Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 265: Chương 265: Hồi hai mươi tư (10)




Hồ Phiêu Hương gió ngón tay búng một cái vào trán cậu chàng, cười mà đáp rằng:

“ Cẩu còn nhớ lão nông dân mình hỏi đường hay không? ”

“ Cái lão không lí gì tới mình rồi bỏ đi ấy hả? ”

“ Đúng vậy… ”

Hồ Phiêu Hương vén tóc qua vành tai, đoạn tiếp:

“ Lùi một vạn bước mà nghĩ, lão nông chân lấm tay bùn kia vì sao lại chê món tiền có thể giúp lão ăn mấy năm không hết, tậu trâu mua ruộng? Còn không phải là vì sợ bị liên lụy hay sao?? ”

Tạng Cẩu bèn hỏi:

“ Thế thì cũng chỉ có thể nói ông ta hiểu nhầm chúng ta và bọn Đào Khiêm cùng phe, việc gì phải sợ hãi thế? ”

Hồ Phiêu Hương bèn đáp:

“ Những cái lúc thế này, đám dân tham còn đáng sợ hơn là gian tế. Nếu tớ là cha vợ anh Tần Trảm, thì trước tiên là cử mấy thuộc hạ tín cẩn giả làm người từ nơi khác đến, sau đó làm trò mua chuộc người dân. Kế đó quay lại phạt nặng những kẻ nhận tiền để lộ tin tức, dùng chiêu giết gà dọa khỉ. Lão nông kia hẳn là bị dọa sợ vỡ mật một lần, tự nhiên là không dám hé răng nữa. ”



Tạng Cẩu gãi gáy, nói:

“ Cũng có lí. Nhưng làm thế có phải là hoành hành bá đạo, hà hiếp dân lành quá đáng hay không? ”

“ Cẩu thật là… có thưởng phải có phạt thì mới thu phục được lòng người. Tớ nghĩ cha vợ anh Tần Trảm đã hứa với dân trong vùng chỉ cần qua được nạn này, thì sẽ thưởng hậu. Kết hợp cả mềm mỏng với cứng rắn, tưởng thưởng và răn đe thì người ta mới làm theo ý mình được. Hiểu chưa? ”

Tạng Cẩu thầm lấy làm khó hiểu, bởi nếu những gì Phiêu Hương nói là đúng thì nhà Hồ đã chẳng đến nỗi nước mất nhà tan. Nhưng cậu chàng không biết phải đáp làm sao, thành thử chỉ biết im lặng không nói gì.

Rồi, Tạng Cẩu lại sực nhớ tình tiết quan trọng nhất thì Phiêu Hương vẫn chưa trả lời, bèn nói:

“ Hương có quên chuyện gì không đấy? ”

Hồ Phiêu Hương bèn đáp:

“ Cẩu còn nhớ phản ứng của ông cụ không? Nhìn bộ dạng vội vã bỏ đi của ông ta, ngoại trừ chuyện ông lão sợ bị phạt ra, thực ra còn có một khả năng… ấy là hôm nay lão ấy đã bị ai khác hỏi thăm rồi. Những chuyện này thà tin là có, chớ tin là không, thành thử tớ mới bảo Cẩu đi nhanh cho kịp… ”

Hai người chờ thêm một chốc, thì có tiếng chó sủa vang ba hồi liên tiếp.

Tạng Cẩu và Phiêu Hương nhìn nhau gật đầu một cái, đoạn cùng búng mình lao về phía trang viên còn đang sáng đèn. Cả hai đều có khinh công hiếm thấy, thành thử cả đám cao thủ đang tiềm phục trong bóng tối lẫn dân thường trong trấn đều không phát hiện ra hành tung của hai người.

Tạng Cẩu nép mình trong bóng của nhà cửa cây cối, chạy không thấy tiếng động, chẳng mấy đã thấy thấp thoáng phía trước có một đội nhân thủ cỡ năm chục người tề tụ trước một căn miếu hoang. Cậu chàng bèn thu người, nép sát vào tường viện, rồi nhân một cơn gió bung mình nhảy lên nép sau mái ngói khuất khỏi tầm mắt của bọn chúng.

