Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 270: Chương 270: Hồi hai mươi tư (15)




Oanh Thiên Lôi được đà, đề song chưởng lên định vỗ nát hai bên thái dương của cô nàng, thì bỗng nhiên chưởng tâm nhói lên. Liền đó, một cơn đau buốt tấy từ tay lên tận não khiến gã ngã sõng soài.

Gã lật bàn tay lên nhìn, chỉ thấy chưởng tâm hiện tại đã trúng hai cây kim thêu mỏng như sợi tóc. Nơi vết thương đỏ tấy lên rồi tím đen lại. Cái trước là hậu quả do bị nội lực thượng thừa chấn kích vào kinh mạch, còn cái sau thì tất nhiên là do trúng độc.

Tạng Cẩu chậm rãi phủi áo, đứng dậy, nói:

“ Chư vị, tiểu tử tài mọn không cứu được tất cả, thôi thì để ta thay mọi người trút cơn giận này! ”

Cậu chàng cố ý vận công, tiếng quát cất lên nghe lồng lộng. Quần hào trong sảnh đường vốn trọng thương, đôi mắt ảm đạm lúc này thoáng sáng lên.

Tạng Cẩu nhẹ nhàng tiến ra giữa sảnh, nói:

“ Châm thứ nhất! ”

Lời vừa dứt, thì sau lưng Đào Khiêm đã có tiếng người rú inh tai cất lên. Y thảng thốt ngoái đầu, thì thấy một bộ hạ đã trúng một mũi châm vào vai từ lúc nào. Thế nhưng, cả y lẫn Quách Phong đều một mực quan sát nhất cử nhất động của Tạng Cẩu. Chẳng thấy cậu chàng giơ tay nhấc chân gì, cũng không nghe tiếng tay áo phập phù, tiếng châm rít gió. Giống như mũi châm hóa ra từ hư không vậy.

Lúc này, một trại chúa nằm gần hàng ghế đầu gượng ôm quyền, nói:

“ Đa tạ tiểu hữu. ”

Đoạn, y cố gắng nhỏm dậy, giơ bàn tay:

“ Thiếu hiệp đây vừa rồi đã lấy châm chích máu độc của Sa mỗ, phóng vào bọn ác! Xem như Sa mỗ này chết không oan, chết có kẻ bồi táng! Ha ha ha! ”

Y cười lên càng điên cuồng, thì ánh mắt nhìn Đường Vân càng chứa nhiều hận ý.

Tạng Cẩu gật đầu, lại chậm rãi lên tiếng:

“ Châm thứ hai! ”

Quả nhiên, cậu chàng mới dứt câu, thì một bộ hạ khác của Quách Phong đã trúng châm ngã gục.

Đào Khiêm lúc này bèn quát:

“ Mau! Mau! Chúng ta người đông thế mạnh, há có thể để một thằng nhóc man di hoành hành bá đạo ở đây? Tin này truyền ra, sau này làm sao chúng ta đi lại trên giang hồ nữa? ”

Hồ Phiêu Hương bèn nói:

“ Kể cả Đào đại gia có thắng, nhưng tin này truyền ra ngoài, ngài cũng đừng mơ hành tẩu giang hồ nữa. ”

Hai người đấu khẩu một hồi, thì Tạng Cẩu đã đếm tới bảy.

Lại thêm năm kẻ trúng châm ngã gục.

Các trại chủ sơn trại thủy đạo sau khí trúng độc thì dựa vào tường, kéo về ngồi kề vai ngay gần ghế chủ vị. Sảnh đường rộng lớn, hai chục người chia làm hai hàng mà ngồi sát nhau thì cũng không chiếm đến một nửa sảnh đường. Đáng nói là trong mắt thế nhân, Tạng Cẩu thủy chung đứng lù lù một chỗ. Chẳng hiểu cậu chàng đi tới, chích máu độc, rồi phóng độc châm ra sao mà chẳng ai nhận thấy được hành tung. Duy chỉ có Oanh Thiên Lôi nội lực cao nhất là kịp thấy Tạng Cẩu hành động ra sao. Nhưng y trước đó mải đánh Hồ Phiêu Hương, sơ sảy trúng chiêu, thành thử cũng chỉ bất lực. Bởi có nhắc cũng không kịp…

Gia Luật Vân nhíu mày, nói:

“ Thiếu hiệp niên kỷ còn chưa quá hai mươi, mà võ nghệ đã kinh hồn bạt vía như thế, lão hủ thua cũng tâm phục khẩu phục. ”

Đoạn lão cụp mắt xuống.

