Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 62: Chương 62: Hồi mười (6)




“ Làm tốt lắm. ”

Quận chợt ôm nó, ghì sát đầu Tạng Cẩu vào mình. Ông vỗ mấy cái vào lưng nó, trong thanh âm run rẩy không còn che giấu nổi sự tán thưởng nữa. Còn thằng bé, kẻ đang được khen và mái tóc đang đón lấy những giọt nước lã chã rơi, thì lại nghệt mặt ra lần thứ hai chỉ trong chưa đầy một khắc.

“ Thầy… không trách… con?? ”

“ Trách?? Không! Ta mong được như con còn không được ấy. ”

Quận Gió nheo mắt, lấy tay áo quệt nhanh qua mặt.

Chưa bao giờ Tạng Cẩu thấy thầy mình gần gũi đến thế. Trước đây, lần nào nó cũng phải ngước lên nhìn bóng Quận bay xa dần sau những ngọn cây. Chưa bao giờ nó có cái ý nghĩ, rằng Quận cũng biết buồn đau, cũng rơi nước mắt.

“ Đời là gì? Ôi. Kẻ sống uổng mới sáu chục năm như ta cũng chẳng thể cắt nghĩa được. Nó là tất cả con ạ. Mọi màu sắc con nhìn, âm thanh con nghe, hương vị con nếm đều chỉ chiếm một góc nhỏ của nó mà thôi.

Nếu thù hận nhấn chìm con, thì con chỉ nhìn thấy màu đen u tối, nghe toàn những tiếng quỷ khóc ma gào, trong miệng chỉ độc vị chát xít và lưỡi co rụt vì đắng ngoe đắng ngoét quanh năm suốt tháng. Thế là con sống được có một nửa mà thôi.

Con rất giống một người ta quen, Cẩu ạ. Cũng như con, gia đình hắn bị người ta bắt đi. Cũng như con, hắn bị cướp đi thứ duy nhất hắn hằng trân trọng trong suốt cuộc đời vô dụng của mình. Song, hắn không thể làm được như con, ấy là biến thù hận thành động lực. Không… ôi, không! Kẻ ngu si ấy để mối thù hắn mang trở thành chính con người hắn. Việc trả thù trở thành cuộc sống của hắn. ”

Quận Gió kể tới đây, bèn lấy cặp guốc luôn đeo bên mình ra. Giờ Tạng Cẩu mới để ý, rằng đôi guốc này có hai cái cùng một bên. Mặt dưới nứt một đường dài, cháy đen thùi một mảnh to.

“ Và rồi hắn đã phải trả giá! Ah ha ha. Ông trời có mắt lắm mà. Hắn lùng sục, hắn lần tới tận nhà kẻ đã ra tay với vợ con hắn. Và hắn giết tất cả. Đoạn, hắn thiêu trụi căn nhà và chờ kẻ chủ mưu quay lại, đinh ninh thi thể người đàn bà và cô bé con hắn thấy treo ngoài sân là vợ con hắn.

Chẳng bao lâu sau, gã chủ mưu quay về. Thấy hắn lăm lăm thanh đao, sau lưnh là ngôi nhà cháy rừng rực, y bèn giơ hai tay lên tỏ vẻ chẳng buồn phản kháng.”

Không cần nghe tiếp, Tạng Cẩu cũng biết Quận Gió đang nói về chuyện cũ của chính ông chứ chẳng ai khác. Nó thầm nghĩ:

[ Nếu mình không lúc nào ngừng nghĩ về việc báo oán, có lẽ sẽ trở nên giống như thầy. ]

Quận kể tiếp. Giọng ông khàn khàn đục đục, thoảng qua chút nghẹn ngào.

“ Gã chủ mưu khinh khỉnh nhìn hắn, rồi cười sặc sụa. Hắn nói: “ Lâm ơi là Lâm, chẳng lẽ mày không nghe thấy tiếng ai đập cửa tủ đùng đùng, nỉ non kêu cứu à? ”. Tên ngu si kia bèn đáp: “ Chẳng liên quan tới ta. ”. Hắn nghĩ: vợ con mình còn chết cả, cứu kẻ không can hệ tới bản thân mà làm gì?