Cậu chàng vừa hạ xuống mái ngói, thì đã cảm thấy mái tóc của Hồ Phiêu Hương vuốt nhẹ qua má. Hai người ép sát bụng vào lớp ngói, thở khẽ như sợi tơ. Tạng Cẩu lại vận nội công vào đôi tai, cố gắng nghe xem đám người trước cửa miếu đang nói gì với nhau.

“ Lần này chắc ăn không đấy? ”

Kẻ lên tiếng giọng ồm ồm như kẻ viêm họng, thành thử cậu chàng không đoán nổi thân phận của đối phương.

Lại có kẻ đáp:

“ Chắc cả mười mươi. Cá trên thớt chim trong rọ, còn chạy đi đâu được nữa? ”

Tiếp nữa, có một tên khác rụt rè:

“ Đèn trong trang vừa mới tắt, có khi nào có gian trá gì hay không? ”

Kẻ thứ ba này vừa mới mở miệng, thì Tạng Cẩu đã đoán ra được thân phận của gã. Gã là Quách Phong.

Họ Quách là kẻ gió chiều nào xoay chiều nấy, hà hiếp kẻ yếu, xu nịnh kẻ mạnh, quả thực là một tiểu nhân. Lần này hắn cũng đến Tam Môn Hiệp, tự nhiên là đã ngả theo Đào Khiêm, làm ra chuyện bán nước hại dân.

Lúc này trong bọn đã có một tên không thể kiên nhẫn được, nói giọng rất trầm trọng:

“ Lòng dạ đàn bà, chẳng quyết đoán, sao có thể làm được chuyện lớn? ”

Nói rồi, y hạ thấp giọng, nói:

“ Lần này chủ công đã phái Thần Tiễn Chu Hùng, Bạch Diện Thư Sinh và Oanh Thiên Lôi đến trợ chiến. Chớ nói là một Tần Trảm và một Đường Vân nhỏ nhoi, cho dù đối phương có mời được hai đứa nhóc An Nam cũng đừng mơ cục cựa nổi. Huống hồ, hai tên tiểu tặc kia bây giờ chắc hẳn còn lo chuyện của riêng chúng, sao lại đến chõ mũi vào chuyện này? ”

Y nói đến đây, thì cười nấc lên…

Cái kiểu cười thâm hiểm này ngoại trừ Đào Khiêm thì còn ai vào đây nữa kia chứ?

Tạng Cẩu và Phiêu Hương nhìn nhau, không nén nổi cười một cái.



Chuyện trên đời quả thực là xảo diệu…

Được Đào Khiêm trấn an, Quách Phong mới an tâm thở phào một hơi.

Gã họ Đào lại tiếp:

“ Huống hồ, cho dù chúng có đến đây, ba vị cao thủ cũng xử chúng ngay. ”

Oanh Thiên Lôi, Thần Tiễn Chu Hùng và Bạch Diện Thư Sinh chính là ba tên thủ hạ của Gia Luật Sở Tài tham gia vào trận xông phá Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới. Tuy không trực tiếp bại dưới tay Tạng Cẩu, nhưng để cho cậu chàng đoạt kinh an nhiên rời khỏi, bọn chúng đến giờ vẫn không nuốt trôi nỗi nhục này. Thành thử lúc Đào Khiêm nhắc đến “ hai tiểu tặc An Nam ” thì bọn chúng lộ rõ vẻ khó chịu.

Thế nên y mới nói một câu, cốt là để xoa dịu ba gã.

Oanh Thiên Lôi cười khẩy, nói:

“ Chuyện ấy đã hẳn. Nếu tên tiểu tử ấy dám đến, thì cự kiếm trong tay ta sẽ chặt đứt hai chân nó, thuận tiện đoạt luôn bí mật của Khổng Lồ. ”

Bọn Đào Khiêm kiên nhẫn đợi trước miếu chừng một khắc…

Tạng Cẩu và Phiêu Hương cũng nép mình nấp trên mái ngói.

Cũng may đám người kia tập hợp phía trước, Tạng Cẩu và Phiêu Hương nấp trên nóc chính điện cách bọn hắn cả mấy trượng. Bằng không lấy võ công của Oanh Thiên Lôi tuy là không phát hiện được Tạng Cẩu, nhưng Phiêu Hương thì khó thoát.

Lại qua thời gian uống xong chung trà…

Lúc này từ phía trang viên, có một bóng người vận đồ đen lao về phía đoàn người. May sao Tạng Cẩu và Phiêu Hương nép ở góc khuất, có cây to che chắn, thành ra hắn cũng không thấy được.