Nhưng, chính bởi lão nói như thế, mới khiến Hồ Phiêu Hương sinh nghi.

Kẻ như lão này lại chịu trận dễ dàng đến thế hay sao?

[ Thực chất, việc Tạng Cẩu làm chẳng qua là giúp người trong sảnh đường trút giận một chút mà thôi. Gia Luật Vân nếu muốn dùng những trại chủ này làm con tin thì không thể để họ chết quá sớm. Thế thì chất độc này hẳn là một loại độc khiến người ta đau đớn, càng dùng nội lực áp chế thì độc càng lan ra toàn thân, nhưng nhất thời nửa khắc không lấy mạng. Chà… hèn gì lúc nãy Tần đại ca định vận công giúp lão lão bèn gạt phắt đi. ]

Hồ Phiêu Hương nãy giờ phải vừa câu giờ vừa cẩn thận giữ mình, không có thời gian suy nghĩ kỹ càng. Nay nhân lúc Tạng Cẩu xuất đầu, cô nàng bèn ngồi xuống, cẩn thận xem xét lại chuyện ngày hôm nay một lượt.

[ Độc này một khi đã không thể lấy mạng người ngay tức khắc, thế thì chắc Đường Vân cũng chẳng dại gì mang quá nhiều thuốc giải để mà bị bắt thóp. Tạng Cẩu có dùng châm dính máu độc bắn lão cũng chẳng uy hiếp nổi lão nôn thuốc giải ra. Chắc chỉ có cách dùng châm độc chế trụ đám Đào Khiêm rồi mở đường máu cho những người này thoát thân, sau đó để Cẩu dùng nội lực ép độc ra ngoài vậy. ]

Tạng Cẩu chuẩn bị rút châm, thì Oanh Thiên Lôi đã quát to:

“ Tiểu tử chớ làm càn, xem kiếm! ”

Té ra Oanh Thiên Lôi đã tự chữa trị được kinh mạch ở tay, cũng trục được chất độc ra khỏi cơ thể. Bấy giờ y vác thanh cự kiếm to hơn cả người y nhảy xổ tới, bổ xuống đầu Tạng Cẩu. Thanh kiếm huy vũ phát gió vù vù, tóc tai quần áo Tạng Cẩu theo đó mà bay phấp phới. Song lúc y phát động thế công, thì thân Tạng Cẩu cũng đã động theo. Cậu chàng nhẹ nhàng nhích nửa bước chân, tránh thoát thế công của Oanh Thiên Lôi, đồng thời ba viên phi châu đã phân làm ba đường thượng trung hạ bắn vào yếu huyệt ở vai, bụng dưới và đầu gối y.

Tạng Cẩu phản công sắc bén ngoài sức tưởng tượng làm Oanh Thiên Lôi thoáng giật mình. Y vội vàng quy kiếm về thủ, che kín toàn thân. Người y vốn lùn, thành thử khi dựng đứng thanh cự kiếm, thì trước mặt y lập tức như dựng một bức tường đồng vách sắt vậy.

Cốp!

Oanh Thiên Lôi ngã vật ra.

Nguyên do là cằm dưới của y trúng một viên phi châu của Tạng Cẩu.

Té ra, lúc Oanh Thiên Lôi quy kiếm về thủ, thì cậu chàng cũng đã biến chiêu. Tạng Cẩu ngả người rồi trượt sát sàn nhà, đợi đến lúc ở bên dưới Oanh Thiên Lôi thì bất ngờ bắn phi châu ngược lên.

Oanh Thiên Lôi dùng cự kiếm chắn kín mít, cũng tự che đi tầm nhìn của bản thân, thế là không nhìn thấy biến chiêu của Tạng Cẩu, tự mình hại mình.

Được cái Oanh Thiên Lôi da dày thịt chắc, trúng một phi châu vào chỗ không yếu hại cũng chưa hề hấn gì. Hắn lập tức nhảy bật dậy, nhổ khỏi mồm hai cái răng gãy, đề kiếm thủ thế.

Tạng Cẩu bèn đưa một tay ra trước, tay còn lại đặt ở sau lưng, tỏ ý nghênh chiến.

