Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 92: Chương 92: Hồi mười hai (15)




Bang!!

Đến lúc này, Hoàng Phúc vốn phục sẵn trong đám đông lính lác không thể không hiện thân, dùng ngón ưng trảo công đánh văng trường thương khỏi tay Tạng Cẩu.

Bịch bịch.

Nội lực phản chấn lẫn nhau, khiến hai người đồng thời dạt ra xa. Tạng Cẩu lui liên tiếp cả mấy trượng rồi mới ngã phịch xuống, thở không ra hơi. Nó không thể tin được trong một tích tắc cực ngắn như thế mà họ Hoàng vẫn kịp giáng cho nó một đá ngay bụng.

Trong khi đó Hoàng Phúc chỉ lui lại mấy bước,

Liễu Thăng và Trương Phụ thấy cái bộ võ công tưởng như vô dụng Bạch Đằng Giang ấy vào tay Tạng Cẩu bỗng chốc thần uy vô cùng, thì đều mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau. Đặc biệt là Liễu Thăng. Cậu cứ hết nhìn thanh trường thương cắm ngập lưỡi vào thân cây ở phía xa, lại nhìn một hàng dấu chân đều tăm tắp in trên mặt đá. Liễu Tử Tiêm cứ thế trầm tư, như mới lĩnh ngộ được điều gì.

Trương Phụ thì từ ngạc nhiên ban đầu, chuyển sang tức giận. Thiếu chút nữa thì thuyền đắm trong mương, thử hỏi lão không cáu điên lên sao được?? Lão cúi đầu với Hoàng Phúc, nói:

“ Đa tạ Hoàng huynh đã ra tay tương trợ. ”

Hoàng Phúc giấu vội mấy ngón tay run rẩy ra sau lưng, thản nhiên:

“ Khách khí. Hầu gia bình an là tốt rồi. ”

Lão lại nhủ thầm:

[ Mấy hôm trước từ đâu lại nhảy ra một cao thủ võ công không kém gì ta, tay cầm một thanh kiếm đỏ lòm kì dị cứu gã hoà thượng kia đi mất. Hôm nay lại có đứa nhỏ tài năng thiên bẩm này xuất hiện. Không được. Nước Nam mà địa linh nhân kiệt thế này, địa vị của thiên triều khó giữ. ]

Hoàng Phúc nghĩ đến chỗ này, bèn lia ánh mắt sắc lẹm như dao phay qua chỗ Tạng Cẩu. Lão đã có ý muốn sát nhân, bắt đầu vận lực vào tay còn lại. Nói đoạn y lừ lừ tiến về phía Tạng Cẩu, gió biển thốc mạnh qua khiến tóc y múa phần phật, ưng trảo toan chộp vào đầu nó.

“ Gượm đã! ”

Bất ngờ, một vật cứng từ đâu lao tới, bật trúng ngay huyệt Đại Lăng nằm ở ranh giới bàn tay và cánh tay y.

Hoàng Phúc vội vàng vận kình kháng lại, thì dị vật nọ đột nhiên nhảy lên đánh vào má lão tách một cái rồi vút lên cao, hệt như một con tôm sống.

Một người nọ hớt hơ hớt hải chạy ra khỏi đám đông, hai tay đặt lên gối. Y thở hào hển mất một lúc lâu mới hồi khí được.

Hoàng Phúc nheo mắt nhìn “ đối thủ “. Lão phát hiện người này mặc đồ văn nhân màu xanh nhạt, đeo dây lưng bằng vải gai. Gài ở thắt lưng là một cái tráp con, bên trong không biết đựng cái gì.

Phịch!

Vừa lúc này vật cứng nọ cũng rơi từ trên cao xuống. Hoàng Phúc vận kình, nhắm chuẩn dị vật rồi tóm chặt trong lòng bàn tay.

Y thấy vật đó cũng gồ ghề thô ráp không có gì đặc sắc, bèn đoán là một viên sỏi thông thường.