Nếu khi ấy, hắn có một chút vị tha trong lòng thì bi kịch của đời hắn đã không xảy đến. Nhưng, cặp mắt, đôi tai hắn đều đã bị hận thù bịt kín thì nghe gì nổi, nhìn gì được? Kẻ chủ mưu khi ấy bèn tiết lộ: “ Vợ con mày tao giấu trong tủ áo. Còn hai cái xác, chẳng lẽ mày không nhận ra là ai? ”

Đến lúc này, tên ngu xuẩn kia mới điếng người. Sợ hãi, hối hận, đau khổ như nuốt chửng, kéo hắn tuột thẳng địa ngục A Tỳ. ”

Tạng Cẩu nghe ông kể mà rùng mình. Nó tự hỏi lòng mình, nếu như đặt nó vào hoàn cảnh của ông thì nó sẽ phản ứng như thế nào. Liệu nó có giữ được bình tĩnh không? Hay cũng sẽ như điên loạn như ông để rồi…

Cảm giác được ban cho một tia hi vọng mong manh rồi lập tức bị vùi dập của hai mẹ con sẽ đau đớn đến mức nào? Nỗi đau của người cha người chồng khi biết chân tướng sẽ quằn quại tới đâu? Nó không tưởng tượng nổi, cũng không dám tưởng tượng nữa.

“ Con thấy người ấy đáng thương hơn đáng trách. ”

Cuối cùng, Tạng Cẩu vẫn thấp giọng, an ủi.

Quận vận hết sức bình sinh đấm mạnh vào thân cây bên cạnh. Ầm một cái. Thân cây to lớn gãy rạp chẳng khác gì một que củi yếu ớt.

“ Đáng thương?? Đáng thương ư??? Đáng đời hắn thì có! Con biết hai thi thể kia, một thiếu phụ mà một bé gái do đâu mà có không?? Là do hắn! Chính hắn mà ra chứ chẳng ai khác!

Hắn vốn là một tên đao phủ, chuyên chém phạm nhân. Lưỡi đao của hắn vấy máu của chẳng biết bao nhiêu người. Những người ấy có tội hay bị oan, ác độc hay thiện lương hắn cũng mặc xác. Triều đình nói thì hắn làm, như con chó ngoan vẫy đuôi liếm chân của nhà chủ hòng chiếm miếng thịt thừa, đòi mẩu xương thối. Thế nhưng, ấy còn chưa phải tội tày đình nhất!

Tên đao phủ ấy nhận lệnh chém một gã tử tù, hình như là người Minh giáo. Vợ người tử tù nọ hay tin, bèn đến van lơn hắn cho được gặp chồng một lần cuối. Thấy nàng có chút nhan sắc, hắn mới động lòng… ”

Quận kể đến chỗ này, thì nội lực trong cơ thể không tự chủ được nữa mà dâng trào, khiến ông loạng choạng ngã xuống đất. Nón tre rơi khỏi mái đầu, tóc ông loà xoà phủ xuống mặt. Từng lọn từng lọn tóc trắng như cước bị nội lực của ông đạn cho xổ tung ra, lơ phơ như chùm rễ si già.

“ Hắn… thằng khốn nạn ấy đưa cô vợ trẻ đến trước mặt chồng cô ta trong địa lao mà hành dâm. Tiếng van lơn đứt quãng mà khẩn khoản của người phụ nữ, từng tràng hú liên hồi thấm đượm nỗi thê lương của tử tù càng khiến con súc sinh mặt người ấy hưng phấn hơn. Hắn nghĩ tử tù kia đằng nào cũng phải chết, nên đã tính đến chuyện cướp vợ của người khác.