Oanh Thiên Lôi lắc mình nhảy tới, kiếm xoay nửa vòng, trảm một chiêu nhắm vào eo lưng Tạng Cẩu. Cậu chàng theo đó mà động, tâm như mặt nước, từng cử chỉ từng hành động của gã lùn nhất nhất đều bị bắt được. Tạng Cẩu trước là nhảy lên, sau đó nằm ngang trên mặt kiếm mà lăn tròn người. Tay trái mượn đà giáng một chỏ vào trán đối thủ, hai chân lại thừa thế đá vào huyệt Kiên Tỉnh ở bả vai trái. Oanh Thiên Lôi trúng đòn, tay trái tê rần, buộc phải bỏ ý dùng chưởng đánh lén. Sau đấy lại trúng ngay một cùi chỏ vào trán, không khỏi đầu váng mắt hoa.

Tạng Cẩu thừa lực chân đá, quạt thành hình tròn, sau đó vận lực vào lưng búng người nhảy ngược lên như con tôm giãy. Cậu chàng xoay mình nửa vòng, chân đạp vào mặt Oanh Thiên Lôi làm cằm hắn ngửa ra trước, tay thì đã rút Phi Châu bắn về phía Đào Khiêm và Quách Phong. Hai tên này không ngờ Tạng Cẩu đang đánh với Oanh Thiên Lôi còn thừa cơ ném ám khí vào mặt mình, vội vàng giở vũ khí ra đỡ. Đào Khiêm lấy quạt sắt, Quách Phong thì lấy Yên Vân.

Đào Khiêm nghiến răng, quát:

“ Là mày khiêu chiến trước, chớ có trách bọn ta ỷ đông hiếp ít! ”

Nói đoạn lấy một nắm Thấu Cốt Đinh phi về phía Tạng Cẩu.

Oanh Thiên Lôi bị đạp vào mặt thì gầm lên, vung kiếm toan chém. Lúc này Tạng Cẩu nhẹ nhàng đạp chân trái lên bàn chân phải, thân hình phiêu hốt rút lui. Oanh Thiên Lôi khua cự kiếm một vòng, lại thành ra giúp cậu chàng đánh gạt Thấu Cốt đinh.

Tạng Cẩu nói:

“ Lưng! ”

Đoạn lấy hai viên phi châu, vận lực gảy ra ngoài. Oanh Thiên Lôi thấy phi châu bắn đi như sấm sét, vội vàng dựng kiếm muốn đẩy gạt. Nào ngờ viên sau đụng vào viên trước, tức thì bẻ ngoặt cả hướng. Quách Phong vốn đang ngưng thần chờ viên phi châu thứ hai nhắm vào mình, bỗng nhiên thấy bi sắt quỷ dị đảo ngoặt một vòng cung, toan thúc ngay vào be sườn.

Đào Khiêm thấy thế bèn chặc lưỡi, ném quạt ra giải vây. Cũng lại phải nói phi châu của Quận Gió không phải toàn năng. Muốn bẻ hướng, lực bắn và tốc độ ắt phải yếu đi, thành ra Đào Khiêm mới có cơ hội mà phản ứng.

Quách Phong từ chỗ chết trở về, mồ hôi lạnh tứa ra như tắm.

Tạng Cẩu lúc này mới chậm rãi nói:

“ Đường lão, tiểu tử sức quèn, có lẽ trừ phu thê Tần đại ca, hôm nay không cứu được ai khác. Thế nhưng ngài cũng nên nhớ… ”

Nói đến đây, thì một viên phi châu đã lao đi, găm thủng bức tường sau lưng lão.

“ Nếu tiểu tử muốn, một mạng đổi một mạng chưa chắc đã là chuyện gì khó khăn! ”

Gia Luật Vân bèn nói:

“ Ngươi là người An Nam, ta là người Mông Cổ. Ngươi đến Đại Minh ắt có lòng riêng, há lại có thể phung phí thời gian với một lão già như ta, đúng không? ”

Tạng Cẩu lấy một viên phi châu ra, ném lên không trung, rồi tóm gọn trong tay:

“ Vậy… cũng chưa chắc. Tiểu tử cũng muốn xem thử, Đường lão nếu ngày ngày phải đề phòng ta, ăn không ngon ngủ không yên, thì lấy thời gian đâu mà làm chính sự. Ngài nên nhớ cho… ngài ở ngoài sáng, còn tiểu tử ở trong tối. ”

Nói chưa dứt câu thì đã ở sau lưng Gia Luật Vân.

Đoạn, Tạng Cẩu ra dấu cho Tần Trảm. Y bèn đỡ vợ dậy, bốn người chậm rãi đi khỏi sảnh đường.

Bốn phía lặng ngắt như tờ…

Tuyệt không có một ai dám cản bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.