“ Nguyễn Phi Khanh, khá khen cho nhà ngươi biết võ công mà dám giấu tài che mắt thiên triều. Vừa rồi còn dám ra tay cản trở ta làm việc, tức là tội trồng thêm tội! Còn chưa biết thân biết phận quỳ xuống xin tha? ”

Người mặc áo văn nhân vội vàng phủi phủi gấu quần, chỉnh lại vai áo, vuốt lại râu tóc cho chỉn chu. Rồi mới lên tiếng phân trần:

“ Rõ khổ. Hồi đấy Nguyễn Ứng Long tôi xưng mình là tư nghiệp của Quốc Tử Giám, các ông nhận luôn rồi phân tôi qua quản lí sách vở cướp được ở Thăng Long. Chứ có hỏi gì tôi về võ công đâu mà trả lời? ”

Nói đoạn, ông nhìn sang chỗ Tạng Cẩu, nói:

“ Còn về thằng bé này cứ giao cho tôi, tôi dạy dỗ được. Xin Trương hầu nể tình thằng bé còn nhỏ tuổi vô tri, không biết kiềm chế cảm xúc tha nó một mạng đi. ”

Trương Phụ hãy còn tự ái từ lần suýt bị giết lúc trước, nhưng bình tĩnh nghĩ lại, lão thấy lời Nguyễn Phi Khanh không hẳn không có lí. Người Hán bọn lão vẫn nói: “ sát phụ chi thù, bất cộng đái thiên “. Tức “ thù giết cha không đội trời chung ”. Nếu đặt lão vào vị trí của Tạng Cẩu, chắc lão cũng sẽ làm chuyện tương tự.

Quan trọng hơn lão biết Nguyễn Phi Khanh này là người tin tưởng được. Chẳng thế mà bao nhiêu sách vở lấy được ở Thăng Long về, y đều sắp xếp chỉn chu đâu ra đấy, cái gì hữu dụng thì giữ, hàng phế thải thì bỏ đi. Có thể nói là từ trước đến giờ đều hết mực trung thành.

Mạc Thuý thấy Trương Phụ có vẻ xuôi xuôi muốn tha cho Tạng Cẩu, đâm ra sợ. Ở tuổi đó mà đã có võ công kinh người, cứ nó mười năm, thì không biết còn đến mức nào. Y bèn nói nhỏ:

“ Hầu gia đừng quên nó từng cố ý phạm thương, nguy đến tính mạng của ngài. Không giết nó đi sao rửa được nhục?? ”

]

“ Thế à? Ngươi muốn nó chết thì đi mà giết! ”

Trương Phụ lườm Mạc Thuý một cái dài hàng dặm đường, đoạn phất tay:

“ Hạ trại. Ngày mai sẽ làm lễ tế trời, ban thưởng các tướng sĩ có công sau. ”

Liễu Thăng theo Trương Phụ, lui về soái trướng của mình. Phiêu Hương thì dìu Tạng Cẩu đang bị thương về lều vải của tù binh. Nguyễn Phi Khanh nhìn theo ba đứa, rồi cười nhạt, chẳng biết đang nghĩ gì.

Tối đó…

Tạng Cẩu dùng khinh công leo lên nóc lều, ngồi thừ người ra nhìn về phía cửa biển.

Lúc đó, cái lúc nó nhấn mũi thương đâm Trương Phụ…

Nó đã không chùn tay.

Tạng Cẩu không hiểu đấy là điều đáng mừng, hay đáng lo. Lúc này nó không muốn nghĩ quá nhiều. Điều nó muốn làm bây giờ chỉ có giết Mạc Thuý.

Nhưng quá khó. Cái người tên Hoàng Phúc kia võ công mạnh kinh hồn. Tạng Cẩu chưa từng gặp ai ngoài sư phụ, Khiếu Hoá tăng và Thiên Cơ lão đạo có võ công cao đến thế. Thành thử, muốn giết Mạc Thuý thực là khó bằng lên trời.

“ Này. Đằng ấy để quên đấy. ”

Tạng Cẩu giật mình ngẩng đầu, một tấm áo tơi được dúi vào lòng nó. Thì ra lúc ở cửa biển, tình thế nguy ngập, nó cởi áo của thầy ra cho khỏi vướng rồi cũng quên khuấy mất lúc nào không hay.