Con nói xem, ông trời có mắt hay không? Tên mặt người dạ thú ấy nào có ngờ được đêm đó lại có một kiếm thủ Bồng Lai chạy vào trong cung, huyên náo loạn lên. Đồng bọn của gã tử tù nhân lúc rối loạn, cứu hắn thoát khốn.

Kẻ tử tù trở về nhà, thì vợ hắn đã xấu hổ quá mà tự vẫn. Thi thể đã không còn hơi ấm của con gái lớn thì hắn tìm thấy ở sau nhà. ”

Tạng Cẩu nhìn ông trân trân, không dám hó hé lấy một lời. Có những thứ nó không hiểu trong câu chuyện của ông. Nhưng cứ nhìn phản ứng của Quận Gió, thì chúng ắt phải là những điều tệ hại lắm. Rốt cuộc Quận là người tốt hay kẻ xấu? Nó cũng không biết nữa. Chỉ rõ ràng một điều, rằng từ bấy tới giờ ông vẫn luôn sống trong nỗi ân hận vì những gì mình đã làm ra.

Kể cả hai đứa Thăng, Hương dù đã nghe hết câu chuyện từ đầu chí cuối đều chẳng biết phải nói gì cho phải vào lúc này. Chỉ có Khiếu Hoá Tăng là thở dài thườn thượt.

Quận Gió đâu phải con người mà đám nhóc con có thể hiểu trong một sớm một chiều? Khiếu Hoá cũng chỉ mong có một ngày đám nhóc thôi hiểu lầm vua trộm. Thế nhưng Quận không muốn giải thích, ông sư ăn mày cũng chẳng tiện xen vào.

Sớm hôm sau, đoàn người lại khởi hành. Lần này bầu không khí đã trầm xuống, vắng hẳn tiếng cười nói vui đùa của đám trẻ. Năm người cứ yên lặng lên đường, chẳng ai nói với ai lời nào. Thỉnh thoảng lắm mới nghe tiếng Khiếu Hoá Tăng ngáp dài ngáp ngắn.

Đi chừng nửa ngày đường, thì đường lớn vẫn vắng bóng dân chạy loạn bắt đầu tấp nập hẳn. Từ các châu các phủ, không biết cơ man nào là người là ngựa tràn về thành Tây Đô theo lời triệu tập của Thiên Cơ lão đạo. Trước là dự anh hùng yến mừng công phù Trần mã đáo thành công. Sau lại họp mặt lãnh tụ đầu lĩnh của các bang các phái trên giang hồ, mở đại hội võ lâm.

Hai vị tông sư không muốn bị chú ý, bèn thả chậm tốc độ lại.

Anh hùng yến do đích thân Thiên Cơ lão đạo làm chủ, thành thử đường cái nhìn đâu cũng thấy nhân sĩ giang hồ. Kẻ độc hành lãng khách thì lưng bối trường đao, eo đeo bảo kiếm. Đệ tử danh môn đại phái lại kết đoàn mà đi. Nhóm nhỏ của Quận Gió và Khiếu Hoá Tăng thoắt cái đã lẫn vào đoàn người như muối chìm đáy bể.

Phiêu Hương lấy con trâu lá Tạng Cẩu tặng, cài lên tóc. Màu đỏ lá bàng hiện lên trên nền đen bóng mượt, như một vầng dương đậu lại trên dòng sông đêm tối. Sự tương phản mà đẹp đến tuyệt diệu.

Tạng Cẩu thò đầu lên từ vai Quận Gió, nhìn ngó khắp nơi. Lần đầu tiên nó thấy nhiều nhân sĩ võ lâm đến thế, không khỏi thấy vô cùng hứng thú. Nó lại nhớ lại đặc điểm của các môn, các phái Quận Gió dạy cho hồi trước mà bắt đầu nhận dạng.

Đi ở góc đường phía trước họ không xa là một đám người ăn vận như ngư phủ. Mỗi người có một tấm lưới vắt trên đôi vai trần rắn rỏi, rám vị mặn mòi của biển. Tạng Cẩu đoán ấy ắt là phái Cửu Cung rồi.