Đào Khiêm bèn hỏi:

“ Sự thể thế nào? ”

Gã kia bèn cười tà:

“ Đã xong xuôi rồi. Một lát nữa chúng ta đánh vào, chắc chắn bọn chúng trở tay không kịp… ”

Cả bọn định thành kế sách, đợi vừa đến giờ Sửu, thì lục tục động thân phóng người về phía tòa phủ đệ.

Không hay biết có hai bóng người âm thầm bám theo sau…

Lúc này trong sảnh đường của nhà họ Đường, tình thế đã hỗn loạn lắm rồi. Đếm sơ qua là thấy có độ gần hai mươi người đang nằm vạ vật trên nền nhà, ôm bụng lăn lộn. Đường lão gia là người võ công khá nhất thì cũng phải tựa người, một tay vịn tai ghế mới run rẩy đứng thẳng được.

Ông dùng một tay vịn vào tai ghế…

Tay còn lại duỗi thẳng một ngón ra, run rẩy chỉ vào mặt người duy nhất còn đang đứng được.

“ Nuôi hổ gây họa, đúng là nuôi hổ gây họa. Đường Vân này anh minh một đời, không ngờ về già lại mù mắt nhìn lầm con sói mắt trắng nhà ngươi. ”

Nói được đến đây thì nộ khí công tâm, phun mạnh một bụm máu.

Người duy nhất còn có lực chiến đấu không ai khác… là Tần Trảm.

Lúc này y quả thực oan khuất tày trời, nhưng mồm năm miệng mười cách mấy cũng không rửa sạch cho nổi.

Chẳng là mấy ngày trước hạ nhân của Đường Vân dò la được hành tung của đám người Đào Khiêm, dựa vào kinh nghiệm đi lại giang hồ cũng đoán được đại khái hôm nay bọn chúng sẽ tấn công phủ đệ. Lão bèn cho gọi hết cao thủ trong các sơn trại, thủy đạo dưới trướng về trợ chiến, thanh thế rất thịnh. Hôm nay lúc trời nhá nhem bèn mở một bàn tiệc, ăn uống một phen để tăng thêm sĩ khí.



Tần Trảm thân là sát thủ, càng gần đến lúc giao chiến y càng không cho phép mình thả lỏng, thành thử chỉ ăn lương khô uống nước lã.

Ngoài ra, còn là để phòng hờ chuyện bị người ta hạ thuốc vào đồ ăn.

Lúc này điều y ái ngại nhất đã thành sự thật. Trong trang viên nhà họ Đường hẳn là đã có gian nhân náu mình tiềm phục nhiều năm, lúc này mới thừa lúc mọi người cao hứng để hạ thuốc vào tiệc rượu.

Tần Trảm biết lúc này có nghìn từ vạn chữ cũng khó mà minh oan cho bản thân. Y đảo mắt một cái, đoạn đi đến bên Đường Vân. Y đặt tay lên lưng lão, một mực vận Kim Ô thần công truyền nội lực vào đặng giúp lão ép độc. Đường Vân chỉ thấy chân khí nóng ấm cuồn cuộn truyền vào các đại huyệt sau lưng mình, chất độc trong thể nội cũng dịu xuống. Song, Đường Vân mặt đỏ hầm hè, tuyệt không nhận tình mà đề chưởng giáng một đòn ngay lồng ngực Tần Trảm, miệng quát:

“ Không cần nhà ngươi giả nhân giả nghĩa! ”

Quần hào trong sảnh trúng thuốc vô lực, toàn thân đau nhức như xương bị dòi đục khoét, nhưng thấy chuyện này cũng bất bình mà thóa mạ Tần Trảm. Người nào người nấy đều nghĩ, y không phải là kẻ chủ mưu thì cũng là kẻ thủ ác chứ không ai khác vào đây…

Tần Trảm trúng một chưởng nặng…

Y loạng choạng lui lại, miệng trào máu.

Đường Vân trong lúc khốn đốn vận công đánh ra một chưởng cũng khiến thương thế của lão nặng thêm.

Từ nhà dưới có người vén rèm đi vào.

Nàng ta chính là con gái của Đường Vân, vợ của Tần Trảm – Đường Nhu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.