Hồ Phiêu Hương ngồi xuống bên cạnh nó, cằm tựa vào hai gối. Hai đứa không ai bảo ai, cùng nhìn về cửa biển nơi sóng đang gầm thét.

“ Phải bình tĩnh. Giờ đằng ấy đã biết kẻ thù của mình là ai rồi, thầy nhất định… ”

“ Không. Thầy không giúp đâu. Không thể được. ”

Gió ngừng thổi, người không nói. Chỉ có ánh trăng hư ảo rọi xuống đầu.

“ Vậy là mình đoán đúng rồi à? ”

Phiêu Hương thở dài, rồi cũng tiếp tục thưởng thức sự tĩnh mịch. Đêm tĩnh mịch, trại doanh tĩnh mịch, người tĩnh mịch. Sóng ngoài xa vỗ ào ạt vào vách đá, tranh thuỷ mặc cũng chẳng cách nào chép lại cái thần vận đó được. Chỉ nghe tiếng sóng xô bờ rì rào, rì rào. Khẽ cuộn xoắn lấy những cảm xúc rối bời của hai đứa trẻ.

Tạng Cẩu nhìn sang, chỉ thấy cô bạn nó đang nhìn cửa biển không hề chớp mắt, phảng phất như chờ đợi bóng hình ai hiện về. Ánh trăng bạc rọi lên vách đá bạc, đầu tóc bạc biến mất trước, mái đầu xanh ở lại chờ ai? Nó muốn lên tiếng an ủi, xong chẳng biết phải nói thế nào cho phải. Từ khi sinh ra, hai tiếng mẹ cha đối với nó đã là những từ xa xỉ.

Tạng Cẩu nhắm mắt, cảm thấy mình phải làm gì đó. Và nó sực nhớ ra, quả thực có một việc nó cần phải làm.

“ Này. Nhìn này. ”

Tạng Cẩu đột nhiên chìa tay, dúi một nắm lá đỏ đã nát bấy vào tay Phiêu Hương. Nó đẩy những đầu ngón tay cô bé quanh những miếng lá vụn tan, nói:

“ Xin lỗi. Con trâu lá của Hương chỉ còn thế này thôi. ”

Phiêu Hương nhìn nó ngẩn ra một lúc, rồi cười. Ánh trăng mờ, dương liễu rủ, hoa đào hé nở, mây hồng lãng đãng.

Hai đứa làm lành, đoạn ngồi dưới ánh trăng. Tạng Cẩu lên tiếng, hỏi:

“ Này Hương, cái người tự xưng là Ứng Long kia ấy, hai chữ “ ứng long ” ấy có nghĩa là gì? Tớ hiểu chữ “ long ” là con rồng, nhưng còn “ ứng ” thì chưa học. ”

Phiêu Hương trầm tư một lúc, rồi đáp:

“ Ứng nghĩa là hoà theo, đáp lời hoặc một loại nhạc khí. Còn Ứng Long là một thần rồng ở bên Tàu, nhưng Cẩu hỏi chuyện ấy để làm gì?? ”

Tạng Cẩu nghe đến hai chữ thần rồng, thì lập tức nhớ lại những gì thầy nó dặn.

Nó lấy trong áo ra chiếc trống đồng con com, vật Quận Gió gửi gắm lại ngay trong cái đêm trước ngày sinh li tử biệt.

“ Thầy dặn đưa vật này cho thần rồng, liệu có phải ám chỉ vị Nguyễn Ứng Long hồi sáng không? ”

“ Nguyễn Phi Khanh?? ” – Phiêu Hương nghiêng đầu, rồi nói: “ Ông ấy là tư nghiệp của Quốc Tử Giám, đầu hàng cùng lúc với bọn người Mạc Thuý Nguyễn Huân. Đáng lẽ, tớ sẽ nói ông ta không đáng tin. Thế nhưng hồi chiều ông mới cứu Cẩu xong, nên cũng khó mà nói được. ”

Tạng Cẩu nghiến răng:

“ Mạc Thuý… hắn nhất định phải chết. ”

“ Chuyện ấy tính sau. Bây giờ kể cho tớ nghe, thầy làm sao lại gặp nạn. ”

Tạng Cẩu nhìn Phiêu Hương một cái thật sâu, lại liếc ra phía cửa biển. Nó sợ cô bé không thể chịu nổi hai tin dữ liên tiếp nhau như thế. Đúng là hoạ vô đơn chí, phúc bất trùng lai.