Một mình độc bá hẳn một đoạn đường khiến không ai dám lại gần đúng là đội hình của sơn trang Bách Điểu. Đệ tử sơn trang này phân làm bốn đội, do bốn Tinh cầm đầu. Trong bốn người, cước bộ của Bạch Kê Tinh Mạc Viễn là phù phiếm nhất. Y mới bị Hồ Đỗ dùng man lực đánh cho suýt thì đi đời. Dù may mắn giữ được mạng, nhưng nội thương trong người còn nặng, khó mà hồi phục được trong một sớm một chiều.

Đi hàng trước nhất là một trung niên vận áo đối lĩnh màu trắng. Thời Lí, Trần đàn ông bị cấm tuyệt đối mặc đồ màu trắng. Người này lại dám ngang nhiên mặc cấm phục, chứng tỏ trong mắt hầu như chẳng có triều đình.

Kẻ đứng trên cả bốn Tinh, tất nhiên phải là trang chủ của Bách Điểu sơn trang rồi.

Tạng Cẩu lại đảo mắt nhìn ra một chỗ khác. Chỉ thấy ở hướng đó có một nhóm thanh niên khoan thai bước đi. Đoàn người ai nấy đều bận một bộ áo giao lĩnh phẳng phiu màu tối, đầu búi tóc đóng khăn cẩn thận. Nhìn họ mà Tạng Cẩu nhớ ngày xưa ở thôn Điếu Ngư, lúc tiễn mấy anh học trò hàng xóm trảy kinh đi thi họ cũng ăn mặc thế này.

Thấy kì lạ, nó bèn hỏi Phiêu Hương:

“ Thời buổi này mà còn học trò đi thi ư? ”

Học trò xưa thường là những người quanh năm dùi mài kinh sử, chong đèn đọc sách những mong đỗ đạt hiển vinh, vinh quy bái tổ. Nước nhà đang có loạn, mà học trò còn kết bè kết đội đi lại khơi khơi kể cũng lạ.

“ Suỵt. Be bé mồm thôi. Đấy đều là giám sinh của Quốc Tử Giám đấy. ”

Phiêu Hương ngoắt Tạng Cẩu một cái, nói khẽ.

Liễu Thăng nghe xong, không khỏi thấy không phục, bèn nói:

“ Quốc Tử Giám?? Đấy chẳng phải là nơi các tế tửu, tư nghiệp giảng đạo thánh hiền, khảo nghiệm đức độ của đám học trò ư? Bắc quốc ta ngay nhà Tuỳ đã mở một nơi. Trong ấy toàn là giám sinh trói gà không chặt thì có gì phải sợ? ”

Phiêu Hương bĩu môi, nói:

“ Mỗi nơi mỗi khác, cứ làm như nước Nam này là bản sao của bắc quốc mấy người không bằng! ” - cô bé lại nhìn hướng qua đoàn giám sinh của Quốc Tử Giám, tiếp: “ Quốc Tử Giám có thực lực rất đáng sợ, cao thủ ẩn tàng nhiều vô kể, nội tình sâu không thấy đáy. Bang chủ các bang phái lớn như Bách Điểu sơn trang cũng phải nể mặt tế tửu của Quốc Tử Giám ba phần. ”

“ Đâu chỉ sơn trang Bách Điểu. Bần tăng và bác Quận đến chơi Quốc Tử Giám cũng không dám vô phép. ”

Khiếu Hoá Tăng thấy ba đứa nhỏ bàn tán đến chỗ cao hứng, bèn đế luôn một câu vào.

Liễu Thăng nghe mà giật mình, âm thầm toát mồ hôi lạnh.

[ Nước Đại Việt đúng thực là nơi đầm rồng hang hổ. Bình thường tìm lòi mắt cũng chỉ thấy rặt một đám nông dân khố rách áo ôm, chân lấm tay bùn. Thế mà đụng chuyện một cái, là kì nhân dị sĩ thi nhau túa ra chẳng khác nào kiến càng vỡ tổ. ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.