dùng sức, mới nhận ra từ thắt lưng đổ xuống tê chồn, cả người không tự chủ đổ ập ra trước. Tay nó lại để hờ lên vai cô bé nọ, thành ra không thể mượn thế chống cơ thể lên. Bàn tay tuột khỏi bả vai, trượt hẳn xuống giường.

Lúc thằng bé kịp chống, thì đã thành ra tình trạng nó ôm cô bé kia vào lòng, mặt vùi vào mái tóc người ta.

Thụp!

Bụng nó ăn ngay một đá, khiến thằng nhóc lăn thẳng từ giường xuống đất. Vết thương cũ máy động, làm nó kêu ui da một cái, rồi nằm bẹp dúm dưới đất chẳng dậy nổi nửa.

“ Đồ… đồ… cậu là con chó hay là con dê?? ”

Hồ Phiêu Hương nhỏm dậy chống tay vào cạnh giường, nhìn thằng nhóc nằm xụi lơ, thanh âm vừa giận vừa xót, tâm tình rối như tơ vò.

[ Đúng là Hương rồi. Xem ra cả hai đứa đều thoát nạn. ]

Tạng Cẩu nghe câu mắng quen tai, yên tâm ngủ thiếp đi lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.