“ Yên tâm, tớ chịu được. Hơn nữa, là đồ đệ của thầy, Cẩu không nghĩ tớ cũng có quyền được biết ư? ”

Thấy bạn mình kiên quyết không chịu thôi, Tạng Cẩu đành phải nhún vai, thoả hiệp.

Nó thuật đầu đuôi từ lúc Khiếu Hoá dẫn hai đứa Phiêu Hương đi khỏi. Đến chỗ thầy chúng nó độc chiến quần hùng, trấn áp võ lâm trên đàn Nam Giao, Tạng Cẩu càng kể giọng càng trở nên hào hùng muôn phần. Phiêu Hương nghe cũng càng lúc càng nhập tâm.

Đến đoạn Quận Gió dùng kì chiêu hợp nhất kình lực trên năm viên phi châu, bỗng nhiên bên cạnh hai đứa chợt có tiếng ai vỗ đùi đánh đét một cái:

“ Giỏi! Giỏi quá! ”

Tạng Cẩu bị giật mình, quay phắt lại. Nội lực của nó nay đã hơn xưa, tai thính mắt tinh hơn bình thường đâu chỉ mấy lần?? Ấy thế mà người nọ lẻn đến lúc nào, nó cũng chẳng hề hay biết.

Chỉ thấy nóc lều cách chỗ chúng không xa lắm đã có thêm một vị trung niên mặc áo văn nhân, eo thắt dây lưng bằng vải gai thô kệch. Ngoài Nguyễn Ứng Long – tức Nguyễn Phi Khanh ra thì còn ai vào đây nữa?

Thấy hai đứa nó đột nhiên quay sang nhìn mình, Nguyễn Phi Khanh vội xua tay, giục:

“ Ơ? Nhìn cái gì? Kể tiếp đi chứ. Đang đến đoạn hay nhất cơ mà. ”

“ Ông!? Tại sao lại đến đây nghe lén?? ”

Tạng Cẩu lườm Nguyễn Ứng Long một cái, gắt lên. Từ sau vụ Mạc Thuý, nó đâm ra có ác cảm với tất cả hàng tướng người Nam theo quân Minh. Nguyễn Phi Khanh, dù rất có khả năng là người trong lời thầy dặn, cũng không ngoại lệ.

Nguyễn Ứng Long chẳng trả lời, mà chỉ hỏi ngược lại:

“ Nhóc có phải là đồ đệ của Quận Gió không thế?? ”

“ Ai cho nhà ngươi nhắc đến thầy?? ”

Tạng Cẩu rít lên qua kẽ răng, tay siết thành quyền toan vung nắm đấm tống thẳng một cú vào mặt Nguyễn Ứng Long.

Phi Khanh vội kêu oai oái, nghiêng đầu đi như muốn tránh nhưng mặt mày vẫn bình thản như không. Ông rút một viên sỏi trong túi ra, cong ngón hất tay ra một cái.

Vèo!

Trong con mắt ngỡ ngàng của Tạng Cẩu, viên sỏi rời tay Nguyễn Phi Khanh lập tức vẽ nên một cung mềm mại trong không khí, rồi mới chịu rơi xuống đất, êm ru không một tiếng động. Ấy rõ ràng là thủ pháp phóng Quỷ Diện Phi Châu. So với động tác của thầy nó trên đàn Nam Giao hôm ấy không khác một li một tí nào.

“ Đủ để cho nhóc tin chưa?? ”

Nguyễn Phi Khanh nhoẻn cười, thu tay về.

“ Ông… nhưng… tại sao??? ”

“ Bây giờ nhóc cứ tạm biết đấy là một cuộc trao đổi giữa hai người bạn cũ là được rồi. ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.